Gió thổi mạnh xen lẫn những tia nước như sao rơi, đập lên trên phiến đá xanh lập tức nở bung thành những đóa hoa.
Bọn họ vừa mới trốn vào dưới mái hiên, mưa bắt đầu lớn, ầm ầm trút xuống, người cách nhau một trượng không nhìn thấy bóng của nhau, khoảng không giữa đất và trời như được bao phủ bằng một màn nước, gió thổi hơi nước bốc lên như khói, như sương mù, như bụi mỏng, như tấm màn lụa được gió đùa vén lên lại buông xuống.
"Mưa lớn quá!" Tang Thần ngẩng đầu nhìn mưa to tầm tã bên ngoài, trên mặt tràn đầy hưng phấn, "Tô Châu rất ít khi nào thấy mưa đã như vậy."
Nhiễm Nhan im lặng nhìn đôi chân mang giày tơ của mình ngâm trong nước mưa, trong đầu nghĩ lung tung đủ mọi chuyện, coi cái tên bên cạnh như không tồn tại.
Qua thời gian chừng ba bốn chén trà nhỏ, mưa vẫn như cũ không ngớt lại chút nào.
Mưa lớn như vậy, mái hiên chỉ rộng khoảng ba thước có đứng bên dưới cũng không che chắn được gì, chỗ dưới đầu gối Nhiễm Nhan đã nhanh chóng bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Cứ tiếp tục như vậy, còn không bằng trực tiếp dầm mưa đi luôn, Nhiễm Nhan kéo kéo tạo sa đang dính vào trên người, xoay người nói với Tang Thần: "Ngươi ở chỗ này tránh đi, ta đi tìm Vãn Lục, thuận tiện mua hai cây dù."
"Chuyện như vậy vẫn nên để tại hạ làm đi" Tang Thần đem thùng dụng cụ đặt ở gần cửa, vô cùng cứng cỏi nói: "Tại hạ đi một chút sẽ về."
Dứt lời, cũng không đợi Nhiễm Nhan trả lời, liền lật đật vọt vào trong màn mưa.
Nhiễm Nhan lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, nàng định nói là cho hắn mượn mịch li làm đấu lạp che tạm, nhìn thân ảnh trong chớp mắt đã biến mất trong mưa, Nhiễm Nhan lẩm bẩm: "Quả thật là con thỏ."
Một lát sau, lúc nàng sắp thu hồi ánh mắt, từ hướng Tang Thần biến mất trong màn mưa kia lại xuất hiện một người, Nhiễm Nhan vốn tưởng Tang Thần thỏ đế kia lại bắt đầu lên cơn, không khỏi nhíu mày. Tuy nhiên đợi cho người nọ đến gần cách nàng ba trượng, mới phát hiện người này đang che dù, nhìn không thấy mặt cũng biết không phải Tang Thần.
Áo bào lớn tay rộng, bước đi thong dong, giống như đang đi chậm rãi trong mưa, thoạt nhìn thì rất chậm, nhưng loáng cái đã đến ngay trước mắt nàng.
Nhiễm Nhan còn chưa phản ứng, cây dù của người nọ đã ở trước mắt, nàng không khỏi lùi non nửa bước về phía sau, toàn bộ phần lưng đều dán lên cửa.
Người bên dưới dù tựa hồ không đoán được ở cửa còn đứng một người, nhìn giày tơ ướt đẫm dưới tà váy, hơi giơ dù lên liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái.
Nam nhân mặt một bộ bào phục viên lãnh màu đen, tóc đen như lụa hơi tán loạn sau lưng, da trắng như ngọc, trên cánh môi mỏng là sống mũi cao thẳng, hàng lông mày dài cong cong kéo đến hai bên thái dương, ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, chỉ là trong cặp mắt đen nhánh kia ẩn ẩn lộ ra một màu xanh lam u tối, tựa như hàn đàm ngàn năm, chỉ cần bị hắn nhàn nhạt liếc một cái liền có cảm giác như rơi xuống động băng.
