Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy trán mình đổ mồ hôi, ngón tay khẽ nhúc nhích, ngoại trừ Tang Thần, đây là người thứ hai gặp ở Đại Đường làm nàng muốn giải phẫu tìm tòi đến tột cùng. Nếu đem Lưu Thanh Tùng cùng Tang Thần đặt cạnh nhau, thật không biết sẽ xuất hiện tình trạng gì, không cùng loài?
"Ách..." ánh mắt Lưu Thanh Tùng chuyển qua Hình Nương, căng da đầu nói: "Tuổi tuy rằng lớn một chút, nhưng... vận mệnh của ta vì cái gì lại bi thảm như thế."
Liên hệ tới mấy lời mở đầu vừa rồi, Hình Nương đương nhiên biết Lưu Thanh Tùng có ý gì, nàng một đống tuổi vậy mà còn để cho một tên mao đầu tiểu tử ngoài miệng chiếm tiện nghi, nhưng cũng không thể so đo, lập tức nhăn mặt, hừ một tiếng: "Điên điên khùng khùng."
"Lưu thí chủ...vị Nhiễm Thập Thất Nương này có lẽ là đồng hương của ngươi, chuyện khác các ngươi có thể nói riêng, lão ni muốn tĩnh tu tham thiền, hai vị mời đi đi." Lấy Am chủ trí tuệ rõ ràng có thể cảm giác được tính nguy hiểm của Lưu Thanh Tùng, để tránh tiếp theo phạm phải 'sân' giới, cũng bất chấp lộ thần cơ, lập tức hạ lệnh trục khách.
Đồng hương? hai người Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng đều ngơ ngẩn, trong lòng không tự giác mà hồi hộp.
Hình Nương cũng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nói chính là nguyên quán?
Lẳng lặng đứng hồi lâu, Lưu Thanh Tùng thử nói: "2010"
Nhiễm Nhan đáy lòng run lên, chậm rãi nói: "2011."
Lưu Thanh Tùng vội xông lên phía trước, hai mắt ửng hồng, nháy mắt đem những lời "Đồng hương thấy đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng" áp dụng đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhiễm Nhan trong lòng cũng là chấn động long trời lở đất, chẳng qua nàng thoạt nhìn bình tĩnh hơn nhiều so với Lưu Thanh Tùng, yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, cũng không để ý tới "Cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ" gì gì đó, mà bình tĩnh quay lại nói với Hình Nương: "Ngài đi về trước đi, ta có vài lời muốn nói cùng Lưu lang quân."
"Chuyện này..." Hình Nương chần chờ một chút, nhưng nghĩ Nhiễm Nhan là người có chừng mực, cũng không ngăn trở nữa.
Lưu Thanh Tùng hận không thể nhảy tưng tưng lên, theo Nhiễm Nhan hành lễ với bóng lưng Am chủ, rồi sau đó rời đi.
Vừa mới ra khỏi rừng phong, Lưu Thanh Tùng liền nhịn không được mà kích động nói: "Nhiễm y sinh ngươi tới đây khi nào?"
"Hai tháng trước." Nhiễm Nhan đáp, lại giới thiệu bản thân, "Nhiễm Nhan, nghề nghiệp pháp y, bị người giết chết khi đang giữ chức tổ trưởng tổ pháp y của đội trọng án quốc gia vào tháng 6 năm 2011."
"Oa, thật là sỉ nhục a" Lưu Thanh Tùng là chỗ nào đau thì chọc chỗ đó, thấy sắc mặt Nhiễm Nhan không tốt, vội vàng tự giới thiệu, "Lưu Thanh Tùng, tiểu lang trung nghiệp dư của Trung y quán tư nhân ở Lan Châu, nghề nghiệp trạch nam. Lại nói tiếp...ta xuyên qua, quả thực là bất hạnh trong bất hạnh, bởi vì ta căn bản không biết chính mình vì cái gì sẽ xuyên qua, một là không có ngọc trụy, vòng tay tổ truyền, hai là không có bị xe đâm bị sét đánh... ta chỉ là lướt mạng ăn mì gói, sau đó trước mắt tối sầm, liền xuyên luôn!"
"Vậy thì cùng ngọc trụy, vòng tay có quan hệ gì?" Nhiễm Nhan nhíu mày nói.
