Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 37: Nghiệm thi đêm khuya




"Lưu Thứ Sử nghe nói Tang tiên sinh đối với nghiệm thi viết tụng trạng rất có kinh nghiệm, thỉnh Tang tiên sinh cùng làm, đi thôi." Nhiễm Nhan cười như không cười mà nhìn mặt Tang Thần đang từng chút từng chút tái đi, đem thùng dụng cụ trong tay nhét vào ngực hắn.



"Làm phiền Tang tiên sinh." Lưu Phẩm Nhượng đánh giá Tang Thần một chút, thấy chân hắn run bần bật, trong lòng không khỏi kinh ngạc, Tang Thần này thấy thế nào cũng chỉ là một ngốc tử chỉ biết đọc sách, không giống như cao thủ nghiệm thi viết tụng trạng a!



Bọn nha dịch thấy dáng vẻ này của Tang Thần, lén lút cười trộm.
Ra khỏi thôn trang, thấy đã có xe ngựa sớm chờ ở đó, có vẻ Lưu Phẩm Nhượng chắc chắn là sẽ thuyết phục được nàng, Nhiễm Nhan thấy may mắn là mình sảng khoái, cho dù không làm người khác cảm thấy nợ nhân tình, cũng sẽ không để cho lão già keo kiệt Lưu Phẩm Nhượng này canh cánh nhớ nhung trong lòng.



Trên xe ngựa, Nhiễm Nhan đem những điểm đáng ngờ mình nghĩ đến nói hết cho Lưu Phẩm Nhượng nghe, để mau chóng phá án.
"Ân Miểu Miểu? Hôm xảy ra vụ án, ta nhớ rõ nàng ở cùng các ngươi, hẳn là không có thời gian gây án đi?" Lưu Phẩm Nhượng nghi hoặc nói.
Nhiễm Nhan suy nghĩ một chút, "Hôm đó ta nghe Nghiêm Phương Phi nói, Ân Miểu Miểu cố ý để hai thị tỳ của mình trốn ở trong hoa viên, như vậy, khi các nương tử nhìn trộm nhóm lang quân trẻ từ lều hoa mộc hương, mọi người ở sau đều tản ra khắp nơi, lúc đó ta chỉ thấy được Nghiêm Phương Phi, Tề Thập nương, còn có hai nương tử khác, nhưng lại không nhìn thấy Ân Miểu Miểu."
Lưu Phẩm Nhượng gật đầu, xoa xoa chòm râu hoa râm, vừa lòng nói: "Tin tưởng là ngươi nhất định có thể giúp được lão phu, lão phu nhìn người sẽ không nhìn nhầm."
Lưu Phẩm Nhượng bằng vào khả năng nhìn người của mình, một lần lại một lần mà được công nhận, hắn có thể nhìn ra người nào biết nịnh nọt, người nào thanh liêm chính nghĩa, hắn có thể căn cứ vào tính cách bất đồng của bọn họ, để quyết định cách mình biểu hiện, lần nào cũng đúng, bởi vậy hắn chưa bao giờ nghi ngờ ánh mắt mình.
"Đa tạ Lưu Thứ Sử tín nhiệm." Nhiễm Nhan cười nhẹ, trong đầu lại nhớ lại cảnh lần đầu nhìn thấy Ân Miểu Miểu ngày đó, Ân Miểu Miểu đứng dậy cầm tay nàng, còn rót một ly trà cho nàng...hình ảnh trong đầu Nhiễm Nhan dừng lại trên cái tay nắm cái ly, sạch sẽ, trắng nõn, móng tay được tu bổ rất đẹp, phiếm hồng tự nhiên, chưa có tô đan khấu.


Không phải nàng ta muốn giết Vãn Lục. Nhiễm Nhan luôn cảm thấy có chút kỳ quái, lại không nghĩ ra được chỗ nào kỳ quái, bèn không thèm nghĩ nữa.



