Lưu Thanh Tùng nghẹn một chút, chưa lên tiếng, liền nghe Lưu Phẩm Nhượng đứng một bên hỏi: "Án Sát Sử sao lại kết luận hung thủ không phải Tịnh Viên?"
Tiêu Tụng nói: "Lúc trước tra qua, Tịnh Viên luôn luôn ru rú trong nhà, phần lớn thời gian đều làm bạn bên người Am chủ. Địa điểm phát sinh án mạng là miếu Quan Công, không phải miếu Nguyệt Lão, nếu đã xác định thi thể không bị di chuyển, vì sao bọn họ đều chạy đến nơi đó? Khả năng lớn nhất là có người dụ dỗ, mê hoặc bọn họ, sau khi dẫn bọn họ vào trong miếu, mới tiến hành giết chết, cho nên mặc dù Tịnh Viên sư thái là hung thủ, cũng chỉ là một trong số đó."
Lưu Phẩm Nhượng gật gật đầu: "Án Sát Sử phân tích có lý, hung thủ có phải là Tịnh Huệ không?"
Tiêu Tụng cười không phủ nhận, hắn ngay từ lúc đầu đã hoài nghi Tịnh Huệ, đáng tiếc bởi vì nhân chứng vật chứng đều không đầy đủ, ngay cả động cơ giết người cũng chưa biết rõ, hiện tại lại có Tịnh Viên làm đệ nhất nghi phạm, căn bản không có biện pháp bắt giữ nàng.
Lưu Phẩm Nhượng thở dài: "Xem ra cần phải kiểm chứng thân phận của mấy nữ ni nhanh một chút, ta từng hỏi qua Am chủ, bà cũng không rõ ràng lắm, bối cảnh mấy người này đủ thâm a!"
Trong đêm mưa sương mù nặng nề, làm cho không khí túc sát trong núi càng thêm dày đặc, mọi người trầm mặc, chỉ có tiếng đuốc cháy phừng phừng, ngẫu nhiên có nha dịch bẩm báo là lại tìm được mấy món đồ.
Tiêu Tụng cầm ô đứng thẳng tắp như cây tùng ở cạnh vườn, lẳng lặng nhìn một mảng vườn ngọc trâm rộng lớn hỗn độn. Mấy người Lưu Phẩm Nhượng không biết là bởi vì lạnh hay là khẩn trương, thỉnh thoảng lại xoa tay dậm chân.
Phía sau có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, Lưu Thanh Tùng quay đầu lại, trên mặt lập tức tràn ra một nụ cười tươi rói, vui mừng nói: "Cửu Lang, ngươi nhìn xem, thật nhiều tiểu sư phó xinh đẹp."
Tiêu Tụng vẫn đang lù lù bất động, không thèm để ý tới hắn. Thẳng đến khi thanh âm Vãn Lục truyền đến, "Tiêu lang quân, Lưu Thứ Sử, nương tử nhà ta sai ta truyền tin lại đây."
Tiêu Tụng xoay người, Vãn Lục vốn định giao tin cầm trong tay cho Lưu Phẩm Nhượng, nhưng nhìn thấy Tiêu Tụng một thân khí thế bức nhân, lại nghĩ đến hắn là Án Sát Sử mà Hoàng Thượng đích thân phái đến, liền đem tin trình lên cho hắn.
Lưu Thanh Tùng lặng lẽ chồm qua, một đôi mắt vốn không lớn, giờ lại híp thành sợi chỉ, trên dưới đánh giá Vãn Lục vài lần, ánh mắt lại chuyển qua Ca Lam, chép chép miệng nói: "Cửu Lang, hai vị này chính là thị tỳ của Thập Thất Nương? Chậc chậc, ngươi diễm phúc cũng thật không cạn a"
Phong tục của Trường An, bình thường thị tỳ bên người cô dâu phần lớn sẽ trở thành thiếp thất, hai thiếp thất của Tiêu Tụng trước kia, cũng là thị tỳ bên người của Lư thị và Đỗ thị. Chức trách của các nàng là vào đêm trước thời điểm tân hôn, sẽ cùng phòng với tân lang, để cô dâu ở một bên học tập như thế nào hầu hạ phu quân.
