Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 138: Lâm Thủy cư




Nhiễm phủ tọa lạc ở gần sông Bình Giang, rộng 17 mẫu, do nhiều tòa viện cấu thành.
Lúc này cánh cổng gỗ dày nặng của đại môn phía nam rộng mở, hai bên cửa đứng hai hàng sai vặt áo xám và thị tỳ áo xanh, ba thiếp thất lộng lẫy hoa hòe, mười mấy tiểu cô nương cùng thiếu niên đủ các độ tuổi, đứng đầu là Nhiễm Văn và Cao thị. Nhiễm Nhan đương nhiên sẽ không cho rằng cái trận hoành tráng này là để nghênh đón đích nữ mình đây, cho dù là vậy, cũng bất quá là diễn trò cho Tiêu Tụng nhìn thôi, bởi vậy nhìn bộ dáng Nhiễm Văn lệ nóng doanh tròng, trong lòng sinh ra vài phần không kiên nhẫn.
"A Nhan!" Nhiễm Văn tiến lên cầm tay Nhiễm Nhan, nức nở nói: "Cuối cùng cũng đã trở lại, A Nhan ở trong am thanh tu chịu khổ rồi."
"Phiền a gia quan tâm." Nhiễm Nhan nhàn nhạt mà đẩy về một câu, bất động thanh sắc đem tay mình rút về.
Nhiễm Văn cũng không quá để ý, tự nhiên chuyển qua hàn huyên với Tiêu Tụng, "Tiêu lang quân lần này chịu đến, Nhiễm mỗ vô cùng vinh hạnh."
"Nhiễm bá phụ nói như vậy thật đúng là chiết sát ta, vừa lúc ta đón trung thu một mình ở Tô Châu, được Nhiễm bá phụ không chê, cảm kích còn không kịp nữa kìa." Tiêu Tụng nói đầy vẻ tình ý chân thành, như phát ra từ phế phủ, hoàn toàn không có bày chút kiểu cách nhà quan nào. Nhưng thái độ Nhiễm Văn đối đãi với Nhiễm Nhan hắn một chút cũng nhớ kỹ.



Nhiễm Văn càng thêm cao hứng, lôi kéo Tiêu Tụng thân thiện hàn huyên, vẫn là Cao thị bước lại cười khuyên nhủ: "Lão gia thật đúng là, Thập Thất Nương mới vừa quay về, Tiêu lang quân lại là khách nhân, sao có thể đứng ở cửa mà nói chuyện?"
"Ha ha, nhìn xem ta cái tính tình này, tới tới tới, chúng ta đi vào rồi nói." Nhiễm Văn đi đến đại môn, cũng không quên Nhiễm Nhan, nói với một đám phó tì: "Thập Thất Nương rời phủ dưỡng bệnh hai năm, mới về trong phủ tất nhiên sẽ không quá thích ứng, các ngươi phải chiếu cố cho tốt."
"Dạ" mấy phó tì khom người cùng đáp.
Một đám thiếu nữ châu đầu ghé tai, ánh mắt thường xuyên đảo qua mịch li của Nhiễm Nhan. Nhiễm Nhan biết những người đó chính là tộc tỷ, tộc muội của mình, nhưng chỉ làm như không phát hiện, Nhiễm phủ bất quá là để nàng ở vài ngày, nàng không có bất luận tâm tư gì mà đi xử lý quan hệ nhân tế ở Nhiễm phủ.
Tư thái làm lơ như vậy, trong mắt đám người này là cao ngạo, có điều dù sao cũng là đích nữ, lại có nhà chồng cường đại làm chỗ dựa, cũng không có ai dám chỉ trích nàng, ánh mắt các nàng nhanh chóng bị Tiêu Tụng tuấn dật đĩnh bạt hấp dẫn, Nhiễm Nhan liếc mắt một cái, một đám mang bộ dáng e lệ ngượng ngùng, muốn nói lại thôi, thật sự là nhìn thấy mà thương.
Sau khi vòng qua môn bình, Nhiễm Văn cùng Tiêu Tụng đi đến chủ thính, Cao thị thì tự mình dẫn Nhiễm Nhan đi tới viện nàng ở trước kia.
"Ta tháng trước đã sai người thu thập tốt Lâm Thủy cư, bài trí bên trong vẫn giống như trước kia, chỉ là thay hết đồ mới." những lời này của Cao thị mang theo ý cười nhu hòa, giống như từ trước đến nay, mặc kệ sau lưng động tay động chân gì, ngoài mặt chưa bao nói lời lạnh nhạt.
"Làm phiền Nhị nương." ngữ khí của Nhiễm Nhan bình bình đạm đạm, không có cảm xúc gì, nhưng lại làm cho lòng Cao thị hơi lao đao.
Ý cười trên mặt Cao thị bất biến, khóe mắt dư quang lại dừng 2 giây trên người Ca Lam, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nàng vĩnh viễn sẽ không quên, chính là tiểu nữ hài nhìn như không có tâm cơ này, đã từng đẩy nàng vào góc chết một lần, suýt nữa bị lật thuyền.
Bất quá, xưa đâu bằng nay, Cao thị nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm thái, dẫn Nhiễm Nhan đi Lâm Thủy cư.



