"Đúng vậy." Nhiễm Nhan nói.
Lời này vừa nói ra, cả Tiêu Tụng cũng trầm mặc, trộm kiểm tra cái thi thể còn được, sao có thể thuyết phục Tinh Huệ chịu cởi sạch y phục ra để kiểm tra?
Ở Đại Đường, địa vị của tăng ni tuy không cao gì, nhưng dù gì cũng là người tu hành, nếu xử lý không tốt, khả năng sẽ khiến cho toàn bộ Phật giáo phản kích.
Phật giáo là quốc giáo của Tùy triều, nhà Lý Đường từ khi thành lập tới nay, ủng hộ Đạo giáo o ép Phật giáo, Phật giáo khẳng định có chất chứa oán hận, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Phật giáo ở dân gian có rất nhiều người thờ phụng, bao gồm vài người có bối phận cao thuộc các thế gia đại tộc cũng là tín đồ thành kính, hiện tại không có ai dám trắng trợn táo bạo mà giẫm đạp tôn nghiêm của Phật giáo.
Nhiễm Nhan suy nghĩ một chút, cũng biết chỉ sợ không có khả năng dễ dàng tiến hành hoạt thể kiểm nghiệm đối với Tịnh Huệ.
"Ta muốn đi nhìn hiện trường vụ án." Nhiễm Nhan nói.
Vụ án này, Nhiễm Nhan tham dự khá là đứt quãng, vẫn chưa tiến hành thăm dò hiện trường, một số tin tức đều là biết được thông qua Dư Bác Hạo và Lưu Phẩm Nhượng, bởi vậy có những việc thấy rất mơ hồ.
Tiêu Tụng gọi một nha dịch tới, sau khi dặn dò vài việc, nói với Nhiễm Nhan: "Đi thôi, ta đi cùng với ngươi."
"Gọi Tịnh Huệ đi cùng luôn đi." Nếu nàng ta là hung thủ, Nhiễm Nhan không tin nàng ta vẫn luôn có thể ngụy trang đến không chút sơ hở. Nếu hung thủ có tâm lý vặn vẹo, Nhiễm Nhan cảm thấy chỉ cần kích thích trúng điểm nào đó, nàng ta tuyệt đối không thể kiểm soát được, nếu không sẽ không một lần lại một lần mà không khống chế được đi giết người.
Tiêu Tụng cũng không phản đối, lệnh sáu gã phủ binh tới, hắn thì trước tiên cùng Nhiễm Nhan dẫn người đến miếu hoang.
Lưu Thanh Tùng bị hai người trực tiếp coi như không khí, trợn mắt há mồm mà nhìn Tiêu Tụng hạ xong một đống mệnh lệnh, sau đó cùng Nhiễm Nhan sóng vai rời đi.
Sau chùa Vân Tòng có mấy cái dốc núi, xe ngựa không thể đi, đành phải đi bộ qua.
Hai người che chung một cây dù, đạp lên lớp lá rụng thật dày trong rừng, không nhanh không chậm mà bước đi. Nếu không có hai đội phủ binh mặc khôi giáp đi theo đằng sau, thì rất giống như đi tản bộ.
Sương mù trong rừng đã dần dần tản ra, ánh nắng mặt trời từng chùm xuyên qua cánh rừng. Tiêu Tụng một thân thường phục màu tím đen, đĩnh bạt tuấn lãng, Nhiễm Nhan cũng một thân áo lụa màu tím đen, thướt tha nhàn nhã, trong rừng phong lá đỏ, bên dưới cây dù giấy màu vàng nhạt, bóng dáng hai người tựa như một bức họa.
Xuyên qua khu rừng phong trải một nửa sườn núi, đi thêm chừng hai khắc mới thấy cái miếu hoang kia.
"Nơi này sao lại có miếu?" Nhiễm Nhan nhìn bốn phía chung quanh, trừ bỏ thủ vệ của quan phủ, không thấy bất luận thôn trang hay nông hộ gì, nhìn cái miếu này cũng không quá hoang phế, sao lại xây ở đây?
Tiêu Tụng xếp dù lại, nói: "Cách nơi này không đến một dặm, vốn có cả tộc Lâm thị hơn 20 hộ, sau này dòng chính Lâm thị có người thành đạt đi mua đất, 20 năm trước đưa cả tộc dời đi rồi."
