Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người run rẩy nghe nội dung đối thoại đáng sợ của hai người này. Lòng bàn tay Lưu Thanh Tùng đổ mồ hôi, nghĩ cành mận gai tối hôm qua còn chưa ném, hôm nay có cần lại chịu đòn nhận tội một lần nữa hay không.
Nhiễm Nhan không phát hiện, nàng đã không còn nghĩ về chuyện của Tần Vân Lâm nữa.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chờ ngươi dưỡng thân mình khỏe lại, thì có thể khởi hành đi Trường An." Tiêu Tụng dứt lời, gật đầu thi lễ với Nhiễm Vân Sinh, "Ta còn có việc, cáo từ trước."
"Làm phiền Tiêu lang quân." Nhiễm Vân Sinh chắp tay đáp lễ. Hắn biết hôm qua Tiêu Tụng phá án trắng đêm, có thể vừa nằm xuống không bao lâu đã bị đánh thức.
Nhiễm Vân Sinh đứng dậy chuẩn bị tiễn hắn ra, bên ngoài lại vang lên thanh âm của gã sai vặt Lộc Nhạc, "Lang quân, Tô phu nhân tới chơi."
Nhiễm Vân Sinh khựng lại một chút, nói: "Mau mời Tô phu nhân vào."
"Dạ" Lộc Nhạc chạy chậm đi.
Tiêu Tụng thấy Nhiễm Vân Sinh có khách, liền nói: "Thập Lang cứ bận việc đi, không cần tiễn xa."
Nhiễm Vân Sinh làm cái lễ xin lỗi, Tiêu Tụng cười khách khí một hai câu, liền ra khỏi phòng Nhiễm Nhan.
Vừa mới ra cửa, dư quang liền thoáng nhìn thấy một thân áo bào tro đứng ở chỗ ngoặt của hành lang, một khắc trước còn mang vẻ lan chi ngọc thụ, ánh mắt Tiêu Tụng vừa đảo qua, bóng xám kia đã chạy vụt vào trong phòng mình, nếu không có tiếng cửa phòng 'phịch' một cái, còn tưởng là xuất hiện ảo giác.
Tiêu Tụng biết Tang Thần đương nhiên không phải là sợ hắn, trong lòng cười thầm, cũng không biết Nhiễm Nhan nói gì đó, thế nhưng lại làm Tang Tùy Viễn Tang tiên sinh nhúng bùn cũng không bẩn sợ tới mức tam hồn xuất khiếu, giống một con thỏ bị kinh hách, gặp người liền nhảy mất.
Chỉ dừng một chút, Tiêu Tụng liền chuyển hướng qua hành lang bên phải, lúc sắp đến nội môn, thì nhìn thấy một nữ tử mặc một thân hoa phục màu xanh ngọc cẩm tú đang được gã sai vặt dẫn đi vòng qua tường, bước xuống cầu thang.
Nữ tử thoạt nhìn ước chừng 24-25 tuổi, trên áo lụa xanh ngọc thêu hình khổng tước vờn mẫu đơn, hoa văn uốn lượn trên thân áo, càng xuống đến tà váy và tay áo rộng càng dày lên, từng khóm hoa mẫu đơn lớn và khổng tước trắng đuôi dài theo từng động tác của nàng mà trở nên sống động, mỹ lệ không gì sánh được. Trên cổ nàng đeo một chuỗi ngọc màu đỏ, sắc màu trên người vừa không phức tạp cũng không nhạt nhẽo, phản chiếu lên khuôn mặt nhàn nhã trắng như tuyết kia, tạo nên một loại khí độ ung dung khó tả.
Bốn thị tỳ mặc áo xanh bích đi theo sau nàng, đằng sau còn có mười mấy gã sai vặt tay nâng lễ vật, thoạt nhìn ra tay lại vô cùng hào phóng.
