"Thập ca? Thảm hoa này là người tìm người trải lên?" Nhiễm Nhan kinh ngạc nói.
Nhiễm Vân Sinh cười nói: "Quả thực không giấu được ngươi, kỳ thật cũng không có phí nhiều sức lực gì, nơi này vốn đã có từng bụi hoa riêng, chỉ là chưa liền thành dải, bởi vì vụ án này, rất nhiều thương gia đều bị giữ lại khách điếm kia, hàng hóa giải quyết không xong, mùa này cũng không phải cao điểm, rất nhiều công nhân, người chèo thuyền đều đang nhàn rỗi, ta liền dùng chút tiền, sai bọn hắn đào lại đây trồng lên."
"Ta nhìn thấy rất vui vẻ, có điều Thập ca, tiền của ngươi vẫn nên tiết kiệm để dùng, đừng luôn tiêu phí vào những chuyện này, tiền cho dù có nhiều cũng sẽ có lúc thiếu." Nhiễm Nhan chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày một nam nhân tiêu phí nhiều tâm tư như vậy để tặng hoa cho nàng, dù cho người này là huynh trưởng, cũng là tam sinh hữu hạnh mới có thể gặp được một huynh trưởng như vậy.
"A Nhan cao hứng là tốt, tiền tài chỉ là chuyện nhỏ." Nhiễm Vân Sinh bận bịu cả buổi sáng, đầu tiên là tìm người đào hoa trồng hoa, lại chạy tới an ủi Tang Thần, đến bây giờ thấy Nhiễm Nhan cười một cái, mới cảm thấy đáng giá.
Vãn Lục biết Nhiễm Vân Sinh mười mấy năm, trong tất cả các nương tử của Nhiễm thị, hắn thương nhất là nương tử nhà nàng, không khỏi thở dài: "Về sau phu quân của nương tử có thể thương nương tử được như một nửa Thập Lang là tốt rồi."
"Huynh trưởng thì nên sủng muội muội, nhưng giữa phu thê với nhau thì phải chiếu cố lẫn nhau mới tốt." Nhiễm Vân Sinh cười, vỗ vỗ vai Nhiễm Nhan nói: "A Nhan, muốn đi nơi khác nhìn không?"
"Nơi này rất đẹp, ở chỗ này thêm một chút nữa đi." Chỗ đã tốn nhiều tâm tư như vậy, Nhiễm Nhan sao chịu cứ vậy mà rời đi. Đối với Nhiễm Vân Sinh mà nói, mục đích lớn nhất chính là làm cho tâm tình của Nhiễm Nhan thoải mái một chút, nếu nàng vui vẻ, dù chỉ nhìn một cái cũng đủ rồi, quý trọng hay không quý trọng cũng không sao cả.
Vãn Lục nhanh chóng mang tới áo khoác tới phủ thêm cho Nhiễm Nhan, đoàn người bước chậm trong cánh đồng hoa.
Chỗ Nhiễm Vân Sinh chọn này rất tốt, có một sườn núi cao vừa vặn chắn gió, lại cũng không quá hẻo lánh, lác đác vài ngôi nhà, cũng không cần quá lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cuối thu mát mẻ, bầu trời cao xa xanh thẳm vạn dặm không mây, vừa mới quá ngọ không lâu, nhiệt độ thích hợp, đúng là thời tiết tốt để dạo chơi thưởng cảnh ở ngoại thành. Nhiễm Vân Sinh kể mấy chuyện thú vị ở Trường An, trong cánh đồng hoa thỉnh thoảng lại truyền ra từng trận tiếng cười.
Một chiếc xe ngựa chạy ngang qua hình như là nghe thấy tiếng cười, dần dần chậm lại, màn xe được vén lên một cái khe hở, bên trong một thanh âm kiều kiều kinh ngạc cảm thán: "Mẫu thân nơi này khi nào mọc lên nhiều hoa như vậy? Đẹp quá đi...mẫu thân..."
Chữ 'mẫu thân' kéo dài âm cuối, nhu nhu mềm mại, rõ ràng đang cầu xin.
"Đi đi, không được đi xa. A Xuân đi theo hầu hạ." Một thanh âm ưu nhã có vẻ sủng nịch mà không mất uy nghiêm.
Chỉ một lát sau, từ trên xe một nữ hài chừng hơn 10 tuổi nhảy xuống, hai bím tóc rũ hai bên đầu, bên dưới tóc mái chỉnh tề là một khuôn mặt nhỏ tròn tròn, cũng không quá xinh đẹp, lại rất thảo hỉ, đôi mắt khi cười rộ lên cong cong híp lại nhìn không thấy con ngươi, lông mày hơi nhạt, môi nhỏ, mũi nhỏ, hai má phúng phính khi cười còn có hai lúm đồng tiền thật sâu.
Nhiễm Nhan đã thấy bọn họ từ lúc xe ngựa vừa mới dừng lại, tiểu nữ hài giống như một chú chim nhỏ vỗ cánh phành phạch, bay tới bay lui trong bụi hoa, một thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trang phục thị tỳ theo phía sau, thỉnh thoảng vội nói: "Nương tử ngài chậm một chút."
Nhiễm Nhan rất có hứng thú mà nhìn tiểu nữ hài trong chốc lát, thị tỳ kia hình như phát hiện ánh mắt của bọn họ, vội vàng kéo nữ hài lại ôn nhu nói: "Nương tử, hoa thì luôn ở chỗ này, hôm nay phu nhân mệt mỏi, không bằng nương tử bồi phu nhân trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại trở ra chơi"
Nữ hài nhi liếc nhìn xe ngựa một cái, lập tức gật đầu: "Ừm...bất quá ngày mai không cần những hộ viện kia tới."
"Được, nô tỳ sẽ đi nói với phu nhân." Thị tỳ đáp ứng.
