Mưa chiều rả rích trên sông, rửa qua bầu trời thu.
Sáng sớm ánh mặt trời còn chiếu khắp nơi, sau giờ trưa mây đen đã giăng đầy, đến lúc chạng vạng thì mưa rả rích. Chung quanh chùa Vân Tòng trồng toàn là cây bạch quả trăm năm, còn có mảnh rừng phong lớn, trong mưa bụi mờ mịt, màu vàng như ánh nắng rực rỡ, màu đỏ như hỏa diễm rừng rực, đem Giang Nam ngày mưa như thơ như họa đốt ra vài phần nóng bỏng.
Nhiễm Nhan từ sớm đến chạng vạng, vẫn luôn ở trong chùa Vân Tòng cùng Lưu Phẩm Nhượng thảo luận vụ án, Tịnh Viên sư thái bị chết quá kỳ quặc, nàng ta tuy rằng sớm đã có âm mưu giết Nhiễm Nhan, nhưng vụ án từ đầu đến cuối trước sau đều không liền mạch, đến bây giờ cũng không có người tìm ra nàng ta vì cái gì muốn giết mấy lang quân trẻ tuổi, Dư Bác Hạo lớn mật nghĩ, nàng ta là vì thỏa mãn tư dục, xong rồi diệt khẩu.
Như vậy thì cũng miễn cưỡng có thể giải thích vì sao trên người mỗi lang quân đều dính tinh dịch.
"Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng vì sao cách chết của ba lang quân không giống nhau? Nàng ta giống như đặc biệt chiếu cố vị lang quân thứ ba. Chẳng lẽ vị lang quân này có thể làm nàng thỏa mãn nhất?" Nhiễm Nhan nghi hoặc nói.
Lưu Phẩm Nhượng mặt già cứng đờ, Dư Bác Hạo cũng đầy mặt xấu hổ mà ho khan vài tiếng. Đối với sự táo bạo của Nhiễm Nhan, bọn họ đã hơi có chút miễn dịch, cho nên miễn cưỡng không có thất thố.
Nhiễm Nhan nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, hồn nhiên như không có gì tiếp tục nói: "Máu rút ra từ cơ thể vị lang quân kia, xuất hiện ở trong mộ của mẫu thân Huyễn Không, còn biến thành cái dạng kia, chỉ sợ không phải là trùng hợp, có biết giữa các nàng có liên quan gì không?"
"Thân phận mấy nữ ni trước khi xuất gia đều đang được điều tra, nhưng đến nay còn chưa có tin tức, bất quá hôm qua Án Sát Sử có phân phó cẩn thận điều tra căn miếu hoang cùng với đào vườn ngọc trâm lên, ở miếu hoang có phát hiện một ít đồ vật." Lưu Phẩm Nhượng ra hiệu cho Dư Bác Hạo lấy đồ ra.
Dư Bác Hạo từ trong cái rương bên cạnh lấy ra một cái túi, dùng khăn bao lấy tay, lấy đồ vật bên trong ra, "Là một kiện y phục dính máu, nhìn qua như là y phục nam tử, còn nữa"
Dư Bác Hạo có chút hưng phấn nói: "Căn cứ hình dạng hung khí nương tử vẽ ra, ở miếu hoang tìm được vật tương xứng. Cái miếu hoang kia là miếu Quan Công, hung khí khả nghi là cán của trường đao trong tay tượng Quan Công, bởi vì niên đại đã lâu, lưỡi đao đã mất đi, chỉ còn lại có cái cán, có thể rút ra."
"Vườn ngọc trâm có kết quả gì không?" Nhiễm Nhan vừa xem xét bộ y phục dính máu, vừa hỏi.
Hôm qua lúc Tiêu Tụng kêu đào, Lưu Phẩm Nhượng tuy rằng ngoài miệng nói lập tức đi đào, lại cần thời gian điều phối nhân thủ, hắn cảm thấy lục soát cái miếu hoang kia tương đối quan trọng, liền ra lệnh mọi người đi lục soát miếu hoang trước, cho nên cũng chưa thật sự tức khắc đi đào vườn hoa, thẳng đến sau buổi trưa hôm nay mới rút nhân thủ ra đi đào vườn hoa.
Nhiễm Nhan cũng hoàn toàn không kỳ quái, người trên quan trường sao, bình thường đều là nói một đàng làm một nẻo.
Lúc lật xem đến trung y, Nhiễm Nhan bỗng nhiên dừng tay, nhìn trên y phục có cái lỗ bị cắt qua, vui vẻ nói: "Hung thủ bị thương"
"Vì sao nói như vậy?" Dư Bác Hạo đem Lưu Phẩm Nhượng nghi vấn cùng nhau hỏi ra.
"Ngươi xem trung y cùng áo ngoài này, chỗ này có cái lỗ, vết máu trên quần áo tuy nhiều, nhưng phần lớn đều tập trung trên áo ngoài, mà cái này, chỉ có trên trung y, áo ngoài lại rất ít..." Nhiễm Nhan nói.
Dư Bác Hạo đã hiểu, "Hung thủ bị thương, máu từ bên trong thấm ra!"
Lưu Phẩm Nhượng nói: "Nói có đạo lý, nhưng cái lỗ này rõ ràng là hình tròn, sao vết máu lại dài? Nhìn cũng không giống như là máu bị chảy ra rồi dính lên."
Nhiễm Nhan trầm ngâm một lát nói: "Nhìn lượng máu chảy ra đây, rõ ràng chỉ là da bị cắt qua một vết nhỏ, rất có khả năng là người chết dùng vật bén nhọn muốn đâm hung thủ, lại bị hung thủ chụp cổ tay, cho nên cũng không tạo thành vết thương sâu, mà là trong lúc giãy giụa mới vẽ ra một vết máu dài."