Vừa bước vào cửa viện, ký ức trong đầu Nhiễm Nhan che trời lấp đất mà đánh úp tới, làm nàng choáng váng mất một lúc, thân mình lảo đảo, Vãn Lục vội vàng vịn nàng lại, thấp giọng nói: "Nương tử cảm thấy trong người không khỏe?"
Nhiễm Nhan đơn giản cũng tiếp tục "không khoẻ" luôn, gỡ mịch li xuống, khom người nói với Cao thị: "A Nhan bỗng nhiên có chút choáng váng, không thể tiếp đón Nhị nương, thỉnh Nhị nương thứ lỗi."
Nhiễm Nhan là người không quá giỏi về ngụy trang, nàng chỉ có thể dùng trầm mặc và bình tĩnh để che dấu suy nghĩ thật sự của mình, cho nên đối mặt với người như Cao thị, sẽ cảm thấy thật quá sức, mà nàng cũng không cần phải đi đối phó với Cao thị.
Lệnh đuổi khách vừa ra, Cao thị cũng rất thức thời, xoay người dặn dò thị tỳ trong viện vài chuyện liền rời đi.



Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên, người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ.


Đây là nguồn gốc tên gọi Lâm Thủy cư, do Trịnh phu nhân đặt, có thể thấy được nàng ký thác hy vọng gì trên người nữ nhi của mình.
Vãn Lục một khi đã sửa tính tình hoạt bát của ngày xưa, không hề có vẻ kích động vui sướng khi được trở về chốn cũ, Nhiễm Nhan nhẹ nhàng cười, xem ra người trong lòng không thích cũng không chỉ có mình nàng.
Lâm Thủy cư xây bên cạnh hồ nước, có một cái nhà thủy tạ kéo dài đến giữa hồ, hoa sen trong hồ đã héo rũ, chỉ để lại những lá sen khô khốc gục trên mặt nước, cùng với những cành sen khô cao vút.
Nhiễm Nhan sai người chuyển Hồ sàng vào trong nhà thủy tạ, rồi ngồi xuống, thưởng thức bức 'tàn hà đồ' này. Những ngày gần đây quá mức thanh nhàn so với trước kia, làm Nhiễm Nhan đã bắt đầu học được cách sống hưởng thụ, có thêm một đôi mắt biết phát hiện cái đẹp.



Đám người Hình Nương đem đồ thả xuống, bắt đầu dọn dẹp phòng ở lần nữa.
Vãn Lục lấy áo khoác phủ thêm cho Nhiễm Nhan, quỳ ngồi ở bên cạnh nàng, bất mãn nói: "Nương tử, nô tỳ không phải muốn làm ngài tổn thương, nhưng không nói ra thì thật sự không vui."
Nhiễm Nhan tiếp nhận trà nóng nàng bưng tới, để hơi nóng phả trên mặt, "Ngươi chừng nào thì học được kiểu ấp a ấp úng? Nói đi."
"Lang quân hắn căn bản không phải là thật tình yêu thương ngài, cánh tay này của ngài treo, rõ ràng là bị thương không nhẹ, nhưng hắn nửa câu cũng không hỏi, dù là Cao thị cũng còn dối trá hỏi một hai câu nữa kìa" tròng mắt Vãn Lục đỏ hồng, có thể thấy được là thật sự rất tức giận.
Nhiễm Nhan nhấp miếng nước trà, nhíu mày nói: "Lần sau đừng bỏ vỏ quất."
"Dạ biết, nương tử không có suy nghĩ gì sao?" Vãn Lục vốn là rất cao hứng khi có thể hồi phủ, nhưng mới vừa rồi thấy thái độ của Nhiễm Văn, tâm lập tức lạnh lẽo, đã đoán trước được cuộc sống sau này sẽ không thuận lợi.
"Ta ở Nhiễm phủ cũng bất quá là khách qua đường, có gì đáng để ý? Sau trung thu ta sẽ theo Thập ca đi Trường An, thân khế của các ngươi đều ở trong tay ta, đương nhiên đều đi theo ta." Nhiễm Nhan nói.
"Thật sao?" đôi mắt Vãn Lục lấp lánh mà nhìn Nhiễm Nhan, tràn đầy khát khao nói: "Trường An a! Nghe nói Trường An có nhiều Hồ cơ, đều là tóc vàng mắt xanh, da thịt như tuyết, nô tỳ còn chưa gặp qua đó."
Nhiễm Nhan phì cười, "Hoá ra ngươi muốn đi Trường An là vì muốn nhìn mỹ nhân?"
"Mới không phải, không có mỹ nhân nào mỹ hơn so với nương tử, nô tỳ là đi nhìn mấy thứ mới mẻ." Vãn Lục mừng đến không biết làm như thế nào cho phải, đứng dậy nói: "Nô tỳ đi nói cho Hình Nương và Ca Lam."
"Lát nữa gọi Ca Lam lại đây." Nhiễm Nhan phải hỏi thử Ca Lam có nguyện ý cùng nàng đi hay không mới được, dù sao tâm nguyện của Ca Lam là vì nguyên chủ báo thù.



Nhiễm Nhan ngồi một mình, móc ra trường tiêu từ trong tay áo, đặt ở bên môi thổi thử. Nàng muốn mang cây tiêu này theo làm vũ khí phòng thân, nhưng nếu không biết thổi, mà đi đến đâu cũng đều mang theo, chẳng phải là rất kỳ quái?
Nguyên chủ là người biết âm luật, Nhiễm Nhan lăn lộn một lát, cũng miễn cưỡng nghe ra vài điệu, chỉ là khó nghe thôi. Nhiễm Nhan tâm than một tiếng: Quả nhiên là không có tế bào nghệ thuật gì hết a!



Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Nhiễm Nhan nghiêng đầu nhìn qua, đúng là Ca Lam đang ôm bút mực giấy đi lạiđây.
"Đã nghe hết rồi?" Nhiễm Nhan hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.