Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 196: Nhật trình




Đặc biệt là Ba Lăng công chúa cư nhiên lại đánh chủ ý ở phương diện này.


"Nương tử? Muộn rồi, có cần phải rửa mặt đi ngủ không?" thanh âm Vãn Lục vang lên ngoài cửa.


Nhiễm Nhan vừa giải phẫu con chuột cuối cùng, vừa trả lời với giọng bình bình: "Hai khắc nữa đi."


Vãn Lục nghe thanh âm như vọng ra từ địa ngục ở trong phòng, không khỏi rụt rụt cổ, hướng Hình Nương đang đứng ở tiền thính lắc lắc đầu, chạy chậm qua thì thầm với nàng: "Nương tử nói là hai khắc nữa đi."


Hình Nương thở dài, nói: "Vậy đi nấu nước đi, lát nữa đưa vào phòng tắm."


Hai khắc sau, Nhiễm Nhan xử lý xong xác chuột, cởi bao tay và khẩu trang, kéo cửa phòng ra. Sắc trời bên ngoài đã đen kịt, trên hành lang đã thắp đèn lồng.


Nhiễm Nhan duỗi eo, vừa mới chuẩn bị mang guốc giày vào, lại đột nhiên bị bịt miệng từ phía sau, còn chưa kịp giãy giụa, đã bị người bế ngang lên, nhanh chóng đưa đến chỗ tối. Lồng ngực rắn chắc phía sau, cùng với hơi thở lạnh lẽo quanh thân, làm Nhiễm Nhan chỉ nghĩ đến một người, Tô Phục.


Đến một chỗ yên tĩnh, khó khăn lắm mới đứng vững, Tô Phục lại không buông nàng ra ngay lập tức.


Nhiễm Nhan tức giận dùng một tay đẩy hắn ra, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ cực phẩm kia.


"Ta..." Tô Phục thấy nàng tức giận, muốn giải thích vài câu, lại nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, việc này thật sự là hắn sai trước.


Tô Phục vốn là thích khách, hành sự như thế cũng không có gì kỳ quái, Nhiễm Nhan cảm thấy mình phản ứng có chút quá đáng, hòa hoãn ngữ khí hỏi: "Đêm hôm lại đến, có chuyện gì?"


"Chỉ là đến xem ngươi." Trong đôi mắt sâu thẳm của Tô Phục hiện lên một tia thất vọng. Hắn rời Tô Châu hơn một tháng, mỗi khi một mình cô tịch, đều sẽ tự động nhớ tới gương mặt tú mỹ mà không chút linh động này, chưa từng có ai cho hắn cảm giác an tâm như vậy. Hắn hy vọng Nhiễm Nhan cũng có thể có chút bất đồng đối với hắn, nhưng trước mắt xem ra, là hắn kỳ vọng quá nhiều.


"Thân phận của ngươi...làm sao có thể định cư ở Trường An?" Nhiễm Nhan hỏi.


Bất quá chỉ một chút, tâm thái của Tô Phục đã khôi phục như thường, "Ta nhậm chức ở Thái y thự, là người của Ngụy Vương Lý Thái, cũng ở tại phường An Thiện."


Đối với chuyện cơ mật cỡ này, Tô Phục cũng không dấu diếm gì.


Nhiễm Nhan hơi sửng sốt, trong tình huống này, nàng cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì, nếu lại tiếp tục kéo dài đề tài này, Tô Phục tám phần sẽ không dấu diếm, nhưng Nhiễm Nhan hiện tại cũng không muốn biết. Nói chuyện phong cảnh sao? Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm đen nhánh, cả một câu "Hôm nay ánh trăng không tồi" cũng không nói ra nổi.


Khi Tô Phục ở một mình, một tháng không nói một lời nào cũng là chuyện bình thường, hắn đi chuyến này chỉ là muốn nhìn nàng một cái, chưa nghĩ ra là muốn đàm luận cái đề tài gì.


"Nương tử?" "Nương tử?"


Đang trầm mặc, ở nơi xa văng vẳng truyền đến thanh âm Vãn Lục gọi nàng.


"Vậy...ta về đây." Nhiễm Nhan nói.


"Ừm." Tô Phục nói.


Nhiễm Nhan lầm lũi đi dọc theo đường nhỏ, thầm nghĩ quan hệ của mình và Tô Phục có chút chuyển biến làm người khó hiểu. Nguyên bản, hắn hẳn là giết nàng diệt khẩu, mà nàng thì hẳn là nơi nơi phải đề phòng hắn, thấy thế nào cũng là cục diện ngươi chết ta sống, sao bây giờ lại thành cái dạng này?


Không phải bằng hữu, cũng không phải địch nhân, càng không phải tình nhân...


Nhiễm Nhan dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ vừa rồi mới đứng, lại thấy bộ hắc y kia, vẫn còn đứng lặng ở dưới bóng cây, như đã hòa thành một thể với bóng tối.


Đi gần đến Hòa Nhã cư, Vãn Lục thấy nàng, nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đến đón, "Mới nháy mắt mà nương tử chạy đi đâu vậy?"


"Ta đi dạo dạo ở gần đây." Nhiễm Nhan nói.


Vì còn ở trong phủ, Vãn Lục cũng không nghĩ nhiều, chỉ là khom lưng đem guốc giày trong tay thả xuống trước chân Nhiễm Nhan, lải nhải: "Nương tử lớn như vậy rồi, sao lại không chịu mang giày? Vạn nhất bị thương đến chân thì làm sao bây giờ?"


