Nhiễm Nhan liếc nhìn Tiêu Tụng khí định thần nhàn một cái, nói: "Ngươi hoài nghi vụ án có dị?"
"Không phải là hoài nghi, là xác định." Tiêu Tụng nói.
Thấy bộ dáng Nhiễm Nhan chăm chú lắng nghe, ánh mắt Tiêu Tụng nhu hòa, cũng không dấu diếm, "Vào đêm La Linh giết Trạch Bình Trị đó, ta đã sớm bố trí nhân thủ ở gần khách điếm, Trạch Bình Trị bị chém chết, bọn họ vậy mà không nghe được bất cứ động tĩnh gì"
"Kết quả nghiệm thi thì sao?" Nhiễm Nhan vẫn thấy hứng thú với thi thể hơn.
"Ngỗ tác từ Lạc Dương điều về đây và Lưu Thanh Tùng đều đã nghiệm qua thi thể, có điều tạng phủ bị chém đến nát bấy, không thể xác định hắn có trúng mê dược hay không. Chỉ là..." Tiêu Tụng nhớ lại tình cảnh trong đại sảnh của khách điếm khi đó, "...trên mặt đất từ đại sảnh hướng về nội viện có vết máu bị lôi kéo, căn cứ dấu vết bàn tay bên cạnh, có thể suy đoán là người chết từ đại sảnh bò vào viện. Việc này tạm thời không nói tới, ta trước đó có ra lệnh cho Bạch Nghĩa đi theo La Linh, nhưng hắn lại bị tập kích."
Nhiễm Nhan kinh ngạc, nàng không biết võ công của Bạch Nghĩa ra sao, nhưng làm hộ vệ của Tiêu Tụng, hẳn là không quá kém đi! Không có khả năng dễ dàng bị người khác tập kích như vậy, chuyện này chỉ có thể chứng tỏ võ công của hung thủ không thấp.
Mà La Linh, có võ công hay không cũng còn chưa biết.
Tiêu Tụng tiếp tục nói: "Trang Doãn khai ra một chuyện từ mười năm trước. Đúng như sở liệu trước đó, hắn ở trong ngục mua được mấy tên ngục tốt, làm ra trò giấu trời qua biển, nhưng làm người khó tưởng tượng chính là kẻ chết thay cho hắn lại là con rể đang ở rể trong Tô gia."
"Còn có chuyện này?" khuôn mặt luôn bình tĩnh của Nhiễm Nhan cũng ngăn không được lộ ra vẻ kinh ngạc, những kẻ này vì tiền thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được
"Tô phu nhân..." Nhiễm Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, nàng thật tình không hy vọng Tô Loan là hung thủ giết người, nhưng...
"Thế gian chuyện không thể như ý rất nhiều, chuyện không liên quan đến mình, thì không cần dùng quá nhiều cảm tình." Thanh âm trầm ổn của Tiêu Tụng nghe ưu nhã từ tính như tiếng đàn Cello.
Đôi mắt Nhiễm Nhan mở ra một cái khe hở, nàng nhìn Tiêu Tụng: "Nếu là liên quan đến mình thì sao? Có chuyện gì ngươi muốn quên lại không muốn quên hay không?"
Trong đôi mắt đen của Tiêu Tụng mang ý cười nhàn nhạt, "Không có, bởi vì ta mà đã nhớ kỹ, thì sẽ không quên."
"Bao gồm hai vị phu nhân trước kia?" Nhiễm Nhan tích tụ trong lòng đã lâu, nàng rất muốn cùng ai đó nói hết ra, hỏi Tiêu Tụng lời này có vẻ hơi đường đột, nhưng cũng là một cách thử, để xem đối phương có ý muốn nói sâu hơn hay không. Dù sao thì nàng muốn nói, người ta cũng không nhất định muốn nghe a!
