Trong Ảnh Mai am, Hình Nương nhìn nam nhân tuấn mỹ nằm trên giường Nhiễm Nhan, kinh hoàng thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, run giọng hỏi: "Nương tử, đây là người phương nào?"
Nhiễm Nhan thất thần đáp: "Là một bằng hữu."
Nàng nhìn cái khăn trắng trong tay, có chút nghi hoặc, Tiêu Tụng vì cái gì không tóm Tô Phục? Hắn không phải đang tập nã trọng phạm triều đình sao?
"Nương tử!" Hình Nương thở dài nặng nề, nàng cảm thấy hiện tại nương tử thật là càng ngày càng không cho người bớt lo, tuy rằng trước kia cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bất quá, nhìn bộ dáng hơi thở thoi thóp của Tô Phục, Hình Nương cũng không chỉ trích nhiều, thấy trên giường có vết máu, liền đi ra ngoài múc nước.
Hình Nương bưng nước tiến vào, vắt khăn chà lau cho Tô Phục, thuận tiện lau sạch vết máu trên chăn, trong lòng thấp thỏm bất an, chuyện này nếu mà bị Cao thị biết được, không biết có xảy ra chuyện gì nữa không. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn xuống, "Nương tử không thể lưu vị lang quân này ở đây, vạn nhất truyền ra..."
"Chờ thương thế của hắn ổn định một chút rồi dời hắn đi." Nhiễm Nhan nói.
"Chỉ có thể như thế." Nhân mệnh quan thiên, Hình Nương cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
"Nương tử!" trong phòng vừa mới nói xong, Tiểu Mãn ở ngoài cửa nói: "Tiêu Án Sát Sử phái y sinh tới nhìn bệnh cho ngài."
Trong lòng Nhiễm Nhan đầu tiên là căng thẳng, sau đó thả lỏng lại, đứng dậy phủ thêm áo lụa, bước ra gian ngoài, "Thỉnh y sinh vào đi."
Nhiễm Nhan quỳ ngồi ở trên chủ tọa, Hình Nương thả màn trúc xuống che lại.
Giây lát sau, Tiểu Mãn dẫn một thanh niên thon gầy mặc áo vải viên lãnh màu nâu đi vào, người này có khuôn mặt gầy guộc, đầu đội khăn quấn đen, dáng người cao dài như cây gậy trúc, đại bào tròng lỏng lẻo trên người hắn, nhìn không ra hình thể, đeo một cái rương rất to, mỗi một bước đi đều hơi lảo đảo, làm người khác thời thời khắc khắc lo lắng hắn sẽ bị cái rương ép bẹp.
"Tại hạ Lưu Thanh Tùng, cữu ngưỡng Nhiễm Thập Thất Nương đại danh" thanh niên hết sức nhiệt tình mà chắp tay hành lễ với Nhiễm Nhan đang ẩn sau màn trúc.
Nhiễm Nhan nói: "Nhi ôm bệnh nhẹ trong người, hình dung không chỉnh, không thể tự mình nghênh đón y sinh, vọng thỉnh thứ lỗi."
"Không dám không dám." Lưu Thanh Tùng đem cái rương buông xuống, nghĩ thầm, ngươi mà thật sự ra nghênh đón ta, lúc sau ta còn không phải bị lang quân chặt ra làm tám khối.
Hình Nương mang đệm ra ngoài mành, khách khí nói: "Mời ngài ngồi."
Lưu Thanh Tùng quỳ ngồi trên đệm, Nhiễm Nhan tháo vải treo cánh tay xuống, đưa tay ra ngoài mành.
Lưu Thanh Tùng đã sớm nghe nói y thuật của Nhiễm Nhan lợi hại, hơn nữa còn biết nghiệm thi, hôm nay gặp mặt vốn dĩ muốn hảo hảo lãnh giáo, nhưng nghĩ tới lang quân nhà mình, liền lập tức ngậm miệng, cẩn thận giúp Nhiễm Nhan xem vết thương.