Nhiễm Nhan im re không lên tiếng mà mang giày vào, đi theo Vãn Lục vào phòng tắm, nếu không phải nàng vẫn mang thần thái tự nhiên, thì nhìn rất giống hài tử đang bị giáo huấn.


Tắm gội tẩy đi mỏi mệt của một ngày, Nhiễm Nhan thoát lực nằm ở trên giường, nghĩ tiếp theo thật sự phải hảo hảo mà hoàn thiện bản thân, hòa nhập vào cuộc sống ở cổ đại thật đúng là không dễ dàng a! Trước kia môn ngữ văn của nàng mỗi lần đều lảng vảng ở mức tiêu chuẩn, cuối cùng chỉ có thể dựa vào kỹ thuật nghiệm thi để hô mưa gọi gió, ở cổ đại mà muốn trở nên nổi bật, phải gắng sức mà phát triển toàn diện đức trí thể mỹ.


Nhiễm Nhan mơ mơ màng màng ngủ, một khắc trước khi ngủ còn đang nghĩ, sáng mai chắc phải tìm một cuốn "Kinh Thi" gì đó để nhìn một cái.


Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Nhan vẫn ngủ ngon lành trong tiếng hiểu cổ. Bởi vì thương tích trên người nàng vừa mới khỏi hẳn, lại thêm bôn ba trên đường, nên Hình Nương không có gọi nàng dậy.


Ngủ thẳng đến khi mặt trời đã lên ba sào, Nhiễm Nhan mới tỉnh lại. Nhìn ánh nắng chói lọi trên mặt đất, nàng ngồi bật dậy, đến nỗi cơn buồn bực khi mới thức dậy cũng nháy mắt tiêu tán đến sạch sẽ.


Thời gian Nhiễm Nhan làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn rất có quy luật, từ lần hôn mê đó về sau, đồng hồ sinh học hình như bị rối loạn, nhưng nàng tối hôm qua còn lên kế hoạch là muốn đọc sách buổi sáng...


Nhiễm Nhan kế thừa tài năng và ký ức của nguyên chủ, nhưng theo thời gian dần trôi, những thứ không thường dùng kia đều đang chậm rãi phai nhạt đi, hiện tại nhớ lại Kinh thi, chỉ có thể là mấy đoạn ngắn linh tinh vụn vặt. Xem ra trời cao cũng không khơi khơi mà đem những thứ này đưa cho nàng, đã cho cơ hội thì phải nắm lấy, nếu không để mất đi chính là tổn thất nặng.


Nghĩ đến đây, nàng nhảy ra khỏi giường, tùy tiện kéo một kiện áo lụa khoác thêm.


"Nương tử." Vãn Lục bưng nước tiến vào, thấy Nhiễm Nhan đã nhanh tay lẹ chân mặc xong y phục, kỳ quái hỏi: "Nương tử hôm nay có việc sao?"


"Ừm." Nhiễm Nhan gật gật đầu, nói ra một câu làm Vãn Lục trợn mắt há mồm, "Ta muốn đọc sách, còn muốn thêu hoa."


"Thêu...thêu hoa?" Vãn Lục nhất thời không kịp bẻ lái, khi còn ở Tô Châu, Hình Nương có dạy Nhiễm Nhan thêu hoa, kết quả tuy rằng bởi vì có chút căn bản, thêu ra nhìn thật sự không tồi, nhưng tư thế kia khiến cho người khác có chút không dám khen tặng.


Mất phản ứng một lát, Vãn Lục mới nói: "Nương tử không phải mỗi ngày đều đọc sách sao?"


"Ta đọc đều là sách y thuật, hôm nay muốn xem một chút mấy thứ như thơ từ ca phú..." Nhiễm Nhan nói rất nghiêm túc.


Đây là hai dạng tài hoa của nguyên chủ mà có thể xem là tương đối có thành tựu, Nhiễm Nhan đã nói cái gì cũng phải giữ lại, nên học thức là đương nhiên phải có, còn chuyện thêu hoa...Nhiễm Nhan khi nghiệm thi giải phẫu yêu cầu thị lực tốt, thêu hoa dễ tổn thương mắt, nàng định mỗi ngày dành ra nửa canh giờ để luyện tập là đủ rồi.


Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Nhiễm Nhan đến tiểu thư phòng của Hòa Nhã cư, sắp xếp cho mình một cái nhật trình*.


*có thể hiểu là thời khóa biểu/thời gian biểu cho một ngày


Nhiễm Nhan vừa mới buông bút, đã nghe có người gõ cửa.


Thanh âm Hình Nương vọng vào: "Nương tử, Tiêu Thị lang tới chơi, ngài có muốn gặp không?"


Nhiễm Nhan dùng cái chặn giấy đè lên tờ nhật trình vừa viết xong, mở cửa nói: "Hắn không phải thượng triều sao, sao lại rảnh rỗi mà đến đây?"


"Nương tử, hôm nay là ngày Tiêu Thị lang nghỉ tắm gội." Hình Nương đáp.


Nghỉ tắm gội, ý như mặt chữ, chính là ngày nghỉ cho quan viên ở nhà tắm rửa. Đại khái cũng là ý nghỉ ngơi cho bớt mỏi mệt. Thời gian là ngày thượng tuần, trung tuần và hạ tuần của mỗi tháng, bởi vậy còn gọi là tuần hưu.


Lời editor: ai nha, Tô Tô a, đúng là vừa thươngvừa buồn cười mà...T.T, lần sau cưng có ba lựa chọn, một là chờ sếp mang xongdép, hai là xách người thì xách luôn dép, còn ba là xách đi thì phải xách trả về,ai lại để vậy hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.