Tòa miếu này chỉ có chính điện, cùng với hai gian trắc điện trái phải, bốn phía ngoại trừ rừng núi, không còn kiến trúc gì nữa. Nhiễm Nhan bước vào chính điện, phát hiện bên trong lại vô cùng sạch sẽ, kỷ, đệm hương bồ mọi thứ đều đầy đủ, cả trong góc cũng không có quá nhiều bụi đất. Chỉ là chính điện rất nhỏ hẹp, một pho tượng Quan Công đứng sừng sững gần vách tường đối diện với cửa chính, có chiều cao xấp xỉ Tiêu Tụng.
Hoa văn màu đắp trên thân tượng đã bong gần hết, tay phải giơ trên không, trong tay nắm một cây gậy gỗ, phần lưỡi đao phía trên đã mất đi.
"Nghĩ chắc hung thủ rất thích sạch sẽ." Hiện trường này cho Nhiễm Nhan một cảm giác, hung thủ không chỉ thích sạch sẽ, thậm chí đã tới trình độ bị bệnh sạch sẽ.
Toàn bộ nơi này cũng không giống như là vì loại bỏ chứng cứ mới dọn dẹp tức thời, mà là luôn sạch như vậy, thậm chí còn có hơi người. Đây là một loại cảm giác khá vi diệu, đại đa số người đều có thể cảm giác được, nhà có người sinh sống và nhà không có ai, mặc dù đều được quét tước rất sạch sẽ, cũng có khác biệt rất nhỏ.
Nhiễm Nhan đầu tiên là đơn giản mà nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại ở trên cái lư hương ba chân khá chói mắt trên bàn.
"Tro hương trong dạ dày của thi thể thứ ba có phải là lấy từ trong cái lư hương này hay không đây?" Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói.
Tiêu Tụng khoanh tay đứng bên kỷ nhìn nàng, khóe mắt hàm chứa ý cười, tiếp lời nói: "Bên trong có thể đã từng đựng tro hương, nhưng hình như rất ít được sử dụng."
Nhiễm Nhan mở nắp lư hương ra, bốc một nhúm tro hương bên trong ra, đặt ở chóp mũi ngửi thử, sắc mặt hơi đổi, nói: "Cái này có khác thường."
"Lưu Thanh Tùng nói là mị hương, một loại thôi tình hương." Tiêu Tụng nói.
Hai người đang nói chuyện, ánh sáng ở cửa tối sầm lại, là Tịnh Huệ tới.
"Nam mô A di đà phật." Tịnh Huệ chắp tay trước ngực, hướng Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan hành lễ, "Không biết Án Sát Sử gọi bần ni tới có chuyện gì?"
Tiêu Tụng hơi gật đầu nói: "Sư thái không cần đa lễ, bản quan có chút chuyện về Tịnh Viên sư thái muốn thỉnh giáo."
Từ lúc Tịnh Huệ tiến vào trong, Nhiễm Nhan liền để ý phản ứng của nàng ta, gương mặt kia ôn hòa bình đạm, không có chút sơ hở nào, thoạt nhìn chính là một nữ ni không hỏi đến hồng trần thế tục.
"Bần ni biết gì sẽ nói hết." Tịnh Huệ nói.
"Tiêu lang quân, ta muốn cùng Tịnh Huệ sư thái nói riêng mấy câu, không biết..." Nhiễm Nhan bỗng nhiên xen ngang đối thoại của hai người, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng Tiêu Tụng.
Trong lòng Tiêu Tụng có chút chần chờ, hắn vẫn luôn hoài nghi Tịnh Huệ chính là hung thủ, sao có thể đơn độc để nàng ta và Nhiễm Nhan với nhau? Nhưng tâm niệm vừa chuyển, đã có chút minh bạch ý tứ của Nhiễm Nhan, nhìn về phía Tịnh Huệ, trong mắt tựa hồ còn lưu lại chút ý cười ôn nhu đối với Nhiễm Nhan, còn cố ý để Tịnh Huệ nhìn thấy rõ ràng, "Thỉnh sư thái chiếu cố nhiều hơn."
Sau khi Tiêu Tụng rời đi, Nhiễm Nhan ra vẻ co quắp mà túm túm ống tay áo, tận lực làm bộ nhu tình hơn một chút, "Chuyện này nói ra thì có chút khó mở miệng, thỉnh sư thái chớ trách..."
Tịnh Huệ nhớ tới biểu tình vừa rồi của Tiêu Tụng, lại thấy bộ dáng này của Nhiễm Nhan, tự cho là minh bạch quan hệ giữa bọn họ, bèn nói: "Nhiễm thí chủ có việc thỉnh giảng."