"Ngươi không biết? Cũng khó trách, nghề nghiệp của ngươi cool như vậy, khẳng định sẽ không đọc mấy cái sách đó." Lưu Thanh Tùng vung tay lên, chợt chồm lại, nhỏ giọng nói: "Ngươi có tổ truyền ngọc trụy gì đó hay không? bình thường thì sẽ cho mở bàn tay vàng, có cái còn mang thêm không gian gì đó, bên trong có sơn có thủy có suối nước nóng, làm ruộng tu tiên, trong đó trồng tiên quả, ăn một quả vô dụng nhất cũng có thể cải thiện làn da mỹ dung dưỡng nhan, vận khí tốt còn có thể liên hệ được thế giới tương lai..."
"Có thứ đó sao?" Nhiễm Nhan cẩn thận suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn bộ dáng Lưu Thanh Tùng duỗi dài cổ chờ mong, trầm ngâm một chút, nói: "Ta muốn, thỉnh cho phép ta tiến hành hoạt thể kiểm nghiệm cho ngươi, để coi ngươi có tổn thương về phương diện tinh thần hay không."
"Đừng nói giỡn!" Lưu Thanh Tùng vội la lên.
Nhiễm Nhan nhíu mày: "Ta giống người thích nói giỡn sao?"
"Ặc, được rồi, ngươi không giống." Lưu Thanh Tùng nhụt chí mà ngồi xổm trên tảng đá, tư thái này, nếu kẹp thêm điếu thuốc, thì đúng tiêu chuẩn nhị hỗn, cái gọi là nhị hỗn, đó là thanh niên hỗn ăn, hỗn uống, sau đó mơ màng chờ chết.
"Có cái bạn, cũng khá tốt." Lưu Thanh Tùng chống cằm, đầy mặt chua xót mà oán giận, "Ngươi không biết đâu, thời điểm ta vừa mới xuyên qua đây, vẫn là một hài tử mười hai tuổi, vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiêu Tụng đầy người khí phái, hắn gương mặt kia, khí thế kia, lấy kinh nghiệm của ta, hắn hoàn hoàn toàn toàn thể hiện hai chữ!"
Nhiễm Nhan hơi nhướng mày dò hỏi.
"Nam chủ!" Lưu Thanh Tùng vò đầu tóc vốn đã rối mù, nhái lại biểu tình khiếp sợ lúc đó, "Ta việc đầu tiên chính là sờ sờ dưới háng mình, phát hiện mình cư nhiên vẫn là nam, tâm tình này ngươi có thể lý giải sao?"
Nhiễm Nhan khẳng định không thể lý giải, "Ngươi là nam nhân, thì tiếp tục là nam nhân, rất kỳ quái sao?"
"Không kỳ quái, có điều nam chủ lại khí phái như vậy a! Ta lúc ấy nghĩ mình đang đóng đam mỹ, hơn nữa ta và Tiêu Tụng, ai công ai thụ vừa nhìn là biết ngay! Đương nhiên cũng không thiếu nhược công, có điều ngươi biết chuyện này tỷ lệ chỉ có 0 chấm mấy phần trăm không? Trong một khắc kia, đối với một nam thanh niên xu hướng giới tính hoàn toàn không có vấn đề mà nói, quả thực như sấm sét bổ vào đỉnh đầu! Có hay không a!"
"Sau đó...từ đó về sau ngươi liền không bình thường?" Nhiễm Nhan căn cứ logic phân tích một chút, nếu không phải thần kinh não bộ lúc xuyên qua bị hao tổn, thì chính là gặp phải đả kích quá lớn, làm cho tinh thần thất thường.
Lưu Thanh Tùng mang biểu tình "Ngươi không hiểu ta", vô cùng đau đớn nói: "Sau đó, Tiêu Tụng lão bà cưới một cái thì chết một cái, tựa như đi từng bước một mà chứng thực suy đoán của ta, lấy tính tình âm hiểm đê tiện xảo trá của Tiêu Tụng, ta có lý do hoài nghi hắn thích nam nhân, sau đó ngầm giết chết tân hôn thê tử, để thoát thân trong sạch, loại dày vò này của ta...ngươi đã hiểu chưa hả?"
Lưu Thanh Tùng mãn nhãn chờ mong mà nhìn Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan thoáng suy nghĩ một chút, gật gật đầu, lúc Lưu Thanh Tùng bày ra biểu tình vừa lòng, chậm rãi nói: "Ừ, làm một nam nhân, một lần đả kích kia rất khó tạo thành tinh thần thất thường, hẳn là áp lực sau này, mới làm ngươi từng bước từng bước lệch khỏi quỹ đạo tư duy bình thường."