Đương nhiên mấy chuyện này còn phải xem nhu cầu cá nhân, nếu tân lang kiên trì không cần, cũng không ai ép, tuy rằng Tiêu Tụng còn chưa động phòng thì tân nương đã chết, nhưng nếu là mang danh thị tỳ thí hôn, vẫn được cấp danh phận.
Tiêu Tụng sắc mặt hơi trầm xuống, Vãn Lục thì ngay tức khắc đen mặt, hung hăng trừng Lưu Thanh Tùng nói: "Hôm nay Thập Lang nhà chúng ta nói, Tang tiên sinh mới là vị hôn phu của nương tử nhà ta, ngươi chớ có nói bậy làm tổn hại danh dự nương tử nhà ta."
Tiêu Tụng bịt tai như không nghe thấy mà giũ giấy viết thư ra, còn chưa cầm chắc, Lưu Thanh Tùng lại chồm qua, ái muội mà cảm thán nói: "Nguyễn lang mê đó! Đây là lời nhắn đi, ta nói nương tử nhà các ngươi vẫn là thích lang quân chúng ta, nếu không sao lại viết lá thư tình này? Chậc chậc, viết khúc ai oán như vậy, có phải oán hận lang quân không kiên trì đến cùng hay không?"
Tiêu Tụng không hề dự đoán mà phất lên áo choàng, nhấc chân đem gia hỏa đang lải nhải bên cạnh này đá ra xa hai trượng. Một cước tàn nhẫn kia, nhìn đến nỗi đám người Lưu Phẩm Nhượng cùng Dư Bác Hạo trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Vãn Lục một bụng lửa giận cũng tiêu đi một nửa, lời tàn nhẫn đã tới bên miệng đều nuốt trở vào, chỉ hừ hừ nói: "Xứng đáng."
"Thay ta cùng Lưu Thứ Sử đa tạ Thập Thất Nương." Trên mặt Tiêu Tụng mang nụ cười đạm mạt trước sau như một, nói rồi đem tin trong tay đưa cho Lưu Thứ Sử.
Vãn Lục cúi người chào, rồi cùng một đám nữ ni quay về. Hiện tại trên núi không an toàn, tuy có người của quan phủ thủ vệ, các nàng cũng tuyệt đối không dám ban đêm một mình ra ngoài am, cho nên Nhiễm Nhan mới thỉnh mấy ni cô trong am đi cùng Vãn Lục và Ca Lam lại đây.
"Lưu Thứ Sử thấy thế nào?" Tiêu Tụng hỏi.
Lưu Phẩm Nhượng sau khi đọc tin xong, đưa cho Dư Bác Hạo, rồi suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Huyễn Không nói mẫu thân nàng ta thích hát khúc này, chẵng lẽ là khúc này có quan hệ với hung thủ?"
"Nguyễn lang mê, kể chính là Lưu Thần và Nguyễn Triệu hai lang quân lạc vào tiên cảnh, trầm mê sắc đẹp mà quên về nhà, đợi cho tới lúc nhớ hết mọi thứ, sau khi bọn họ về quê, nhìn thấy thôn làng đã thưa thớt, mới biết được là đã qua mười đời. Sau đó, hai người Lưu, Nguyễn ảm đạm quay về lại dưới chân núi, Lưu Thần lại lần nữa hòa nhập nhân thế cưới vợ sinh con, sinh ra đời sau. Mà Nguyễn Triệu..." Tiêu Tụng dừng một chút tiếp tục nói: "...nhìn thấu hồng trần, quyết định xuất gia."
Khúc này tên gọi là 'Nguyễn lang mê', hiển nhiên là chủ yếu kể về chuyện Nguyễn Triệu.
Nguyễn lang...nhìn thấu hồng trần...giữa mày Tiêu Tụng nhíu lại, chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi?
Lưu Phẩm Nhượng ngữ khí cũng hết sức nghiêm túc, "Chẳng lẽ hung thủ là hòa thượng mà không phải ni cô?"
Tiêu Tụng nghĩ một lúc, nói: "Không, ngược lại với bài 'Nguyễn lang mê' này, ta càng tin tưởng chứng cứ chính mình chứng kiến. Bất quá nó có lẽ có quan hệ với khởi điểm của vụ án, chúng ta không ngại ngẫm lại động cơ."
