Nghe nói vị nương tử kia biết Hình Nương, không phải là người hắn nghĩ tới kia, sắc mặt Nhiễm Vân Sinh dần dần dịu xuống, hơi nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng mỗi động tác đều rất nhỏ, lại không lọt khỏi mắt Nhiễm Nhan, nàng nửa đùa nửa thật: "Thập ca không phải đã chọc phải nợ đào hoa ở đâu đi?"
"Ngươi còn không hiểu ta sao" Nhiễm Vân Sinh trừng mắt với nàng, nâng bước đi vào viện.
Nhiễm Vân Sinh ngoại hình xuất sắc, làm người lại thập phần ôn hòa hữu lễ, bởi vậy rất nhiều nương tử có ý với hắn, nhưng hắn từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, cũng không quan hệ không rõ ràng với ai, dù cho thường xuyên đi kỹ quán xã giao, nhưng đến nay chưa bao giờ loạn giao. Theo Nhiễm Nhan phân tích, Nhiễm Vân Sinh hẳn là loại người theo đuổi sự phù hợp về mặt tinh thần hơn là nhục dục.
Bước qua nội môn, trước mặt rộng mở thông suốt.
Trong viện một nữ tử áo lục đứng dưới mấy cây bạch quả cao vút, nàng cúi đầu, tóc đen xõa như thác nước được cột sơ lại sau lưng, ngọn tóc còn nhỏ nước, tựa hồ vừa mới tắm gội xong, ánh mặt trời xuyên qua lớp lá màu vàng chiếu loang lổ trên người nàng, làm da thịt oánh bạch như ngọc càng thêm loá mắt.
Nữ tử nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu lên, ánh mắt mát lạnh dừng ở trên người Nhiễm Vân Sinh, nàng há miệng, thanh âm lại nghẹn trong cổ họng.
Nhiễm Nhan rõ ràng thấy được khẩu hình của nàng là: Thập Lang.
Nhiễm Nhan nhận ra người này, hơi gật đầu chào hỏi nàng ta, "Tề Lục nương." Tề Lục nương mang biểu tình hoảng hốt mà hoàn lễ. Nhiễm Nhan liền thức thời mà dẫn Huyễn Không và Vãn Lục, Ca Lam rời đi.
Nhiễm Vân Sinh nhìn gương mặt hơi tái nhợt của Tề Lục nương, trong lòng hơi thắt lại, nhưng lời đến bên miệng lại lạnh nhạt thành, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta...ta tới nhìn ngươi một cái!" thanh âm luôn vô cảm của Tề Lục nương, giờ phút này lại mang đủ loại cảm xúc, phức tạp đến khó nhận ra. "A gia đã định cho ta một mối hôn sự."
Lặng im hồi lâu, Nhiễm Vân Sinh mới nói: "Vậy sao, chúc mừng ngươi."
"Ta không muốn." Tề Lục nương bắt lấy ánh mắt Nhiễm Vân Sinh, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trên mặt hiện lên một mạt đỏ ửng, nói như trút được gánh nặng: "Ta trước đây cảm thấy thân bất do kỷ, mới nói với ngươi những lời hỗn trướng, chỉ là sau khi hôn sự được định ra, ta cảm thấy kỳ thật cái gọi là giam cầm cũng chỉ đến như vậy, mà ta thì không dám vứt bỏ tất cả mà thôi, Thập Lang...ta chỉ còn có cơ hội này."
Nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm của nàng mang theo cầu xin.
Tề Lục nương là kiêu ngạo của Tề thị, bị phủng ở trên vị trí như mây như nguyệt, nàng khuynh mộ Nhiễm Vân Sinh, rồi khi biết rõ không chiếm được, cho nên mới nói với Nhiễm Vân Sinh những lời kia, muốn tìm chút an ủi nhất thời.
Nhiễm Vân Sinh bước xuống bậc thang, nhìn bộ dạng đã tan mất lớp ngụy trang băng giá của nàng, thở dài: "Ngươi đã hỏi qua, là ta có từng thích ngươi hay không?" Thanh âm luôn ôn nhuận như ngọc, lại như lưỡi đao sắc bén nhẹ nhàng cắt qua tim Tề Lục nương, nhất thời chưa cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy độ ấm đang chậm rãi xói mòn.