Chỉ là cái liếc mắt này liền làm Nhiễm Nhan đứng hình, nàng gặp qua rất nhiều người đẹp, đối với nàng mà nói, người lớn lên xấu hay đẹp, bất quá là thân thể cốt cách, cơ bắp có mượt mà hay không, da đẹp hay không mà thôi, không quá hấp dẫn đối với nàng, nhưng mà người trước mắt này, mỗi một chỗ đều như gãi đúng chỗ ngứa, nếu là một khối thi thể, Nhiễm Nhan tuyệt đối không nỡ khai đao.
Nhiễm Nhan lấy lại bình tĩnh, cưỡng bách chính mình vứt suy nghĩ về thi thể đi.
Tuy chỉ nhìn một cái, diện mạo nam tử này đúng là đẹp đến quá đáng so với người thường, nhưng Nhiễm Nhan có thể kết luận, người này mang huyết thống người Hồ, nếu không thì không có khả năng có làn da cùng cặp mắt như vậy.
Nhìn nhau bất quá chỉ trong nháy mắt, lại giống như thật lâu.
Nam tử đi đến dưới hành lang xếp dù lại, coi như không người mà giơ tay gõ gõ cửa, bang bang bang, thanh âm rất có quy luật, từng tiếng nặng nề như đập vào lòng Nhiễm Nhan, tim nàng đập gia tốc, làm nàng chợt cảm thấy khẩn trương.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, một gã sai vặt ló đầu ra, nhìn thấy người tới, khách khí mà tiếp đón một tiếng, "Tô dược sư mạnh khỏe!"
"Ân." Thanh âm nam tử lạnh băng, như đôi mắt của hắn.
Hắn một chân đã bước vào trong cánh cửa, thoáng dừng một chút lại lui về, đem dù trong tay đưa ra trước mặt Nhiễm Nhan.
Đây là một cây dù giấy trắng trơn, không có bất luận hoa văn trang trí gì hết, thoạt nhìn rất không may mắn, nhưng cán dù màu tím đen ánh lên vầng sáng nhàn nhạt, lại làm khung dù trắng trơn nổi lên vài phần cao quý.
"Đa tạ." Nhiễm Nhan cũng không thoái thác, duỗi tay tiếp lấy.
Nam tử được xưng là Tô dược sư cũng không đáp lời, xoay người vào trong.
Gã sai vặt kia liếc nhìn bóng Tô dược sư một cái, thoáng trầm ngâm, hiền hòa mà nói với Nhiễm Nhan: "Vị tiểu nương tử này, có muốn tiến vào tránh mưa một chút không?"
"Không cần, đa tạ hảo ý của ngươi." Nhiễm Nhan nói.
Nàng tuy cố điều chỉnh ngữ khí của mình đến mức nhiệt tình nhất, nhưng rơi vào tai người khác, vẫn còn cảm giác lãnh đạm.
Gã sai vặt thấy thế cũng không hỏi thêm, lui về trong viện, đóng cửa lại.
Nhiễm Nhan cúi đầu nhìn dù giấy trong tay, cán dù hình như là trúc tía, lại như không phải trúc tía, ánh tím lóe ra từ trong phần nền tối tăm, làm nàng nghĩ tới cặp mắt kia.
Nhiễm Nhan chưa cầm qua cây dù Đường triều nào khác, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối không phải cây dù nào cũng nặng như cây này.
Nhiễm Nhan bắt lấy cán dù rắn chắc, xúc cảm lạnh lẽo nhu nhuận, như đang phô diễn sự cao quí của nó. Nhiễm Nhan một tay cầm ô, một cái tay khác đang định xách thùng dụng cụ lên, bỗng nhiên nhớ đến mình còn không biết thân phận đối phương, đến lúc trả dù phải trả cho ai?
Nghĩ nghĩ, nàng duỗi tay gõ lên ván cửa vài cái.
Sau một lát, gã sai vặt lại mở cửa lần nữa, nhìn thấy vẫn là Nhiễm Nhan, nhẫn nại hỏi: "Nương tử còn có chuyện gì?"