"Chuyện này vẫn nên là ta tới nghĩ cho." Lưu Thanh Tùng xoa eo, không biết lại xông ra lúc nào.
Lưu Thanh Tùng là điển hình nghe gió thành mưa, mỗi khi gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể liên tưởng thành một câu chuyện mạch lạc từ đầu đến cuối, còn chế đến có rất có căn cứ, hợp tình hợp lý, khả năng này của hắn còn cao cấp hơn so với mấy phụ nhân trên phố, thật không biết là nên thưởng thức hay là nên khinh bỉ.
Tiêu Tụng nói: "Vậy ngươi tới nói một chút đi."
"Đây có quá nhiều khả năng a!" Lưu Thanh Tùng lẩm bẩm một câu, "Bị đạp như vậy, không biết thận về sau còn dùng tốt không..." ngay sau đó liền nói: "Trước tiên là nói đến một chuyện trắc trở lại thập phần tàn tâm. Trước kia nha, có một lang quân thích một vị nương tử, cùng vị nương tử này tư đính chung thân, hai người hoa tiền nguyệt hạ, tình chàng ý thiếp, kết tóc vì minh, làm chuyện phu thê, kết quả nương tử lại bị hứa cho người khác, lang quân liền hẹn nương tử cùng tư bôn, nhưng tư bôn để về làm thiếp, nương tử không chịu, vì thế lang quân cảm thấy nương tử thay lòng đổi dạ, lại tức lại giận, cho nên xuất gia. Nương tử trong lòng kỳ thật vẫn còn luyến mộ hắn, nên suốt ngày hát Nguyễn lang mê, nhưng lang quân lại không biết, càng ngày càng khó bình tâm tĩnh ý, không thể chịu được người khác sống tốt hơn mình, thấy người ta tư đính chung thân liền hành hạ đến chết."
Lưu Thanh Tùng nói đến hưng phấn, cuối cùng còn nói: "Nói không chừng, đến cuối cùng hung thủ phát hiện nguyên lai vị nương tử này căn bản không có gả chồng, sinh hạ Huyễn Không, đúng là hắn nữ nhi! Lập tức khóc lóc thảm thiết, cha con nhận nhau, rồi sau đó lang quân tự cảm thấy quá có lỗi với mẫu thân của Huyễn Không, vì thế rút kiếm tự vận! Câu chuyện làm người muốn rơi lệ đến cỡ nào...aizz..."
"Như vậy cũng có thể giải thích, y phục phát hiện ở miếu hoang cũng là nam trang." Dư Bác Hạo nói.
Tiêu Tụng nhìn Lưu Thanh Tùng nói: "Có quan hệ với vụ án, chớ có thiên mã hành không mà nói bậy. Một khi đã như vậy, Tịnh Viên sư thái như thế nào lại chủ động tìm chết?"
Lưu Thanh Tùng bĩu môi, ngạo nghễ nói: "Kia cũng dễ nói a, kỳ thật Tịnh Viên sư thái vẫn luôn luyến mộ lang quân kia, hiện tại sự việc đã bại lộ, nàng tự nhiên vì ái lang mà liều mình."
"Trong thư Thập Thất Nương có nhắc đến, Hoài Ẩn đại sư của chùa Vân Tòng đã từng lại đây bái tế thân mẫu của Huyễn Không..." Tiêu Tụng lời nói vừa mới nói một nửa, liền bị Lưu Thanh Tùng ồn ào xen vào, "Xem đi xem đi, ta nói có phải có vài phần chính xác hay không?"
Tiêu Tụng uy hiếp mà liếc mắt ngó Lưu Thanh Tùng một cái, thấy hắn rụt lại một chút, mới lại tiếp tục nói: "Nhưng ta vẫn cảm thấy Tịnh Huệ hiềm nghi khá lớn, thứ nhất, Hoài Ẩn ra ngoài vân du vừa mới về chùa, không có thời gian gây án, cứ cho là hắn đang ẩn trong tối, còn có thứ hai, đem thi thể chôn dưới hoa ngọc trâm cũng không phải là một việc đơn giản, chúng ta vừa rồi cũng thấy, toàn bộ thi thể đều chôn ở vị trí chính giữa vườn hoa, khoảng thời gian trước đúng là mùa hoa, sao có thể bảo đảm lật vườn hoa lên lại không làm cho hoa ngọc trâm chết héo, đây không phải là chuyện ai cũng có thể làm được. Thứ ba, theo như ngươi nói, hắn không nhìn được người có tình sống tốt, vì sao phải tiêu phí nhiều sức lực như vậy ở trên thi thể thứ ba, rút máu rồi còn đút tro hương?"