Ánh mắt của Tiêu Tụng giống như thực thể, rất khó bị xem nhẹ, Tô phu nhân đương nhiên cũng đã nhận ra. Nàng dừng bước chân, chuyển hướng Tiêu Tụng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua bộ thường phục viên lãnh màu tím của hắn, ngay sau đó hướng hắn khom người hành lễ.
Tiêu Tụng gật đầu đáp lễ, vẫn chưa tiến lên bắt chuyện, mà trực tiếp vòng qua bức tường đi ra cửa. Hắn nghe thấy đối thoại giữa Nhiễm Vân Sinh cùng Tô phu nhân truyền ra từ sau bức tường, thoáng thả chậm bước chân.
Sau vài câu hàn huyên đơn giản, thanh âm mềm mà không yếu của Tô phu nhân phát ra không nhanh không chậm: "Nói đến thật là tội lỗi, ta ở goá trong nhà, cũng không thường ra cửa, hai ngày trước mới nghe hạ nhân nói lệnh muội bị bệnh, hôm nay mới đến thăm bệnh, còn thỉnh Thập Lang chớ trách."
"Đâu có, Tô phu nhân nghiêm trọng quá rồi..." Nhiễm Vân Sinh khéo léo ứng đối, dẫn nàng vào sảnh.
Thương gia ở huyện Tụ Thủy có làm ăn với Nhiễm thị đều đưa lễ vật tới, nhưng Nhiễm Nhan dù sao cũng là nữ quyến, lại đóng cửa dưỡng bệnh không gặp khách, bọn họ cũng không thể mạo muội để gia quyến đến quấy rầy, nên đều lễ đến người không đến, mà sinh ý giữa Tô thị và Nhiễm thị khá lớn, trước giờ cũng quen thuộc nhau nhiều hơn, đúng lúc lại là nữ đương gia, tự mình mang lễ vật đến thăm là hợp tình hợp lý.
Tiêu Tụng bước nhanh rời đi.
Nhiễm Vân Sinh cùng Tô phu nhân ngồi ở trong sảnh trong chốc lát. Tô phu nhân hỏi mấy vấn đề như có đi Lạc Dương thỉnh y sinh hay không, rồi cũng chỉ xoay quanh đề tài này.
Đợi Nhiễm Nhan uống thuốc xong, đơn giản lau sơ thân mình, Nhiễm Vân Sinh liền dẫn Tô phu nhân đến phòng ngủ của nàng.
Nói là thăm, cũng bất quá là chào hỏi một cái mà thôi, Tô thị cũng không phải người nói nhiều, sau khi vào trong quỳ ngồi lên chiếu cách đó không xa, thoáng chào hỏi, cũng không nói đông nói tây, chỉ nói: "Nghe nói Thập Thất Nương bị bệnh, ta cũng giúp không được chuyện gì khác, nhưng nếu yêu cầu dược liệu gì thì cứ việc sai người đi Tô phủ nói một tiếng."
"Đa tạ Tô phu nhân." Nhiễm Nhan dựa lên chỗ tựa lưng, nhìn Tô phu nhân nhẹ giọng đáp.
Tô thị hôm nay mặc lụa y màu xanh ngọc, làm làn da vốn trắng nõn như tuyết của nàng ta càng thêm sáng lóa, thoạt nhìn so với ngày hôm đó lại như trẻ ra thêm hai ba tuổi. Nàng cười nhẹ nói: "Thập Thất Nương hiện tại cảm giác như thế nào?"
"Tạ phu nhân quan tâm, đã khá hơn nhiều." Nhiễm Nhan không muốn nhiều lời, chỉ có thể trợn mắt nói dối, dù sao cũng không viết hết trên mặt, nàng hỏi là khách khí, Nhiễm Nhan cũng trả lời có lệ.
"Ta thấy khí sắc thật ra không được tốt, bất quá dù sao ngươi cũng còn trẻ, sẽ nhanh tốt lên thôi." Thanh âm Tô thị ôn nhu.