Xe ngựa dừng ở cửa đình thi quán, vầng trăng nhô cao trên nền trời đen, nhưng ánh trăng lại không sáng ngời, nên mọi thứ đều bao phủ một tầng bóng đêm, bóng cây lay động chập chùng, khi gió nhẹ thổi qua, bóng cây trên mặt đất mơ hồ như đang giương nanh múa vuốt, làm đình thi quán trở nên âm trầm đáng sợ.



Lưu Phẩm Nhượng lệnh người mở cửa, rồi dẫn đầu đi vào. Tang Thần ở cửa chần chừ, còn chưa hạ quyết tâm, tất cả mọi người đã đi hết vào trong, một trận gió lạnh thổi qua, Tang Thần không chút nghĩ ngợi, như con thỏ mà vọt vào trong, thấy Nhiễm Nhan liền chen lên, nơm nớp lo sợ hỏi: "Nương tử, ngươi...ngươi... có mang theo gừng không? Lát nữa có thể cho tại hạ vài miếng được không?"



Đình thi quán của phủ nha dù sao cũng không phải nghĩa trang, không phải cứ thi thể nào cũng tùy tùy tiện tiện mang vào, bởi vậy trong quán cũng không có quá nhiều thi thể, dù vậy, trong lòng mọi người cũng có chút nổi da gà, một đám nín thở ngưng thần, không ai có tâm tình đi cười nhạo Tang Thần, trong lòng oán trách Lưu Thứ Sử đã một đống tuổi, cũng không sợ bị dọa, ban ngày ban mặt không tới, thế nào cũng phải nửa đêm chạy đến địa phương âm khí dày đặc này.
Lưu Phẩm Nhượng không phải chưa thấy qua thi thể, nhưng nửa đêm đến đình thi quán, cũng là lần đầu tiên, nếu không phải bởi vì hoài nghi cái chết của Dương phán tư có quan hệ với thế lực nào đó, hắn mới không thèm chống một nắm xương cốt già nua đến nơi này chịu tội. Lưu Phẩm Nhượng dư quang thoáng thấy Nhiễm Nhan mang vẻ mặt đạm nhiên, trong lòng bội phục, cũng có chút nghi hoặc, "Thập Thất Nương không sợ sao?"



Nhiễm Nhan dừng chân một chút, ngay sau đó nói: "Thường thì người sống đáng sợ hơn so với người chết, không phải sao? Nếu phải đem ra so sánh, ta càng sợ người sống."



"Lời này có lý." Lưu Phẩm Nhượng phập phập phồng phồng trong quan trường cũng hơn 40 năm, thấy đủ các trò ngươi lừa ta gạt, chỉ là chính hắn đã trải qua thế sự, thấy rõ những việc này thì thôi đi, một cái tiểu nương tử mới cập kê, lại như thế nào sẽ có thể hội như vậy?



Lưu Phẩm Nhượng lệnh nha dịch đem toàn bộ đuốc trong phòng đều thắp lên, làm cho gian nhà âm u trở nên sáng trưng.
Trong phòng tổng cộng đặt hai cỗ quan tài, đều không đậy nắp, một cái trong đó đã từng đặt Hàn Sơn giờ đang bỏ trống, chắc là đã được Hàn gia mang về hạ táng, mà trong một cỗ quan tài còn lại, nằm một nam nhân trung niên thân cao tám thước, dáng người cường tráng, mày kiếm mũi cao, mặc dù giờ đây mặt xanh lè sưng to, trên người xuất hiện không ít thi đốm, vẫn có thể nhìn ra hắn khi còn sống nhất định là một nam nhân oai hùng đĩnh bạc.
"Đây là Dương phán tư, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn từng là tiến sĩ năm Trinh Quán thứ 10, ai... thật đáng tiếc!" Lưu Phẩm Nhượng xuất thân nhà nghèo, ở cái niên đại môn phiệt đại tộc san sát này, có xuất thân hàn vi, mà muốn trở nên nổi bật, thật sự là một chuyện khó như lên trời, bởi vậy, hắn đối với người cũng không có thân phận bối cảnh như Dương phán tư, có loại cảm tình không giống như đối với cấp dưới bình thường.