"Xin hỏi sau này muốn tìm Tô dược sư thì đi đâu?" Nhiễm Nhan nói.
Gã sai vặt kia nhăn mày lại, trên dưới đánh giá trang phục Nhiễm Nhan, thấy nàng ăn mặt bố y tầm thường, tâm cho rằng Nhiễm Nhan nếu không phải coi trọng dung sắc phi phàm của Tô dược sư, thì là muốn trèo cao, thanh âm không khỏi lạnh vài phần, rất không khách khí nói: "Bất quá là cây dù thôi, Tô dược sư là vị hôn phu đã định của đại nương tử nhà ta, vài cây dù nương tử nhà ta vẫn mua nổi"
Dứt lời đóng sầm cửa.
Nương tử mua dù cho Tô dược sư? Hoá ra là người ở rể...không biết vì sao, trong lòng Nhiễm Nhan có chút tiếc hận lại thất vọng, nam nhân có ánh mắt lạnh băng như vậy, thấy thế nào cũng không giống người chịu ở rể cho người ta.
Nhiễm Nhan biết gã sai vặt kia hiểu lầm, cũng không muốn dây dưa, mở dù xách theo thùng dụng cụ bước vào trong màn mưa.
Mưa to đập đùng đùng lên mặt dù, xung lượng không nhỏ, làm cây dù vốn đã nặng càng thêm khó cầm, Nhiễm Nhan trước kia khi giải phẫu não bộ của thi thể, một tay cầm cưa điện cưa nửa giờ không thành vấn đề, nhưng hiện tại thân nàng là cái thiên kim, yếu hơn rất nhiều so trước kia, bởi vậy đi đường đúng là cố hết sức.
Nhiễm Nhan cắn răng kiên trì đi được một khắc, ra đầu hẻm, trước mặt rộng mở thông thoáng, cách đó không xa là đại môn của chợ đông. Xa xa liền nhìn thấy Vãn Lục một thân áo váy in hoa màu vàng nghệ đang đứng dưới mái hiên y quán.
"Nương tử?" mặc dù Nhiễm Nhan còn mang mịch li, Vãn Lục liếc mắt một cái liền nhận ra, vọt vào trong mưa tiếp nhận dù cùng rương trong tay Nhiễm Nhan, không khỏi kinh hô một tiếng, "Nương tử tìm thấy dù này ở đâu mà nặng vậy?"
"Người ta hảo tâm cho mượn." Nhiễm Nhan đi đến dưới mái hiên, duỗi tay vắt khô tà váy thấm đẫm nước.
Vãn Lục xếp dù lại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giận dữ nói: "Tang tiên sinh đi về rồi sao? Sao hắn có thể bỏ mặc cho nương tử đi một mình như vậy?"
Nhiễm Nhan nao nao, "Hắn chưa về?"
Ra khỏi đầu ngõ là gặp đại môn của chợ đông, mà Vãn Lục liền đứng ngay dưới mái hiên y quán rất gần lối vào, trên đường vắng người qua lại, Nhiễm Nhan từ xa xa đã thấy nàng, Tang Thần không có lý do gì nhìn không thấy a!
Vãn Lục chắc chắn nói: "Nô tỳ ở chỗ này đứng chờ hơn một canh giờ, chờ mỏi mắt luôn, nếu Tang tiên sinh có lại đây, nô tỳ không có khả năng nhìn không thấy"
Tang Thần dáng người mảnh khảnh cao dài, lại tuấn dật, mặc dù đi ở trong đám người cũng dễ thấy, Vãn Lục nếu không nhìn thấy, chỉ sợ là hắn xác thật chưa từng tới.
"Có lẽ là đi về trước rồi?" Vãn Lục suy đoán.
Tang Thần nói là tới tìm Vãn Lục rồi thuận tiện mua hai thanh dù, hắn người này tuy rằng vào thời khắc mấu chốt có chút khó đỡ, nhưng Nhiễm Nhan cảm thấy hẳn là không đến mức không đáng tin cậy như vậy.