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, bởi vì tuy rằng Tô phu nhân lời này nhàn nhạt, nhưng lại lộ rõ quan tâm, nhìn dáng vẻ cũng không phải chỉ làm bộ.
"Ta đoán các ngươi đang đi đường, dược liệu mang theo không nhiều lắm, liền sai người lấy ra một gốc nhân sâm trăm năm cất trong phủ." Tô phu nhân thấy Nhiễm Vân Sinh đanh định há mồm cự tuyệt, liền cười ngắt lời hắn: "Thập Lang chớ nên cùng ta khách khí, đường từ Lạc Dương đến Trường An còn không ngắn đâu, Thập Thất Nương phải đem thân thể dưỡng đến chắc chắn mới đi đường được, nếu không tàu xe mệt nhọc, chưa chắc có thể chịu nổi."
Nhiễm Vân Sinh cảm thấy lời này có lý, nên cũng không chối từ, vội vàng chắp tay nói lời cảm tạ.
Tô phu nhân thấy Nhiễm Nhan chỉ chốc lát đã lộ vẻ mệt mỏi, liền chuẩn bị cáo từ, nói: "Sáu ngày nữa là sinh thần 10 tuổi của Mẫn nhi, đã thỉnh gánh hát nổi danh ở Lạc Dương, đến lúc đó nếu thương thế của Thập Thất Nương tốt hơn, không ngại thì qua chơi một chút."
"Được, cảm ơn Tô phu nhân." Nhiễm Nhan cảm thấy Tô thị trong ôn hòa lại lộ ra vẻ lanh lẹ, là người hành sự không ướt át bẩn thỉu, nên cũng dứt khoát đồng ý.
"Vậy không quấy rầy Thập Thất Nương nghỉ ngơi nữa, cáo từ." Tô thị mau chóng đứng dậy, lại nói hai ba câu hảo hảo tĩnh dưỡng, rồi cùng với Nhiễm Vân Sinh rời khỏi phòng Nhiễm Nhan.
Vãn Lục nhìn theo hai người rời đi, xoay người hỏi Nhiễm Nhan: "Nương tử có mệt mỏi không? Có muốn nằm không?"
"Không mệt, mở cửa sổ ra để hít thở không khí đi." Nhiễm Nhan cảm thấy mình mà còn tiếp tục nằm liền thật sự thành thi thể.
"Chỉ mở ra một chút thôi, nương tử vừa mới uống dược xong, sợ là còn chưa hạ sốt đâu." Vãn Lục thật sự chỉ đem cánh cửa sổ mở ra một cái khe hở nho nhỏ, nhỏ đến độ một ngón tay cùng không thò qua được.
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ, mở ra như vậy với không mở ra cũng không khác nhau bao nhiêu.
"Tô phu nhân thật là hảo khí độ! Nhìn nửa điểm cũng không giống thương phụ." Hình Nương cảm thán.
Khí độ của Tô thị dù là ở môn phiệt đại tộc cũng không kém một chút nào, vừa nhìn thấy nàng, cũng sẽ không chú ý tới ngũ quan diện mạo của nàng, mà cảm nhận được khí chất của nàng trước.
Ấn tượng của Vãn Lục hiển nhiên đối với nàng ta cũng rất tốt, hỏi: "Tô phu nhân chắc là 23-24 tuổi đi?"
"Nàng năm nay không nhiều không ít vừa tròn 28 tuổi." sau khi Nhiễm Nhan uống thuốc xong, cảm giác cồn cào cũng giảm đi rất nhiều, tinh thần đã tốt hơn một chút.
"A!" Vãn Lục trừng lớn đôi mắt phượng, chậc một tiếng nói: "Đều nói một trắng che ba xấu, Tô phu nhân da trắng hơn tuyết, nên thoạt nhìn mới tưởng tuổi còn nhỏ."
"Nàng là một nửa người Hồ, đương nhiên là trắng nõn." Nhiễm Vân Sinh đã quay lại.
Người Hồ, họ Tô? Nhiễm Nhan không khỏi nghĩ đếnmột người.