"Dương phán tư bình thường không có bệnh gì sao?" Nhiễm Nhan thoáng đánh giá qua thi thể, liền tiếp nhận thùng dụng cụ trong tay Tang Thần, đặt ở trên mặt đất, trước tiên lấy ra thương truật, bồ kết, đặt trên mặt đất bậc lửa, sau đó lấy một lát gừng ngậm vào, chần chờ một chút, sau khi lấy một mảnh đưa cho Lưu Phẩm Nhượng, đem bao vải đựng gừng cùng với sổ ghi chú ném cho Tang Thần đang xanh cả mặt, rồi mang lên khẩu trang và bao tay mới, chuẩn bị bắt đầu nghiệm thi.
Lưu Phẩm Nhượng áp xuống ngạc nhiên trong lòng, đáp: "Đúng vậy, hắn tuy là văn nhân, ngày thường lại thích luyện võ cường thân kiện thể, chưa bao giờ nghe nói qua hắn có bệnh tật gì."
Lưu Phẩm Nhượng dứt lời, cũng đem lát gừng để vào trong miệng.
Nhiễm Nhan ừ một tiếng. Không có bất luận bệnh tật gì, cũng không thể kết luận là bị giết, có rất nhiều bệnh đột phát có thể dẫn đến chết người, tỷ như tắc nghẽn cơ tim cấp tính, vỡ mạch máu não, hưng phấn cực độ khi tính giao này nọ, đều có thể gây đột tử.



"Lưu Thứ Sử muốn ở đây quan khán sao?" Nhiễm Nhan trong miệng ngậm lát gừng, lại không ảnh hưởng việc nói chuyện.
"Được." khi Lưu Phẩm Nhượng còn làm Huyện thừa, mỗi khi có án mạng phát sinh, nhất định sẽ đích thân tới kiểm tra, không chỉ dựa vào ngỗ tác, cho nên, dần dà cũng luyện ra một bộ gan sắt, nếu không cũng sẽ không dám nửa đêm còn đi tới chỗ này.



Nhiễm Nhan nhanh chóng cởi bỏ quần áo người chết, xơ cứng trên thi thể đã giảm đi, dưới thân đã phủ kín thi đốm đỏ sậm, có thể thấy được tử vong đã trên hai ngày.



Người chết quần áo bị cởi đến không còn một mảnh, có thể thấy, Dương phán tư vai rộng eo hẹp, cơ ngực phồng lên, phần bụng thi khí tràn ngập, hơi hơi phồng lên, nhưng ẩn ẩn có thể thấy sáu khối cơ bắp.
Hơn 30 tuổi, đúng là giai đoạn hoàng kim của nam nhân, trong một đêm đột tử, thật sự là đáng tiếc.
Nhiễm Nhan liếc qua Tang Thần, thấy hắn núp sau một nha dịch, trong tay nắm bút, đã chuẩn bị ổn thoả, quay đầu lại liền bắt đầu kiểm nghiệm từ phần đầu người chết, thông qua quan sát khớp hàm, độ mài mòn của răng, cùng với các phương diện khác, phán đoán: "Người chết tuổi khoảng 30 đến 35, thân cao sáu thước bảy tấc, trên mặt và đầu không có tổn thương rõ ràng, trên thân phần ngực, bụng, chân, sau lưng đều không có ngoại thương, thi đốm đang ở giai đoạn đỏ sậm, tập trung ở phần chẩm, đỉnh đầu, phần lưng, phần eo, mông, hai bên sườn cùng mặc sau của tứ chi, có bộ phận bắt đầu chuyển qua màu xanh lục, phán đoán thời gian tử vong là vào giờ Hợi ngày 27 tháng Sáu."
Sau khi kiểm tra xong toàn bộ, vẫn chưa phát hiện ngoại thương nào, cũng không có tình trạng trúng độc. Nhiễm Nhan tập trung kiểm tra cổ người chết cùng những bộ vị tương đối dễ bị tổn thương trên thân thể.
Lưu Phẩm Nhượng đối với Nhiễm Nhan càng ngày càng tò mò, thấy nàng chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh, mang theo biểu tình cẩn trọng nghiêm nghị, tinh tế kiểm tra cái thi thể đáng sợ kia, không buông tha một tấc một hào nào, thậm chí cả móng chân, móng tay, tóc cũng không bỏ qua.



