Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 152: Trên đường đi




Thuyền đi trên sông nước, không ngừng lay động, ở cổ đại đi đường xa thì mức độ vất vả thời hiện đại khó có thể tưởng tượng.
Nhiễm Nhan trước kia không thường đi thuyền, trải qua vài ngày, đã quen với cảm giác lắc lư trên thuyền, thỉnh thoảng còn có thể lên boong thuyền nhìn phong cảnh tú lệ hai bên bờ sông một chút. Tình huống của Nhiễm Mỹ Ngọc lại không lạc quan như vậy, nàng ta từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước, đi thuyền đương nhiên không thành vấn đề, lúc đầu còn tung tăng nhảy nhót, hay tìm Nhiễm Nhan gây sự coi như giải trí sau bữa ăn, chỉ là qua hơn 10 ngày, hơi thở đã trở nên thoi thóp.
Nhiễm Nhan cũng khó có được lúc thanh tĩnh, ngồi ở trên boong thuyền ngắm phong cảnh.



Từ Tô Châu đến Trường An, mất ít nhất cũng hơn một tháng, mới lăn lộn qua được một nửa, dù là người có tính nhẫn nại như Nhiễm Nhan cũng sắp hỏng mất, cảm giác còn hơn 10 ngày mà dài như vô tận.
Nhiễm Nhan nheo mắt, nhìn nước sông cuồn cuộn, nhịn không được thở dài một hơi.
"A Nhan chịu không nổi hả?" Nhiễm Vân Sinh dù cho thường xuyên đi từ nam chí bắc, trải qua hơn 10 ngày tra tấn cũng có chút tiều tụy, bất quá lại làm cho dung nhan vốn tuấn tú của hắn càng thêm vài phần xinh đẹp.
"Chỉ là có chút nhàm chán thôi." Ở thôn trang rảnh thì còn có thể phân loại chút thảo dược, nghiên cứu phối dược, nhưng ở trên thuyền chỗ đựng dược liệu khá hữu hạn, đường đi Trường An xa xôi, nói không chừng là có thể dùng tới, Nhiễm Nhan chỉ chọn một ít dược liệu không thường dùng để mang theo. Tỷ như câu vẫn, ô đầu, thiên tiên tử...



"Ngươi mấy ngày trước đây không phải vẫn hứng thú dạt dào mà phối dược sao?" Nhiễm Vân Sinh quỳ ngồi xuống bên người nàng, "A Nhan phối là dược gì vậy?"
Nhiễm Nhan dừng một chút, từ trong tay áo móc ra một cái bình nhỏ, "Cái này vô sắc vô vị, có thể hòa tan trong nước, quan trọng nhất chính là sau khi dùng, mặc dù giải phẫu thi thể cũng không dễ dàng phát hiện ra dị trạng."
Rất nhiều dược phẩm hóa học đều là vô sắc vô vị, độc tính rất lớn. Mà dược liệu đem chế thành độc dược, cái gọi là "vô sắc vô vị" cũng bất quá là đem mức độ "sắc" và "vị" hạ xuống, mỗi loại dược vật đều có mùi vị riêng biệt, bởi vì trong chúng có những chất hóa học đó, nếu như tìm cách loại bỏ hết mùi vị, rất có khả năng sẽ làm hỏng luôn tác dụng của chúng.


"A Nhan..." Nhiễm Vân Sinh nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan trong chốc lát, tổng kết: "Ngươi đúng là đã buồn chán đến hỏng rồi."
Nhiễm Nhan ước lượng bình sứ trong tay nói: "Đúng vậy, nếu không sao ta lại đi nghiên cứu loại đồ vật nhàm chán này."
Nếu muốn giết người, với trình độ nghiệm thi ở Đại Đường này, nàng ít nhất cũng có mấy trăm loại phương pháp làm người chết thần không biết quỷ không hay, cần gì phải dùng tới độc dược vô sắc vô vị? Quá là không có kỹ thuật!