"Trước từ từ đi. Ta bảo ngươi tìm chỗ có thể chế kim tiêm tìm được không?" Nhiễm Nhan nói.
Vãn Lục ngồi xổm xuống giúp nàng vắt nước, vừa vắt vừa nói: "Nguyên bản nô tỳ cảm thấy đồ vật nương tử muốn khá kỳ quái, còn tưởng rằng khó tìm, ai ngờ nô tỳ đến cửa hàng trang sức hỏi một cái, lại thấy bình thường. Chưởng quầy nói, có mấy nhà gả nương tử, gia cảnh thường thường lại muốn có mặt mũi, sẽ đi tới cửa hàng trang sức đánh đồ tơ vàng, chỉ bạc rỗng ruột, đồ vật làm ra đã đẹp còn rẻ."
"Đánh một cái châm yêu cầu bao lâu?" Nhiễm Nhan thầm nghĩ trong lòng, thật đúng là không thể coi khinh trí tuệ cùng tay nghề cổ nhân, rất nhiều thủ công nghệ tinh mỹ, tới thời hiện đại, chỉ sợ không có ai có thể làm ra được nữa.
Vãn Lục đứng dậy, đắc ý móc từ trong lòng ngực ra một cái hộp gấm, đưa cho Nhiễm Nhan, "Chưởng quầy vốn nói là cần hai ba ngày, nhưng ta nói mình là Nhiễm gia thị tỳ, hơn nữa ta hết sức cố gắng thương lượng, chưởng quầy liền tự mình đánh cho ta ba cái."
Nhiễm Nhan mở hộp gấm ra, bên trong hộp trên nền gấm vóc màu đỏ quả nhiên đặt ba cây ngân bạch tiểu kim tiêm! Kích cỡ này, trừ bỏ so với kim tiêm hiện đại thì hơi thô một ít, lại không khác mấy với những gì Nhiễm Nhan yêu cầu
"Nô tỳ dựa theo nương tử phân phó, nói với chưởng quầy là thứ này cần làm cứng cáp một chút, chưởng quầy liền pha chút thiết vào. Nương tử xem thử dùng được không?" Vãn Lục hỏi.
Nhiễm Nhan nhón lên một cây, thử một chút, vừa lòng nói: "Dùng tốt, không chỉ có cứng rắn, hơn nữa kích cỡ, hình dạng đều rất tốt."
Nhiễm Nhan khép cái nắp lại rồi giao cho Vãn Lục, lệnh nàng cất kĩ.
Một vấn đề khó khăn không nhỏ đã được giải quyết, Nhiễm Nhan tâm tình rất tốt, ngaycả chuyện Tang Thần hôm nay quăng cho nàng một đống rắc rối, dù hắn hiện tạikhông biết ra sao nàng cũng không để trong lòng.
Nhiễm Nhan đang định cùng Vãn Lục thương lượng chuyện đi tìm Tang Thần, trên đườngbỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Xe ngựa vọt qua trước mặt Nhiễm Nhan, bắn nước lên đầy người Nhiễm Nhan cùngVãn Lục. Vãn Lục mắt thấy Nhiễm Nhan váy vừa mới vắt khô lại ướt nhẹp, lập tứchỏa khí bốc lên, hướng về phía xe ngựa kia mắng to: "Xe ngựa nhà ai bắn nước đầyngười người khác rồi chạy mất, lái xe phóng ngựa trong thành phải bị ăn đòn,trong mắt còn vương pháp không hả?"
Vãn Lục thanh âm cực kỳ có lực xuyên thấu, xe ngựa quả nhiên ngừng xong quẹo lại.
Nhiễm Nhan tâm than một tiếng, chỉ mong chủ nhân xe ngựa biết phân rõ phảitrái, nếu là dạng không nói lý, chỉ sợ hôm nay phiền a
"Thập Thất Nương!" xe ngựa dừng lại, một khuôn mặt tuấn dật thò ra cửa sổ xe nhìnnhìn, cách màn mưa, vui sướng mà nhìn Nhiễm Nhan.