Ánh mắt Nhiễm Nhan dừng lại ở trên ngón trỏ tay trái của Dương phán tư, trên đầu ngón tay dính một vết nhỏ màu đen có kích cỡ như hạt đậu nành, trong móng tay cũng có một chút. Nàng xoay người từ trong thùng dụng cụ lấy ra dấm đặc, dùng giẻ chấm một chút, sau đó nhẹ nhàng chà lau, dễ dàng mà lau đi màu đen trên đầu ngón tay, nàng ngẩng đầu dò hỏi: "Địa điểm Dương phán tư tử vong là thư phòng?"
"Đúng vậy, lúc ấy hắn nằm ở trên bàn, trước mặt bày công văn cần xử lý trong mấy ngày gần đây." Lưu Phẩm Nhượng đáp.
"Trên bàn lúc đó trông như thế nào?" Nhiễm Nhan nói.
"Trên bàn?" Lưu Phẩm được nhắc nhở, lập tức nói: "Điểm đáng ngờ ta nói đến chính là ở chỗ này, Dương phán tư trong tay cầm bút, vài vết mực giây ra trên bàn, nhưng mà trên công văn lại không có chữ ký, toàn bộ công văn trên bàn cũng chưa được ký qua, giống như khi vừa chuẩn bị xử lý, liền phát bệnh, nhưng tất cả ngỗ tác đều phán đoán thời gian hắn tử vong là trong khoảng giờ Hợi đến giờ Tý, hơn nữa theo lời phu nhân hắn là Vương thị, Dương phán tư đi vào thư phòng ngay sau bữa tối, còn phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, một đoạn thời gian dài như vậy, vì sao đến công văn của một ngày cũng chưa phê duyệt xong?"
Trên tay trái của Dương phán tư, vết chai trên ngón áp út và ngón trỏ đặc biệt rõ ràng, mà tay phải không có, tư thế có thể dùng đến hai nơi này, tất nhiên là cầm bút lông, hơn nữa cánh tay trái của hắn so với cánh tay phải chắc nịch hơn một ít, có thể thấy được hắn là người thuận tay trái.
"Người chết có vết chai trên ngón áp út và ngón trỏ tay trái rất rõ ràng, cánh tay trái hơi thô, phỏng đoán ngày thường quen sử dụng tay trái, đầu ngón và bên trong móng ngón trỏ tay trái có dính một chút mực." Nhiễm Nhan vừa nói, trong lòng bài trừ đi khả năng "quá hưng phấn do tính giao" mà chết.
Cái gọi là chết do hưng phấn khi tính giao hay là 'đột tử do hưng phấn', là chỉ trong quá trình giao hoan, đạt tới đỉnh điểm kích thích, tim đột ngột ngưng đập. Thường dễ phát sinh ở người lớn tuổi, hoặc là người ăn phải dược vật thúc tình, gây kích thích hưng phấn...cũng sẽ ngẫu nhiên gặp phải tình huống này.
Kết mô ở mắt Dương phán tư không xuất huyết, cũng có thể bài trừ ngạt thở cơ học, như vậy, hắn đến tột cùng là chết như thế nào? thật sự là cơ tim tắc nghẽn cấp tính? hay là vỡ mạch máu não? Hoặc khối u nơi nào đó bị vỡ? Hay là bị người khác dùng phương pháp bí ẩn nào đó mưu sát?
Nhiễm Nhan lại kiểm tra cẩn thận lần nữa, tranh thủ xem qua hết tất cả mọi chỗ, cuối cùng lật lên nam căn của Dương phán tư, ở trên t!nh ho*n của hắn có một vết thương rất nhỏ và một vùng xuất huyết dưới da. Vì có thể nhìn rõ, Nhiễm Nhan gọi một nha dịch cầm cây đuốc đến, khom người vào trong quan tài, cúi sát xuống để nhìn cho rõ.
Lưu Phẩm Nhượng kinh ngạc đến há miệng, miếng gừng trong miệng suýt rơi ra, mặt già đỏ lên.
"Ta nghĩ, Dương phán tư đích xác có khả năng là chết do bị giết." Nhiễm Nhan đứng thẳng dậy, kết luận.
"Nga? Ngươi tìm được nguyên nhân chết?" Lưu Phẩm Nhượng vội vàng thu hồi biểu tình xấu hổ trên mặt, chính sắc hỏi.
"Nguyên nhân chết thật ra thì chưa tìm được." Nhiễm Nhan nhìn ánh mắt có chút nghi hoặc của Lưu Phẩm Nhượng, chỉ vào chỗ vết thương nho nhỏ kia, tiếp tục nói: "Bất quá có thể chứng thực Dương phán tư lúc còn sống từng chịu bạo hành, còn là một cú liêu âm thoái* gây đoạn tử tuyệt tôn. Nếu không tìm kiếm cẩn thận, vết thương chỗ này rất khó bị phát hiện."