Nữ hài hứng thú bừng bừng hái rất nhiều hoa, rồi mới ngoan ngoãn mà rời đi cùng với thị tỳ.
Cánh đồng hoa này rất lớn, chỗ Nhiễm Nhan đứng cách bọn họ có hơn mười trượng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thị tỳ kia cả người phòng bị, dẫn nữ hài nhanh chóng trở về xe ngựa.
"Nhà đứa bé kia là Tô thị huyện Tụ Thủy." Nhiễm Vân Sinh thấy bộ dáng hứng thú của Nhiễm Nhan, liền nói.
Nhiễm Nhan thu hồi ánh mắt, kỳ quái hỏi: "Thập ca như thế nào biết?"
"Gió lớn, lên xe thôi." Nhiễm Vân Sinh duỗi tay giúp nàng vén lại lông hồ ly trên mép áo khoác.
Hai người sóng vai lên xe, Nhiễm Vân Sinh nói: "Ta vì thường xuyên phải chuyển hành trình ở đây, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải chút ít phiền toái, cần phải cầu người giúp đỡ, bởi vậy đối với một ít gia tộc có danh vọng ở huyện Tụ Thủy đều có chút hiểu biết. Bến tàu chúng ta dùng là thuộc Tô thị. Bất quá nguyên nhân làm ta nhớ kỹ Tô thị không chỉ có vậy, mà là nữ đương gia của Tô thị kia thật sự làm người ta có ấn tượng sâu sắc."
"Có thể làm Thập ca khen không dứt miệng, chắc là một nương tử lợi hại." Đường triều xưa nay không thiếu cân quắc hồng nhan, bất quá Nhiễm Nhan đối với chuyện gặp được nữ đương gia đầu tiên vẫn cảm thấy hứng thú.
"Toàn bộ gia tộc Tô thị đều là dựa vào một mình nàng chống đỡ" Nhiễm Vân Sinh ngược lại nói: "Vốn đã đồng ý đi bái phỏng nàng, nhưng nghe nói nàng sáng nay ra cửa, nếu đã trở về, không bằng A Nhan bồi ta cùng đến?"
Tục ngữ nói nổi tiếng không bằng gặp mặt, Nhiễm Nhan cũng muốn kiến thức một chút, nữ cường nhân Đường triều có khí độ thế nào.
Nhiễm Vân Sinh ở trên xe ngựa liền viết một tấm bái thiếp, sai người đưa đi Tô phủ.
Lúc trở lại khách điếm, vừa mới xuống xe ngựa, còn chưa vào cửa đã thấy nha saichặn ở cửa.
Nha sai cầm cây đao còn trong vỏ chặn ngang trước mặt đám người Nhiễm Nhan, ngănhọ lại, lạnh lùng nói: "Các ngươi là người nào?"
Nhiễm Vân Sinh đáp: "Chúng ta là khách trọ trong khách điếm, không biết nơi nàyđã phát sinh chuyện gì?"
"Khách trọ?" nha sai kia nhìn bộ dáng đẹp mắt của Nhiễm Vân Sinh, lại thêm nụ cườiấm áp làm người rất khó phản cảm, ngữ khí hòa hoãn hơn, hơi có chút bất đắc dĩnói: "Bên trong lại chết thêm một người, các ngươi đã là khách trọ, đương nhiêncó thể đi vào, bất quá muốn đi ra thì sẽ khó khăn, các ngươi suy nghĩ kỹ đi."
Nhiễm Nhan dừng một chút, Hình Nương bọn họ còn ở bên trong, không đi vào saođược? Nhưng cũng không thể bị giữ lại hết cả đám, vì thế quay đầu nói với NhiễmVân Sinh: "Thập ca, ngươi mang mấy hộ vệ, đi nơi khác khiếu nại đi, việc bái phỏngTô thị tối nay lại chậm trễ thì không tốt"
Nha sai ngắt lời Nhiễm Nhan, "Các ngươi quen biết Tô thị?"
Nhiễm Vân Sinh lập tức hiểu rõ, ra hiệu cho gã sai vặt bên người, gã sai vặt liềnkhép tay lại đứng sát vào nha sai, cười tủm tỉm nói: "Có quen biết, lang quân nhàta là khách hàng quen của Tô thị, thường lui tới làm sinh ý, chạng vạng còn muốnbàn sinh ý, ngài xem..."
Nha dịch nhanh nhẹn đem tiền thu vào tay áo, nói chuyện càng thêm hòa khí, "Đãlà quen biết với Tô thị, vậy hơn phân nửa không có vấn đề gì, bất quá việc nàyta cũng không thể làm chủ, buổi tối có thể đi ra ngoài hay không cũng phải nhìnvận may của chính các ngươi."
Trên mặt Nhiễm Vân Sinh mang nụ cười ôn hòa, chắp tay nói: "Đa tạ."
Nếu nha sai nho nhỏ cũng có thể nhả ra, có thể thấy được chuyện có ra vào tự dohay không vẫn có đường thương lượng, phải xem có bỏ tiền ra được hay không thôi.Vụ án lần này người chết bất quá là mấy tên râu ria, nếu huyện lệnh muốn, hoàntoàn có thể báo lên mấy người này là chết bất đắc kỳ tử, không lập án, dù saotrời cao hoàng đế xa, cũng sẽ không có ai quan tâm mấy đám dân đen đấu đá nhauđến tột cùng là chết như thế nào.
Không có chỗ nào mà không có đen tối hủ bại, Nhiễm Nhan lúc này cũng không cótâm tình so đo mấy chuyện này, huyện Tụ Thủy liên tục chết người, là trùng hợp haylà đều do một người làm? Nếu nói là trùng hợp, không khỏi cũng quá trùng hợp rồi!