"Ngươi nếu là nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng luyện tiêu đi, nếu là chịu khó luyện, một tháng sau mặc dù không thể sánh với Tiêu Thị lang, cũng rất không tồi." Nhiễm Vân Sinh tận tình mà khuyên Nhiễm Nhan làm chút việc nương tử gia nên làm.
Nhiễm Nhan dựa vào lưng ghế cong, dùng tay đỡ lấy đầu, chậm rãi nói: "Thập ca cũng quá đề cao ta, đừng nói một tháng mặc dù một năm ta cũng không thể đạt tới cái gọi là trình độ không tồi."
"A Nhan sao có thể tự coi nhẹ mình như thế?" Nhiễm Vân Sinh còn nhớ rõ Nhiễm Nhan đã từng học qua đàn cổ cùng đàn tranh, thông hiểu nhạc lý, học tiếp hẳn là rất dễ dàng.
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ nói: "Không phải tự coi nhẹ mình, là thực sự cầu thị. Nói một cách khác thông tục hơn một chút, chính là giống như vũ phu cầm đao nắm kim thêu hoa, dù cho có thể thêu ra đồ vật, nhưng tư thế luôn không giống."
Vãn Lục phụt một tiếng bật cười, nói: "Nương tử ví dụ rất đúng, còn không phải là như vậy sao?"
"Ngươi thổi nghe thử một chút." Nhiễm Vân Sinh kiểu gì cũng không tin là sẽ xuất hiện loại hiệu quả như vậy.


Nhiễm Nhan cũng không nói nhiều, từ trong tay áo rút trường tiêu ra, quỳ ngồi dậy, bày xong tư thế, còn chưa bắt đầu thổi liền bị Nhiễm Vân Sinh ngăn lại, "Ngồi thẳng thân thật ra không sai, nhưng cánh tay này của ngươi không cần cứng còng như thế, cứ để tự nhiên là được."
Nhưng đây chính là tư thế tự nhiên nhất của Nhiễm Nhan. Trong 6 năm không ngừng giải phẫu, trừ bỏ ngủ, ăn cơm, đi WC, thì là cầm dao mổ, hoặc là viết báo cáo nghiệm thi, mặc dù là ai cũng đều sẽ thành như thế.



"Thôi không thổi nữa." Nhiễm Nhan thu hồi trường tiêu, ngược lại hỏi: "Thập ca, còn bao lâu nữa mới tới Trường An?"
Nhiễm Vân Sinh thấy nàng thật sự không muốn tiếp tục, cũng không ép nàng, trả lời: "Ước chừng còn năm sáu ngày là có thể tới Lạc Dương, sau đó chúng ta liền đổi qua đường bộ, nếu là nhanh thì tám chín ngày liền có thể tới được Tân Phong, đến Tân Phong rồi thì cách Trường An không xa nữa."
Đoạn đường tiếp theo này nghe có vẻ không phức tạp lắm, nhưng Nhiễm Nhan cũng không dám mù quáng lạc quan.



Lạc Dương thời cổ có tên là Dự Châu, nằm ở vùng bụng của Trung Nguyên, dựa núi gần sông, giao thông nhanh và tiện, từ xưa đã là vùng giao tranh của binh gia.
Từ khi nhà Đường thành lập đến nay, Lạc Dương mưa thuận gió hoà, thương nhân, kẻ sĩ tụ tập, sự phồn hoa này dù cho so không được với Trường An, nhưng cũng là trong số ít Châu lớn của Đại Đường.
Có điều đi theo thương thuyền, ở bến tàu trong thành Lạc Dương lại không tiện dỡ hàng, nên phải dừng lại ở một bến tàu tại một trấn nhỏ cách mười mấy dặm ngoài thành Lạc Dương để dỡ hàng.
Ở trên thuyền lắc lư qua lại đến quen, vừa đứng trên đất cứng, Nhiễm Nhan có chút lảo đảo.
Bởi vì thương thuyền phải dỡ hàng, Nhiễm Vân Sinh liền để Nhiễm Bình Dụ dẫn Nhiễm Nhan và Nhiễm Mỹ Ngọc đi đến tửu lầu nghỉ tạm một lúc, còn mình thì cùng một chưởng quầy ở lại bến tàu xử lý mấy chuyện dỡ hàng.


Nhiễm Bình Dụ nói sẽ dừng lại một đêm ở nơi đây, nếu không thấy mệt, có thể ngồi xe ngựa vào trong thành Lạc Dương đi chơi hội, có điều cả người Nhiễm Mỹ Ngọc đều đã mềm như sợi mì, lập tức nói: "Ta không đi, nếu nói đến phồn hoa, Lạc Dương sao có thể so với Trường An, có cái gì đẹp."
Nhiễm Nhan đối với Lạc Dương nổi danh thiên cổ như vậy thì luôn có chút hứng thú, bất quá nghĩ đến kế tiếp còn hơn mười ngày xóc nảy ở trên xe ngựa, liền bỏ qua ý tưởng.
Dù sao Lạc Dương cũng ở chỗ đây, về sau nếu có cơ hội cũng có thể lại đến nhìn xem, không đáng phải ép buộc bản thân.
Sau khi quyết định, mấy người dùng cơm qua loa, rồi tìm khách sạn lớn nhất trong trấn để ngủ bù.