*theo Baidu thì đây là mỹ kỳ danh của một cú đá tấn công thẳng vào ví tiền của nam nhân, đùa thôi, ví tiền gì chứ? Ví tiền chỉ quan trọng với lão phu thôi!! hê hê, nghe nói đau lắm...



"Khụ khụ!" Lưu Phẩm Nhượng cực lực ép bản thân xem nhẹ chuyện hiện tại đang cùng một nương tử trẻ tuổi đàm luận nơi bí ẩn của nam nhân, cố gắng bảo trì tâm thái tương đối bình tĩnh, "Nếu là liêu âm thoái, sao chỉ tổn thương một chút như vậy?"
"Nơi này rất mẫn cảm với kích thích hoặc đau đớn, nếu dùng lực không quá lớn, hoặc kẻ bạo hành khống chế tốt lực độ, sẽ không tạo ra vết thương lớn, nhưng sẽ làm người trúng phải đau đến không chịu nổi, thậm chí đau nghiêm trọng đến mức ngất xỉu." Nhiễm Nhan giải thích. Trúng chiêu liêu âm thoái mà ngất, trong pháp y gọi là sốc vì đau (d.ái) hoặc sốc phản xạ, nàng chỉ cố gắng dùng những từ để một cái cổ nhân có thể nghe hiểu mà thôi.



Mà những điều này đều do Nhiễm Nhan dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán, có 99% nắm chắc, nếu muốn kết quả 100% từ Nhiễm Nhan, nàng khẳng định sẽ cắt tinh hoàn ra xem đến tột cùng, nhưng người cổ đại cực kỳ mê tín, giải phẫu còn khó có thể tiếp thu, huống chi là phá hư thứ quan trọng nhất của nam nhân.
Nhiễm Nhan đối với việc nghiệm thi từ trước đến nay luôn nghiêm túc, cẩn thận, nàng thật sự nhịn không được, liền nhỏ giọng kiến nghị: "Nếu cắt ra, có thể phán đoán ra kết quả còn trực quan hơn..."
Lời còn chưa dứt, lập tức bị Lưu Phẩm Nhượng bác bỏ, "Không được!"
Biết rõ là vậy, cho nên Nhiễm Nhan cũng không cưỡng cầu, tiếp tục nói: "Ta tạm thời chỉ có thể kiểm nghiệm ra được bấy nhiêu, nếu muốn hiểu rõ tình huống kỹ càng tỉ mỉ hơn, có thể tiến hành giải phẫu để kiểm nghiệm, tất nhiên lúc đó có thể tra ra nguyên nhân chết."
Một người sẽ không vô duyên vô cớ tử vong, chỉ cần có nguyên nhân tử vong, nhất định sẽ biểu hiện ở ngay trên thi thể, đây là qui luật.


Lời editor: chương này đọc vui ha, hôm nay tới đây thôi, chương sau tiểu Tiêu Tiêu lên sàn òi, lão phu phải nghỉ ngơi dọn dẹp nhà cửa tắm rửa sạch sẽ mở đèn bật quạt đón gió thơm ahhh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.