Nhiễm Nhan nhanh chóng tổ chức lại ngôn ngữ, nói: "Ngài ở Ảnh Mai am nhiều năm, hẳn là có biết chuyện về Hoài Ẩn đại sư đi?"
Trong lòng Tịnh Huệ cả kinh, không nghĩ tới Nhiễm Nhan lại nhắc tới Hoài Ẩn, trong lòng không khỏi nhấc lên, trên mặt lại rất nhanh khôi phục như thường, ổn định thanh âm rồi nói: "Bần ni cùng Hoài Ẩn đại sư khi còn tục gia cũng từng quen biết, bất quá sau khi hắn xuất gia thì luôn ru rú trong nhà, không thì thường xuyên vân du, bần ni chỉ biết rất ít."
Lời này của nàng ta, rõ ràng có chứa ý tứ giải vây cho Hoài Ẩn, Nhiễm Nhan đề tài vừa chuyển, lại chưa hỏi đến vụ án, "Ngài có lẽ đã nghe nói qua, ta và Lục nương Tề gia giao tình cũng không tệ lắm, nàng chung tình với Hoài Ẩn đại sư, nên nhờ ta lại đây hỏi thăm..."
Trước đó Nhiễm Nhan từng nghe nói qua, Tề Lục nương ngẫu nhiên sẽ đặc biệt tới tìm Hoài Ẩn, nói vậy chuyện này không thể gạt được Tịnh Huệ, mà Tề Lục nương năm nay cũng đã 17 tuổi, lại chưa từng định phu quân, đây không thể nghi ngờ càng làm gia tăng độ tin cậy cho lời vừa rồi của Nhiễm Nhan. Người quen biết Tề gia đều biết, bọn bọ coi Tề Lục nương như trăng trên trời, tương lai phải hứa cho quyền quý nhà cao cửa rộng nào đó, hạng người tầm thường sao có thể lọt vào mắt họ?
Nhiễm Nhan để ý , nàng vừa nói ra lời này, tay vê Phật châu của Tịnh Huệ hơi run lên một chút, gân xanh trên trán hơi nổi lên, tuy chỉ là biến hóa rất nhỏ, nhưng đã làm biểu tình ôn hòa của nàng ta trở nên đông cứng, "Hoài Ẩn đại sư chính là cao tăng đắc đạo, chỉ sợ vô vọng hoàn tục."
"Phải không...ta trở về thật là phải đi một chuyến khuyên nhủ nàng, không chỉ có như thế, mấy ngày trước ta nghe Lưu Thứ Sử nói, ở miếu hoang này tìm được một bộ nam trang dính máu, nghe nói Hoài Ẩn đại sư từng đi tế bái mẫu thân của Huyễn Không, chỉ sợ...aizz, nếu đúng là như thế, thế đạo này thật đúng là làm người lạnh lòng." Nhiễm Nhan vừa nói, vừa như lơ đãng mà quan sát Tịnh Huệ, thấy nàng sắp mất kiểm soát, cho nên định hạ đòn sát thủ, vừa mới chuẩn bị há miệng, tiếng chuông vang từ chùa Vân Tòng đã truyền đến.
Từng tiếng từng tiếng lộ rõ bi thương.
Lắc cắc! Phật châu trong tay Tịnh Huệ rơi đầy đất, nàng ta ngơ ngẩn nhìn Phật châu nảy lên trên nền đá xanh, sau một lúc lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
Nhiễm Nhan vẫn không quấy rầy, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Rất nhanh liền có tiếng vó ngựa truyền đến, bên ngoài một thanh âm lảnh lót nói: "Án Sát Sử, Hoài Ẩn đại sư viên tịch"
Trong lòng Nhiễm Nhan nhảy lên, chẳng lẽ là tự sát? Hay là bẫy rập để dẫn Tịnh Huệ mắc mưu?
"Bần ni còn có việc, cáo từ." Tịnh Huệ đứng phắc dậy, trên mặt đã không còn vẻ bình thản như khi tới đây nữa. Nàng ta nỗ lực kìm nén, đáng tiếc ánh mắt hiện tại của nàng lại thành thật lộ ra vẻ hoảng loạn.