Người này nhất định rất biết dưỡng hoa, ít nhất là biết dưỡng hoa ngọc trâm, còn có thể ở trong vườn hoa thời gian dài mà không khiến cho người khác hoài nghi, có thể phù hợp những điều kiện này, cũng chỉ có Tịnh Viên và Tịnh Huệ, hiềm nghi đối với Hoài Ẩn so ra lại ít hơn nhiều.
Hiện tại nếu kết án, đem toàn bộ tội đều quy lên người Tịnh Viên, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng đối mặt với hơn mười cỗ thi thể này, lõi đời như Lưu Phẩm Nhượng và Tiêu Tụng, cũng không cam lòng kết án.
"Trước nghiệm một chút thi thể Tịnh Viên rồi nói tiếp." Tiêu Tụng liếc mắt nhìn Lưu Thanh Tùng một cái, đi xuống dưới chân núi.
Lưu Thanh Tùng trong lòng nhảy dựng, cả kinh nói: "Ta? Ta nghiệm?"
Tiêu Tụng quay đầu lại cười nói: "Như thế nào, quá hưng phấn?"
"Không phải, Cửu Lang." Lưu Thanh Tùng kéo theo cái thùng thuốc chạy xuống chân núi, eo hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, "Cửu Lang, ngươi nghe ta nói, lão thái thái thành kính tin phật, bà ấy nơi nơi đều có tai mắt a, nếu là bị bà ấy biết sẽ băm tay của ta, ta làm thư đồng chín năm, ăn đá ăn đánh hơn mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi cũng không thể tá ma giết lừa, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, thỏ chết thì đem chó đi nấu..."
"Ăn đá ăn đánh là ngươi tự tìm, tá ma giết lừa...nói đúng lắm, nhưng ngươi mắng chính mình đừng vội đem gom cả ta vào, ai là thỏ ai là chó!?" Tiêu Tụng chân không ngừng nghỉ, cũng không quay đầu lại nói: "Chỉ có một điểm ngươi nói đúng, ta chính là loại người thích tá ma giết lừa."
Tiêu Tụng bước đi như bay, Lưu Thanh Tùng xoa eo thở hồng hộc mà theo phía sau, ngày mưa đường trơn, đường núi khó đi, Lưu Thanh Tùng nhìn tướng đi có vẻ đặc biệt ra sức, nhưng Lưu Phẩm Nhượng vẫn luôn chậm rãi đi theo phía sau hắn.
"Lưu y sinh, Án Sát Sử mới vừa rồi giống như đang nói, ngươi nếu là không sợ hắn đem ngươi tống cổ về nhà, thì cứ việc nghỉ ngơi." Lưu Phẩm Nhượng đi đến bên cạnh Lưu Thanh Tùng, "hảo tâm" nhắc nhở.
Lưu Thanh Tùng khẽ cắn môi, nhìn một nha dịch thân thể khoẻ mạnh giúp Lưu Phẩm Nhượng cầm ô, hai người nghênh ngang đi xuống núi, không khỏi nhỏ giọng mắng: "Lão bất tử, tìm một nha dịch giúp ta mang thùng thuốc thì sẽ chết sao?"
Nhưng mắng xong, vẫn phải tự mình kéo cái thùng từng bước một xuống núi.
Mưa đêm rơi lất phất, bên này đang đau khổ đến lợi hại, trong Ảnh Mai am phòng Nhiễm Nhan lại đặt cái bếp nhỏ bằng đất nung, Ca Lam nấu canh gừng, cả gian phòng đều tràn ngập hương gừng nồng đậm.
Nhiễm Nhan vừa mới tắm gội xong, dựa vào ghế cong, đọc y thư, Vãn Lục dùng khăn vải giúp nàng lau khô tóc.
Đều là y sinh, đều là cao thủ nghiệm thi, tình cảnh lại khác biệt một trời một vực như vậy, không thể nói đồng nhân bất đồng mệnh, mà đây là vấn đề nhân phẩm.