Tiêu Tụng rũ mắt nhìn Nhiễm Nhan, trầm mặc hai giây, rồi chậm rãi nói: "Đỗ thị trước khi bái đường thì đã qua đời. Khi ta gặp nàng lần đầu tiên, nàng đã là một khối thi thể. Lư thị, là cưới ở Lan Lăng bổn gia, khi đó ta đang bận tra án, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, ta chân trước vừa mới đến Trường An, chân sau đã nghe tin Lư thị chết. Cũng từng cảm thấy áy náy thậm chí bi phẫn, bất quá với ta mà nói, các nàng rốt cuộc cũng chỉ là người xa lạ chưa có tình cảm gì, cho đến bây giờ, cũng chỉ dư lại một bụng lửa giận mà thôi."
"Ngươi hoài nghi là có người giết các nàng?" Nhiễm Nhan không thoải mái động đậy đầu.
Tiêu Tụng duỗi tay giúp nàng sửa chỗ dựa lưng cho ngay thẳng, "Ta cơ hồ có thể xác định hung thủ, cho tới nay vẫn chưa tìm đủ chứng cứ mà thôi."
Bất quá là tranh quyền đoạt lợi, Tiêu Tụng không phải là người đạm bạc, quyền lợi hắn muốn, chính hắn sẽ nỗ lực đi tranh thủ, chưa từng đem sức mạnh gia tộc coi quá quan trọng, nhưng hắn mặc dù đối với Lư thị và Đỗ thị không có bất luận cảm tình gì, họ dù sao cũng là thê tử trên danh nghĩa, cũng không thể để mặc cho các nàng bị chết không minh bạch.
"Đến cả ngươi cũng tìm không được chứng cứ, nói vậy đối thủ là nhân vật rất lợi hại." Chuyện bí mật cỡ này Nhiễm Nhan không muốn tìm tòi nghiên cứu quá sâu, người giống như Tiêu Tụng, sẽ không bảo thủ không chịu thay đổi, thế nào cũng phải chờ đến chứng cứ đầy đủ mới sửa trị đối thủ như vậy, đây có lẽ là có ẩn tình khác, hoặc là tính toán khác.
Nàng trong đầu nhanh chóng vụt qua ý nghĩ này, ngoài miệng liền chuyển đề tài, nàng hiểu rõ bản thân hiện tại nên giải tỏa đi một chút áp lực, "Ta có một bằng hữu...Không, là một nữ hài ta thường xuyên mơ thấy."
Tiêu Tụng không lên tiếng, chỉ có biểu tình là chuyên chú nghe.
"Trong xương cốt nàng mang một loại khí phách hào hiệp, sức lực giống như vĩnh viễn đều không dùng hết..." Nhiễm Nhan nói, ánh mắt đen kịt dần dần trở nên nhu hòa, bên môi mang ý cười như có như không.
Nhiễm Nhan lớn hơn Tần Vân Lâm bốn tuổi, nàng còn nhớ rõ đó là năm công tác đầu tiên của mình, vì nguyên nhân công việc nên mỗi Pháp y chủ nhiệm sẽ có một bộ đội bí mật đi theo, thời điểm đi ngang qua sân tập bắn, nàng nhìn thấy một nữ hài tóc ngắn cao gầy, từ bên ngoài cửa kính có thể nhìn thấy tư thế nâng súng của nàng, thật sự cực kỳ tiêu sái.
Tần Vân Lâm là bộ đội đặc chủng, thành tích cũng không xuất sắc, chỉ chấp hành qua hai lần nhiệm vụ đặc thù, khi chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai thì bị thương ở tay phải, cả lúc bình thường cầm cái ly cũng hơi run. Nhưng nàng lại dùng nghị lực ngoan cường, cứng rắn ép mình thành một người thuận tay trái.
Nhưng chuyện tay phải trong lúc chiến đấu không thể sử dụng bình thường là sự thật không thể tranh cãi, thêm việc nàng vốn không phải là đội viên nổi bật, bởi vậy đã sớm bị quân đội loại bỏ.