Nhiễm Nhan một khi đầu dính lên gối rất nhanh liền nặng nề ngủ, trước kia một tuần đuổi tới bảy tám địa phương để nghiệm thi cũng không mệt như bây giờ.
Hôn hôn trầm trầm mà ngủ đến giờ Tỵ, Nhiễm Nhan chưa dậy, Vãn Lục liền ở bên tai nàng gọi khẽ, "Nương tử, nương tử!"
"Hửm?" Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày, hàm hồ hỏi: "Chuyện gì?"
"Lưu y sinh tới gặp ngài." Vãn Lục nhẹ giọng nói.
Nhiễm Nhan mở mắt, ôm chăn ngồi dậy, nghỉ một lúc mới hỏi: "Lưu y sinh? Lưu y sinh nào?"
Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan tỉnh, cũng không hạ thanh âm, cười đáp: "Nương tử đây là ngủ đến hồ đồ đi, còn có thể có Lưu y sinh nào nữa? Đương nhiên là vị kia của Tiêu gia, Lưu Thanh Tùng Lưu y sinh."
"Lưu Thanh Tùng? Hắn không phải cùng Tiêu Tụng chạy về Trường An sao?" Nhiễm Nhan đứng dậy từ trên giường bước xuống dưới, vốc nước từ bồn gỗ rửa sạch mặt.
Vãn Lục nhanh chóng giúp nàng lau, Ca Lam tay chân lanh lẹ giúp nàng mặc y phục, chải một cái búi tóc đơn giản.
Vãn Lục nói: "Nghe nói là Tiêu lang quân nhớ mãi vết thương trên cánh tay ngài còn chưa lành, lại say thuyền, đoán được chúng ta sẽ chuyển tuyến đường ở Lạc Dương, liền sai Lưu y sinh ở chỗ này chờ ngài."



Tiêu Tụng tuy rằng trong lòng đối với chuyện Lưu Thanh Tùng và Nhiễm Nhan đều biết bài thơ "Quan Sơn Nguyệt" cảm thấy chua chua, nhưng hắn vẫn rất tín nhiệm Lưu Thanh Tùng, cho nên mới không kiêng dè mà sai Lưu Thanh Tùng tới chiếu cố thương thế của Nhiễm Nhan.



Sau khi đơn giản sửa sang lại thật tốt, Vãn Lục liền đi thỉnh Lưu Thanh Tùng đến.
Ca Lam đem mành trong phòng buông xuống, Nhiễm Nhan liền quỳ ngồi xuống tịch bên ngoài mành.
Chỉ một lúc sau, Lưu Thanh Tùng cõng cái rương to tướng run rẩy đi vào, dáng người vẫn như cây gậy trúc, nhưng trên mặt thoạt nhìn có thêm chút thịt, xem ra rời khỏi Tiêu Tụng, hắn sống rất dễ chịu.
"Cánh tay nương tử thế nào rồi?" Lưu Thanh Tùng buông cái rương xuống, từ bên trong móc ra một cái đệm, lót trên nắp rương, đặt mông ngồi lên.
"Khá tốt." Nhiễm Nhan vỗ vỗ cánh tay bao đến kín mít nói: "Để thêm chừng hơn 10 ngày nữa là có thể tháo ra."
"Vậy xem ra là lành rất khá." Lưu Thanh Tùng vốn cảm thấy Tiêu Tụng phái hắn tới là làm điều thừa, nhưng nếu đã tới, thì không thể cái gì cũng không làm, "Cửu Lang vội vã hồi kinh báo cáo công tác, nếu không hôm nay người ngươi gặp khẳng định là hắn."
Nhiễm Nhan biểu tình cứng đơ gật gật đầu.
Lưu Thanh Tùng đỡ trán, nếu không bàn đến chuyện nam nữ, năng lực của Nhiễm Nhan không thể nghi ngờ là có thể làm người kính phục, nhưng nếu nói đến tình cảm nam nữ, hắn liền nghĩ không ra, Tiêu Tụng sao lại coi trọng loại nữ tử ít nói ít cười, không có chút phong tình này! Lưu Thanh Tùng thích tất cả mỹ nữ, nhưng kiểu người như Nhiễm Nhan, hắn nhìn tới nhìn lui chỉ cảm thấy được cái vẻ ngoài đẹp.