Nhiễm Nhan đứng ở trên hành lang xa xa, nhìn đôi bích nhân đang gần trong gang tất kia, động tác của Tề Lục nương cứng đờ, Nhiễm Vân Sinh rũ mắt nhìn đỉnh đầu nàng ta.
"Ngươi đây là đang rình coi?" bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm của Tiêu Tụng.
Nhiễm Nhan xoay người, hơi khom người với hắn, "Tiêu lang quân!"
Trong mắt Tiêu Tụng hiện lên một tia thất vọng, "Ngươi từ trên giường đứng lên, liền bắt đầu kéo ra khoảng cách với ta?"
"Đa tạ Tiêu lang quân mấy ngày nay đối với ta tận tâm chiếu cố, ngày sau Thập Thất chắc chắn báo đáp." Nhiễm Nhan thanh âm vẫn bình bình. Tuy rằng Nhiễm Nhan vẫn lạnh nhạt như bình thường, Tiêu Tụng lại mẫn cảm mà nhận thấy được, nàng hình như đang sinh khí.
"Ngươi đây là trách ta cố ý khó xử Tang Tùy Viễn?" nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay cũng chỉ có chuyện này là có khả năng chọc giận nàng nhất. Nhiễm Nhan không lên tiếng, lại ngước đôi mắt tối tăm lên, nhìn chằm chằm Tiêu Tụng.
Cho cơ hội để giải thích là được, Tiêu Tụng trong lòng cao hứng, trên mặt lại mang vẻ hối lỗi, "Ta thừa nhận việc cố ý nhốt bọn họ một đêm là ta không đúng, cũng không nên nhốt bọn họ ở đối diện Trang Doãn, nhưng ta làm như vậy, tuyệt đối không có ý đối phó Tang Tùy Viễn."
"Ngươi đừng có nói với ta đó là tốt cho hắn, giúp hắn rèn luyện can đảm?" Nhiễm Nhan nhíu mày nói.
"Ta chỉ là muốn cho hắn minh bạch, hắn không thích hợp với ngươi." Tiêu Tụng nghiêm túc nói.
Nhiễm Nhan nhìn thẳng vào đôi mắt hắn một lúc lâu, mới gật gật đầu.
Cái lý do này của Tiêu Tụng, nàng rất tán đồng, nhưng đối xử với Tang Thần như vậy, nàng cũng không tiện mở miệng nói lời cảm tạ, chỉ có thể cắm đầu về phòng.
Tiêu Tụng khoanh tay đứng tại chỗ, thấy nàng đi sắp đến chỗ ngoặt, bỗng nhiên cất cao giọng nói: "Ta phải chạy về Trường An, ngày mai khởi hành."
Nhiễm Nhan khựng lại, quay đầu nhìn hắn, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Vụ án ở huyện Tụ Thủy cứ như vậy mà kết thúc?"
"Không có, đêm nay chấm dứt." Tiêu Tụng có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới Nhiễm Nhan nghe nói hắn phải đi, lại nghĩ đến vấn đề này trước tiên.
Nhiễm Nhan thấy bộ dáng đã tính toán hết của hắn, cũng không hỏi nhiều, chuyện nên nhắc nhở, nàng đã nhắc qua. Nghĩ xong, nàng không hề hỏi thêm về vụ án nữa, mà chỉ nói một câu chân thành, "Cảm ơn ngươi."
Tiêu Tụng rũ mắt, đáy lòng có chút thất vọng, hắn chưa bao giờ để bụng bất cứ ai, chỉ có lần này. Hắn khuynh tẫn toàn lực mà đối tốt với nàng, đến bây giờ, chỉ đổi lấy một câu "Cảm ơn", nàng ở trước mặt hắn, thậm chí không có lấy một lần thẹn thùng hay là để cho hắn có thể nhận thấy được chút cảm xúc khác biệt.
Thôi vậy, đường dài lại gian nan, phải có kiên nhẫn cùng nghị lực mới được.
Tiêu Tụng ngẩng đầu, lại thấy Nhiễm Nhan cũng chưa rời đi.
Nàng đứng ở chỗ ngoặt, góc váy khẽ nhếch lên, thanh âm thanh lãnh hỏi: "Uống rượu không?"
Tiêu Tụng kinh ngạc nhìn Nhiễm Nhan một cái, một lúc lâu sau, đột nhiên cười nói: "Được."