Dù vậy, Tần Vân Lâm cũng chưa từng loại bỏ chính bản thân mình, mỗi ngày đều kiên trì huấn luyện, tính tình vẫn rộng rãi, đối với cuộc sống luôn tràn ngập hy vọng.
Nhiễm Nhan thích người như vậy, cho nên chủ động tìm nàng nói chuyện, sau lại dần dần thành bạn thân nhất.
Nhiễm Nhan là một người nhìn quen sinh tử, nàng không phải không thể chịu được chuyện thân nhân qua đời, nếu Tần Vân Lâm là hy sinh quang vinh trong lúc đang chấp hành nhiệm vụ, Nhiễm Nhan cũng sẽ không tích tụ trong lòng, nhưng một nữ hài như vậy, không nên bị chết khuất nhục như thế.
Mỗi khi nhớ tới, lòng Nhiễm Nhan đau như dao cắt, dù có đem những kẻ bắt cóc đó nghiền xương thành tro, cũng khó tiêu trừ đi nỗi hận trong lòng nàng.
................
Nhiễm Nhan cảm xúc bất ổn, đến thở cũng có chút dồn dập, nàng duỗi tay đè lại ngực mình, một lát sau, lại khôi phục như thường.
"Có phải rất kỳ quái hay không? Rõ ràng là giấc mộng, ta lại nghiêm trọng như vậy?" Nhiễm Nhan xả ra một nụ cười, hỏi Tiêu Tụng.
Hận ý cùng bi thống trong mắt nàng, che dấu không được. Tiêu Tụng đương nhiên sẽ không cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, nhưng biểu tình của hắn vẫn như thường, "Ngươi nhất định chưa thử qua gào khóc, nếu đã khóc xong, có lẽ ánh mắt nhìn mọi chuyện sẽ thay đổi."
Chính xác, Nhiễm Nhan giống như trời sinh tuyến lệ không quá hoàn thiện, dù cho vô cùng bi thương, cũng rất khó đi khóc lóc thảm thiết. Nụ cười gượng gạo của nàng cũng hòa hoãn xuống, nhướng mày hỏi: "Ô? Tiêu Thị lang có kinh nghiệm như vậy, chẳng lẽ thời điểm không hài lòng đã thử gào khóc qua?"
Tiêu Tụng cười ra tiếng, "Không có, bất quá thấy qua không ít nương tử một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhị tẩu của ta chính là một trong số đó, một khắc trước còn cùng nhị huynh ta khóc đến chết đi sống lại, một khắc sau là có thể cùng đại tẩu đi dạo vô cùng cao hứng. Ta thường nghĩ, thời điểm thương tâm, có phải khóc xong thì cái gì cũng quên mất hay không. Ta là một nam nhân, nên cũng ngượng đi làm thử, không bằng ngươi khóc xong rồi nói cho ta?"
"Ngươi sao không đi hỏi nhị tẩu ngươi? Nàng càng có kinh nghiệm." Nhiễm Nhan phản bác.
Hai người đang nói chuyện, Vãn Lục thông báo: "Nương tử, người của nha môn tới, nói là bắt được hai nhân vật khả nghi, bọn họ tự xưng là Lưu y sinh và Tang tiên sinh, hiện tại đang bị nhốt trong nhà lao, người gặp qua Lưu y sinh đều bận công vụ không ở nha môn, cho nên muốn thỉnh một người qua nhận mặt."
Người trong nha môn không biết Tang Thần rất bình thường, mà Lưu Thanh Tùng từ sau khi thuốc nổ của hắn làm Nhiễm Nhan bị thương, liền đóng cửa không ra, sợ đụng phải Tiêu Tụng, cho nên người ở nha môn nhận ra hắn cũng ít.
Nhiễm Nhan nói: "Bọn họ không ở trong phòng sao?"
"Nô tỳ đi nhìn qua, không có." Vãn Lục đáp.
Nhiễm Nhan thở dài nói: "Ngươi đi đem hai ngườibọn họ lãnh ra đi."