"Là cây trâm!" Lưu Phẩm Nhượng cùng Dư Bác Hạo đồng thanh nói.
Trong đầu Nhiễm Nhan hiện lên ba thi thể kia, không đúng, ba thi thể có hai cái là dùng phát quan, một cái dùng dây buộc, không ai dùng trâm cài tóc, hơn nữa giằng co như vậy là vì sống chết, sức lực tất nhiên rất lớn, mà ba thi thể kia không cái nào có vết bầm trên cổ tay
Người chết đều là tư bôn cùng với nữ tử...
"Nhất định không chỉ có ba thi thể này" Nhiễm Nhan chắc chắn nói, nàng bỗng nhiên vô cùng bội phục Tiêu Tụng, bởi vì hắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa còn suy đoán chỗ hung thủ giấu xác, nếu không hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà sai người đào vườn hoa ngọc trâm.
Có thể nghĩ đến mức này, có lẽ là bị mấy cọng hoa hải đường kia kích phát linh cảm đi.
Lưu Phẩm Nhượng cùng Dư Bác Hạo lúc này cũng đã ý thức được vấn đề này.
Nhiễm Nhan nói: "Nghiệm thi đi."
"Nghiệm thi thể nào?" Dư Bác Hạo nghĩ thầm không phải tất cả thi thể đều đã nghiệm qua sao
"Đương nhiên là Tịnh Viên sư thái, muốn biết nàng ta có cùng ba lang quân kia phát sinh quá...ặc...," Nhiễm Nhan thiếu chút nữa buột miệng thốt ra ba chữ "tính hành vi*", nhưng tốt xấu gì cũng thu liễm một chút, "...chuyện hành phòng hay không, còn có trên người nàng đến tột cùng có vết thương hay không, không nghiệm thi sao biết?"
*hành vi t'nh duc
"Nhưng nàng là người xuất gia..." Dư Bác Hạo lúng ta lúng túng nói.
"Người đã chết đều là một khối thi thể, không phân biệt phú quý nghèo hèn, càng không thể phân biệt xuất gia hay không xuất gia." Nhiễm Nhan quan niệm, toàn bộ thi thể đều là chứng cứ, sao có thể có chứng cứ mà lại làm như không thấy? Nhưng chợt nhớ, nơi này là cổ đại, quan niệm bất đồng, cho nên lại bổ sung một câu, "Nàng mang danh người xuất gia còn hành hung giết người, hành vi độc ác như vậy, vì cái gì chúng ta còn phải để ý nàng có phải người xuất gia hay không?"
Mặc kệ Tịnh Viên có phải hung thủ hay không, nàng muốn mưu sát Nhiễm Nhan đã là sự thật không thể tranh cãi.
"Thập Thất Nương nói không sai." Cửa bị đẩy ra, Tiêu Tụng từ bên ngoài đi vào, mùi rượu nhàn nhạt theo gió bay vào phòng.
Tiêu Tụng chống tay quỳ ngồi xuống, "Huống hồ bí mật nghiệm một cái, lại không mổ thi, ai biết đâu?"
Hắn trong này vừa mới nói xong, liền nghe thấy trong viện một thanh âm quỷ khóc sói gào, "Thật nhiều thi thể! Thật nhiều thi thể! Trong vườn hoa..."
Mấy người trong phòng rùng mình, Tiêu Tụng cảm giác hơi say cũng bay mất, một đôi mắt mê mang tức khắc khôi phục sáng ngời như trước, đứng phắc dậy.
Chờ mọi người bước xuống dưới hành lanh, nha dịch chạy tới báo tin trong mưa kia, hai mắt đã trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
Thật nhiều... có thể nhiều cỡ nào?
"Đi!" Lưu Phẩm Nhượng quả thực muốn dậm chân, hắn còn không phải là chỉ thăng lêntứ phẩm Thứ Sử sao! Cả ông trời cũng không nhìn được như vậy? Án mạng một vụ tiếpmột vụ không nói, mà vụ nào cũng là đại án. Chết ba người đã chịu không được, vậymà còn có "thật nhiều"!
Lưu Phẩm Nhượng cũng lập tức bỏ qua chuyện tiếp đón, nhanh chóng xuyên guốc giày,lao ra cửa, nha dịch bung dù cho hắn vội chạy theo đằng sau.
Dư Bác Hạo cũng nhanh chóng đi theo.
Nha dịch bên cạnh đưa qua hai cây dù, Tiêu Tụng liếc mắt nhìn cánh tay NhiễmNhan một cái, tiếp nhận một cây dù giấy lớn, quay đầu lại hỏi Nhiễm Nhan: "Muốnđi không?"
Nhiễm Nhan gật gật đầu, đến dưới hành lang mang guốc giày vào, guốc giày đặt trêntấm ngăn dưới hành lang, Nhiễm Nhan dùng chân câu lên, một chiếc giày lại bị rớtxuống.
Nàng còn chưa khom xuống, liền thấy Tiêu Tụng khom người nhặt chiếc giày kia lên,lại đem chiếc còn lại cùng nhau thả tới trước chân nàng.
Nhiễm Nhan hơi ngẩn ra một chút, nhanh chóng mang vào, Tiêu Tụng đã đứng ở trongmưa bung dù ra, "Ngươi là chờ thị tỳ lại đây, hay là đi cùng ta?"
Đuổi tới hiện trường trước rồi nói, Nhiễm Nhan nghĩ cũng không thèm nghĩ mà vọtvào bên dưới dù của hắn, "Đi nhanh thôi."