Chuyện chính sự Tiêu Tụng phái tới chỉ cần hai ba câu là nói xong, Lưu Thanh Tùng lại chồm chồm về phía trước, bắt đầu mở màn sự nghiệp bát quái mình ham thích nhất, "Ngươi cùng vị Tô dược sư kia rất quen thuộc đúng không?"
Nhiễm Nhan trong lòng khựng lại, lia ánh mắt qua, nàng cảm thấy Tiêu Tụng không phải là loại người nhiều lời, nhưng Lưu Thanh Tùng vì cái gì lại biết được?
Lưu Thanh Tùng thấy nàng nghi hoặc, không khỏi nói: "Khua môi múa mép loại thường gọi là 38, chỉ có vận dụng chỉ số thông minh cao để tự hỏi mới gọi là bát quái, ta với Cửu Lang chơi với nhau từ thời còn mặc quần thủng đáy cho tới lớn, tính tình hắn như thế nào ta đương nhiên đoán được, chuyện lần trước Tô dược sư xuất hiện ở Ảnh Mai am cũng không phải bí mật gì, Cửu Lang có thể đem chuyện này ép xuống, có thể thấy được hắn chân chính đặt ngươi trong lòng a"
Lưu Thanh Tùng lại chồm chồm về phía trước, hạ giọng hỏi: "Kỳ thật người mà trong lòng ngươi vừa ý chính là Tô dược sư đi?"
Lời này vừa nói ra, Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục Ca Lam ba người đều nhíu mày, Lưu Thanh Tùng ho khan vài tiếng nói: "Không nói thì thôi."
Nhiễm Nhan luôn luôn ít lời, Lưu Thanh Tùng này lại là người chỉ cần thấy hai con kiến một trước một sau bò ra khỏi tổ cũng có thể nghĩ tào lao, thế nhưng lại không moi được bất cứ chuyện có ý nghĩa gì từ nàng, hỏi một lúc lâu sau cũng dần cảm thấy mất mặt, liền cõng lên hòm thuốc bự kia của hắn, một bước ba run mà cáo từ.



Hắn chân trước mới bước ra khỏi cửa, Vãn Lục liền nói: "Nương tử, Lưu y sinh này thần thần thao thao, kiểu nói chuyện cũng xấu xa quá."
"Cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi." Thanh âm trầm tĩnh nhẹ nhàng của Nhiễm Nhan truyền ra khỏi phòng, Lưu Thanh Tùng nghe thấy những lời này, không tự chủ được mà dừng bước chân.
Chỉ nghe nàng nói tiếp: "Không muốn đối mặt với hiện thực, cho nên suốt ngày tưởng tượng ra những câu chuyện, cảm thấy bản thân mình bất quá là đang đóng một vai diễn, chờ đến khi hoặc là diễn xong rồi, hoặc là tỉnh mộng, liền có thể trở lại với hiện thực mà hắn mong nhớ kia!"
Kỳ thật đâu phải Nhiễm Nhan chưa từng nghĩ như vậy?
Vãn Lục và Ca Lam nghe không hiểu ra sao, bên ngoài phòng trên mặt Lưu Thanh Tùng lại có hai hàng lệ đột nhiên chảy xuống.



Một lời bừng tỉnh người trong mộng, mười mấy năm qua, Lưu Thanh Tùng từ cảm giác mới mẻ ban đầu, chuyển thành sau đó tự lừa gạt mình, hắn chưa từng thanh tỉnh, đối với một Lưu Thanh Tùng lưu luyến gia đình, hơn nữa cũng từng có một gia đình ấm áp mà nói, đến Đại Đường, là chuyện mà hắn vô pháp tiếp thu.
Thân ở dị thế, cô đơn bàng hoàng như vậy, đều không phải chuyện ai cũng có thể chịu nổi. Hắn mấy năm nay, vẫn luôn mang cảm giác như đang đắm chìm ở một câu chuyện nào đó mà không thể tự thoát ra được, đúng như lời Nhiễm Nhan vừa nói, hắn khát vọng rồi sẽ có một ngày có thể mở mắt ra, phát hiện bản thân vẫn còn nằm trên cái giường nệm cao su của mình.
Lưu Thanh Tùng ngoài này còn đang thê lương, ngoài tiền sảnh của khách điếm đột nhiên 'oanh' một tiếng lớn, làm hắn sợ đến mức giật bắn mình.
Đám người Nhiễm Nhan trong phòng cũng bị hoảng sợ, Vãn Lục nói: "Nô tỳ đi xem."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.