Tiêu Tụng vội vàng gõ gõ khung cửa, không đợi Nhiễm Nhan trả lời liền vọt vào, nôn nóng nói: "Thập Thất Nương, chúng ta mau trở về, Hoài Ẩn đại sư viên tịch"
Dứt lời, quay đầu lại phân phó phủ binh đưa Tịnh Huệ trở về, hắn qua loa tạ lỗi xong, liền kéo Nhiễm Nhan ra ngoài.
Nhiễm Nhan chưa từng lên tiếng, với hiểu biết của nàng về Tiêu Tụng mấy ngày nay, đừng nói Hoài Ẩn chết, dù có là hoàng đế chết sợ hắn cũng sẽ không có nửa phần sốt ruột, nhưng nhìn hắn vậy mà đến mồ hôi trên trán cũng đã túa ra, tâm than, kỹ thuật diễn này thật sự đã lên đến mức tuyệt hảo.
Nhiễm Nhan nào biết, mồ hôi trên trán của Tiêu Tụng là do mới vừa rồi nàng cùng Tịnh Huệ đơn độc ở bên trong, hắn bất giác lo lắng mà ra.
Ra cửa điện, Tiêu Tụng xoay người lên ngựa, duỗi tay nói: "Lên ngựa đi."
Nhiễm Nhan lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nghĩ đến Tịnh Huệ phía sau, vẫn yên lặng mà giơ tay trái không bị thương ra. Thân mình bỗng nhẹ hẫng, cả người được kéo lên ngựa rất nhẹ nhàng.
Nàng ngồi nghiêng, đôi tay Tiêu Tụng nắm lấy cương ngựa, động tác này tựa như đem nàng ôm vào trong ngực.
Nhiễm Nhan đen mặt, thanh âm bình bình nói: "Đã có ngựa, ngươi mới rồi còn để ta cuốc bộ?"
Đi bộ mới có thể bên nhau dài hơn, cưỡi ngựa tuy rằng thân mật hơn một chút, nhưng chung quy thời gian ngắn a, Tiêu Tụng thật sự đã suy xét rất lâu, mới gian nan đưa ra cái lựa chọn này.
"..."Tiêu Tụng ngượng ngùng cười, "Ngươi quả nhiên cùng nương tử khác bất đồng."
Lúc này, mặc kệ có thích đối phương hay không, nương tử bình thường nhiều ít sẽ có chút ngượng ngùng đi, Nhiễm Nhan lại đi nghĩ đến chuyện này.
"Chuyện Hoài Ẩn là kế dụ địch của ngươi?" Nhiễm Nhan bất mãn hắn tránh nặng tìm nhẹ.
Tiêu Tụng cảm giác người phía trước rất nhanh sẽ bạo phát, vội vàng nói: "Việc này ta không biết." Dứt lời rũ mắt, liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, thấy nàng không tin, lại bổ sung một câu, "Thật mà."
"Ai biết được ngươi thật thật giả giả." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Tiêu Tụng giật mình, phát hiện ấn tượng về mình ở trong lòng Nhiễm Nhan hình như rất kém cỏi, có vẻ cũng không tốt hơn so với Tang Tùy Viễn bao nhiêu, lập tức cảm thấy, nhất định phải tận hết sức lực mà cứu vãn, nếu không ở sau lưng nàng có nỗ lực bao nhiêu cũng không đủ, "Con người của ta không tin quỷ thần, cho nên cũng sẽ không thề thốt với ngươi, nhưng có câu nói gọi là lâu ngày sẽ thấy chân tình."
Nhiễm Nhan đang xóc nảy trên ngựa, sửng sốt một chút, cúi đầu tỉ mỉ mà phân tích những lời này.
Nhiễm Nhan trầm mặc, làm cho Tiêu Tụng lòng luôn luôn bình tĩnh cũng thấy bất ổn, thẳng đến khi hắn sắp nhịn không nổi, thanh âm bình tĩnh mang theo nhàn nhạt lạnh lùng của nàng mới chậm rãi cất lên: "Nghe thấy...giống như có vài phần chân thành."
Tiêu Tụng nuốt trở về những lời định nói, chỉ nói: "Ngươi có thể nhận ra là tốt rồi."
Tiếng vó ngựa lộc cộc, tới khu đất bằng, Tiêu Tụng liền tăng tốc độ, phi như gió xuyên qua rừng phong thấp bé, cuốn lên mấy phiến lá rụng.
Tiếng chuông trong chùa Vân Tòng kéo dài một hồi, rồi nhanh chóng truyền ra tiếng tụng kinh Đại Bi Chú.