Lưu Thanh Tùng nhụt chí, đơn giản xụi lơ mà ở trên tảng đá, "Vậy Nhiễm pháp y chẩn đoán là..."
"Ngươi mắc chứng vọng tưởng." Nhiễm Nhan lời ít mà ý nhiều.
Hai người mặt đối mặt trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, hai bên đều cảm thấy, tuy rằng là đến từ cùng một thế giới, nhưng thật sự rất khó tìm được tiếng nói chung.
Một người là pháp y cả ngày đối mặt thi thể, dùng thái độ nghiêm túc viết báo cáo nghiệm thi, cẩn trọng mà làm hết phận sự, một người là tiểu lang trung gà mờ thủ tổ nghiệp sống không lý tưởng, cả ngày lên internet xem các loại tiểu thuyết bát quái, dùng thái độ bất cần đời đối với cuộc sống, rồi bị cuộc sống đùa giỡn, chỉ sợ là chỉ có xuyên về xã hội nguyên thuỷ, hai người mới có thể cảm giác được điểm giống nhau đi...
Bất quá Nhiễm Nhan xuất hiện, tốt xấu cũng làm cho Lưu Thanh Tùng như được giải thoát rồi, nếu Tiêu Tụng đúng là coi trọng Nhiễm Nhan, thì sẽ không xuất hiện tình trạng mà hắn lo sợ.
Lặng im trong chốc lát, Nhiễm Nhan mở miệng hỏi: "Tương lai có tính toán gì không?"
Lưu Thanh Tùng rối rắm, chống cằm nói: "Vấn đề này, kỳ thật ta vẫn luôn luôn tự hỏi, ta là hẳn là dùng một tư thái thiếu niên ngây thơ vào đời, hay là ôm tư tưởng tranh bá thiên hạ đi đấu tranh anh dũng càn quét ngàn quân. Đây là một vấn đề sâu sắc ta đã dùng 13 năm qua mà tự vấn!"
Đuôi lông mày Nhiễm Nhan hơi run, trực tiếp hỏi, "Kết quả thì sao?"
"Kết quả ta còn chưa nghĩ đến." Lưu Thanh Tùng hạ tay xuống, vô tội mà nhìn nàng.
"Vậy chuyện chinh phục Đại Đường, vẫn là để ta tới làm đi, ngươi cứ tiếp tục nghĩ." Nhiễm Nhan thanh âm bình bình mà ném xuống những lời này, xoay người bỏ đi.
"Aizzz? Nhiễm nương tử, giá trị khí phách của ngươi tăng vọt eh!" Lưu Thanh Tùng hướng về bóng lưng Nhiễm Nhan rống lên một câu, vò vò đầu tóc, tự mình lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là nữ tôn?"
Mắt thấy bóng dáng Nhiễm Nhan sắp biến mất sau chỗ rẽ, Lưu Thanh Tùng thở hồng hộc mà đuổi theo, "Nhiễm nương tử, tại hạ cũng là thanh niên có lý tưởng có khát vọng rất lớn, Nhiễm nương tử, tại hạ muốn đi theo ngươi cùng nhau trải nghiệm, cầu thu lưu."
Lời tác giả: không biết mọi người có cảm thấy tui đây là đang lừa đảo không, có điều bộ truyện này vốn dĩ là được thiết lập kiểu chỗ nào nên nghiêm túc thì phải nghiêm túc, chỗ nào nên vui vẻ thì phải vui vẻ. Nếu không chỉ có nghiệm thi nghiêm túc, thêm vài chuyện tình yêu bi đát, mọi người đọc mà không bị trầm cảm, Tụ tử tui viết cũng bị thổ huyết, cho nên thỉnh cầu mọi người hiểu cho tâm tình của người làm mẹ này...
Lưu Thanh Tùng là trợ thủ của Nhiễm Nhan trên phương diện công việc, không hề có cửa làm nam chủ. Tuy nhiên lúc Lưu Thanh Tùng và Tang Nhị Thố gặp nhau, sẽ vô cùng buồn cười ô hô...~ ~ (ps đừng có nghĩ bậy bạ, 2 em này không có JQ đâu)