Thời gian vừa mới quá trưa, không nóng không lạnh, Nhiễm Nhan sai Vãn Lục và Ca Lam bày tịch và kỷ ở dưới mấy cây bạch quả trong góc viện. Rượu được làm ấm trên một cái bếp lò nhỏ, chỉ chốc lát sau hương rượu đã tỏa ra bốn phía.
"Nghĩ như thế nào lại nổi hứng uống rượu?" Tiêu Tụng nhận chén rượu Nhiễm Nhan đưa qua, khó hiểu nói.
Nương tử gia không phải đều yêu thích uống trà ngắm hoa đánh đàn sao? Sao cố tình nàng nghĩ lại không giống người khác?
"Ta không uống rượu, bất quá, hâm rượu thì lại hâm rất tốt." Nhiễm Nhan dựa vào bên kỷ, chỉ cách Tiêu Tụng có hai thước.
Ánh nắng loang lổ rơi trên người hắn, khuôn mặt hắn ẩn trong bóng cây, nhìn không rõ biểu tình, nhưng một thân áo tím dáng người đĩnh bạt, vẻ ưu nhã từ bàn tay thon dài hữu lực bưng chén rượu đáy cạn, không thể không làm người động tâm.
Chóp mũi Nhiễm Nhan tràn ngập hương rượu, còn chưa uống cạn, thì đã hơi say.
"Tửu lượng của ngươi như thế nào?" Nhiễm Nhan cứ một chén một chén mà rót đầy cho hắn, mắt thấy trong hũ rượu đã vơi đi một nửa, hắn vẫn không có chút say.
Tiêu Tụng ngửa đầu đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, cười rạng rỡ nhìn nàng, thanh âm hơi khàn khàn, làm cho giọng nói vốn từ tính của hắn càng thêm mị hoặc, "Ta đã say rồi, ngươi tin không?"
Nhiễm Nhan giật mình, cảm thấy Tiêu Tụng có thể đã uống đến hai cân, dù cho rượu Đường triều khá nhẹ, nhưng như vậy cũng thật sự không ít.
"Ngươi biết rõ là ta muốn chuốc say ngươi, vì cái gì lại không cự tuyệt?" Nhiễm Nhan có chút áy náy.
Tiêu Tụng hơi nhướng mày, sau khi uống rượu xong, đôi mắt kia càng thêm sáng ngời, nhìn chằm chằm làm người có chút tim đập nhanh, "Những gì ngươi cho ta, ta đều sẽ không cự tuyệt..."
Vẫn luôn là phương thức nói chuyện uyển chuyển, nghe giống mà không giống lời âu yếm, tim Nhiễm Nhan đập bỗng nhiên mất quy luật, động tác hâm rượu cũng cứng đờ.
"...cũng không ngại vì ngươi mà làm rối kỉ cương một lần." Tiêu Tụng chậm rãi đứng dậy, đem chén rượu đặt ở trên bàn.
Nhiễm Nhan bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn đến khó chịu, nàng đoán được Tô phu nhân có quan hệ với vụ án này, lại sinh lòng thương hại, dùng phương thức vụng về này để làm chậm cục diện, sau khi bị Tiêu Tụng liếc mắt một cái đã nhìn thấu, không khỏi bắt đầu ghét bỏ bản thân mình.
"Tiêu lang quân." Nhiễm Nhan gọi hắn lại.
Tiêu Tụng vững vàng đứng lặng dưới ánh mặt trời, quay đầu, lại thấy Nhiễm Nhan thẳng người ngồi dậy, trịnh trọng mà hành một cái đại lễ với hắn, "Tiêu lang quân là Hình Bộ thị lang, ở vị trí này làm chức vụ này, trăm triệu lần không thể vì ta nhất thời sinh lòng dạ đàn bà mà tự hủy tiền đồ, việc hôm nay, là ta hồ đồ..."
Trước kia, Nhiễm Nhan cũng gặp qua không ít vụ án, kẻ giết người về tình cảm có thể tha thứ, người bị giết đã từng phạm những tội nghiệt làm người khác giận sôi, nhưng mà về mặt pháp luật, cố ý giết người chính là hành vi phạm tội không thể tha thứ, nàng cũng từng nghĩ như vậy thật không công bằng, suy nghĩ hôm nay cũng vậy.
Không nghe thấy Tiêu Tụng đáp lời, Nhiễm Nhan hơi ngẩng đầu, đập vào mắt là một đôi quan ủng màu đen.
Tiêu Tụng duỗi tay nâng nàng dậy, cười nói: "Nương tử giống như ngươi, thật chưa từng gặp qua."
"Ở trước mặt ngươi lại tính kế vụng về, mới là nguyên nhân làm ta xấu hổ nhất." Nhiễm Nhan thở dài.
"Không phải là vụng, mà là trong lòng ngươi căn bản không hạ quyết tâm." Tiêu Tụng biết nàng vẫn luôn giãy giụa giữa luật pháp và cảm tình, nếu nàng thật sự quyết đoán, cũng chưa chắc là không thể lừa hắn.
Tiêu Tụng rất cao hứng, chuyện hôm nay tuy rằng Nhiễm Nhan đã làm sai, nhưng là lần đầu tiên cho hắn cảm giác, nàng là người sống sờ sờ, có tình cảm, có nhược điểm, có giãy giụa, không phải là một khối đá lạnh cứng, làm người vĩnh viễn cảm thấy không đả động được.
Hương rượu nhàn nhạt trên người Tiêu Tụng tỏa ra, nhiệt độ nóng bỏng trên tay hắn xuyên thấu qua lớp vải truyền đến, làm Nhiễm Nhan run rẩy, muốn thoát ra, lại muốn tiếp cận.
"A Nhan!" Tiêu Tụng gọi nhỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, thanh âm từ tính hơi khàn khàn, nhẹ nhàng chậm rãi, khiến người nhịn không được mà run rẩy nơi đầu quả tim. Chút lý trí còn sót lại của Nhiễm Nhan đẩy hắn ra, nàng vội vàng lui lại vài bước, "Tiêu lang quân, chúc ngươi ngày mai thuận buồm xuôi gió."
"Ừm." Tiêu Tụng ừ một tiếng, mỉm cười đứng dậy, rời khỏi viện. Nhiễm Nhan nhìn bước chân một chút cũng không loạn kia, lại không biết hắn đã say tới trình độ nào rồi.
Ban đêm, bên trong Tô phủ thắp đèn lồng khắp nơi, nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Ngọn đèn dầu le lói trong tiểu các đối diện với sân khấu kịch, rèm châu thủy tinh phản xạ ra quang mang lấp lánh, gió nhẹ hơi phất qua, phảng phất như ngân hà đổ xuống từ bầu trời đêm.
Kỷ dùng cho tiệc chiêu đãi khách ban ngày đã được dọn đi, giữa tiểu các trống không chỉ bày một cái kỷ ba chân, Tô Loan một thân xanh ngọc vân văn bạch hạc dựa ở bên kỷ, biểu tình mờ mịt nhìn sân khấu kịch đối diện.
Thật lâu sau, trong mắt nổi lên một tầng sương mù hơi mỏng.
Trên thang gỗ truyền đến tiếng "đăng đăng", Tô Loan đem nước mắt sắp chảy ra ép ngược vào trong. Rất nhanh đã nghe tiếng Mộc quản gia đằng sau, "Phu nhân, Tiêu Thị lang đến bái phỏng."
"Thỉnh Tiêu Thị lang lên." Tô Loan không hề quay đầu lại.
Mộc quản gia hơi chần chờ, vốn dĩ khách có thân phận tôn quý như Tiêu Thị lang, phu nhân đều sẽ tự mình đến cửa hành lang nghênh đón, hôm nay...Mộc quản gia thở dài dưới đáy lòng, phu nhân sợ là lại nghĩ tới những chuyện đau lòng. Thôi vậy, phu nhân quanh năm suốt tháng đều trôi qua thật vất vả, có tùy hứng lần này thì có sao đâu?
Mộc quản gia nghĩ như vậy, liền vội vàng đi xuống lầu thỉnh Tiêu Tụng đi đến tiểu các.
Sân khấu kịch ở ngay tiền viện, không đến một lát, đã nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn truyền đến. Tô Loan đứng dậy đi đến đón ở cửa thang lầu, thấy Tiêu Tụng đến một mình, không khỏi liếc nhìn ra phía sau Mộc quản gia một cái, rồi khom người nói: "Chậm trễ Tiêu Thị lang, thiếp thân có tội."
"Người như ta từ trước đến nay là không có việc gì thì không đăng tam bảo điện, người tới không có ý tốt, Tô phu nhân cứ tự nhiên, không cần giữ lễ tiết." Tiêu Tụng nói không chút để ý.