"Thương của nương tử khép lại rất tốt, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, tiếp tục uống thuốc là được." Lưu Thanh Tùng nhìn thương thế của Nhiễm Nhan xong, trong lòng đại khái đã minh bạch, hôm nay lang quân phái hắn tới chủ yếu là vì hỗ trợ nhìn thương thế cho huynh trưởng của Nhiễm Nhan, bèn nói: "Lang quân phân phó ta tới xem bệnh giúp nương tử cùng lệnh huynh, không biết lệnh huynh..."
Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, không khỏi suy nghĩ, Tiêu Tụng đến tột cùng là có ý gì? Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiễm Nhan cảm thấy Tiêu Tụng người này tuy rằng tâm tư giảo quyệt, nhưng chuyện hắn trước đó nhắc nhở nàng cũng không phải làm bộ, tình trạng của Tô Phục đã rất xấu, Nhiễm Nhan quyết định tin tưởng hắn một lần.
"Hình Nương, mang Lưu y sinh đi nhìn a huynh ta đi." Nhiễm Nhan nói.
Hình Nương chần chờ một chút, cuối cùng vẫn dẫn Lưu Thanh Tùng đi vào nội thất.
Lưu Thanh Tùng vốn cũng không nghĩ "huynh trưởng" kia của Nhiễm Nhan thì có thể có bệnh nặng gì, tâm cho rằng chắc là lang quân nhà mình vì muốn lấy lòng mỹ nhân mới phái hắn lại đây lượn một vòng, nhưng ngay khi ngón tay hắn đè lên mạch của Tô Phục, gương mặt vẫn luôn hòa hòa khí khí bỗng nhiên cứng đờ, lật đật nghiêm túc xem xét.
Sau khi thăm mạch cẩn thận xong, vội vàng đứng dậy, cả trình tự khách sáo cũng bỏ qua, lôi cái rương vọt thẳng vào trong, xốc chăn lên, nhanh chóng dùng ngân châm hộ mạch cho Tô Phục, cố gắng giữ mạng.
Nhiễm Nhan xuyên qua mành thấy bộ dáng này của hắn, cũng không khỏi nhăn mày.
Thời gian như chậm lại, càng ngày càng chậm, Nhiễm Nhan nhìn Lưu Thanh Tùng ở bên trong vội tới vội lui, mấy lần muốn đứng dậy đi vào nhìn xem, lại cố gắng nhịn xuống, tĩnh tọa tại chỗ chờ đợi.
Ước chừng qua ba khắc, Lưu Thanh Tùng mới thở ra một hơi thật dài, nâng tay áo lên xoa xoa mồ hôi đầy đầu, "Thương này của lệnh huynh, thật đúng là hung hiểm."
"Còn đáng ngại không?" Nhiễm Nhan đứng dậy hỏi.
Lưu Thanh Tùng chống tay quỳ ngồi trên đệm, trầm ngâm một lát nói: "Lệnh huynh tổn thương nặng đến toàn bộ tâm mạch, trong cơ thể có ít nhất ba loại độc, bất quá may mắn là đã được giải một nửa. Mệnh thì tạm thời được giữ, nhưng hắn sau này cần phải yên ổn tĩnh dưỡng mới được, phải tránh lao tâm lao lực, thương tổn thân thể, tình cảm các loại."
Dù vậy, người bị thương thọ mệnh cũng tổn hại không ít, sau này nếu không cẩn thận điều dưỡng, chỉ sợ cũng sẽ không sống được bao lâu. Những lời này Lưu Thanh Tùng đương nhiên không thể nói thẳng ra, chỉ nhấn mạnh những chuyện cần chú ý về sau.
Nhiễm Nhan nghe xong cũng đã hiểu, hơi gật đầu nói: "Đa tạ Lưu y sinh."
Lưu Thanh Tùng nghe thanh âm trầm tĩnh và vững vàng phía sau mành, không khỏi nhìn kỹ, nhìn hình ảnh qua lớp mành có thể thấy nàng là một nương tử diện mạo không tồi, hơn nữa khí chất cũng bất đồng với nương tử bình thường ở Giang Nam.
"Nương tử nếu muốn tạ, liền cảm tạ lang quân nhà ta đi, ta cũng bất quá là phụng mệnh hành sự, không đảm đương nổi chữ tạ." Lưu Thanh Tùng cuối cùng cũng không quên đem công lao đẩy lên người Tiêu Tụng.
Lưu Thanh Tùng sau khi viết xuống phương thuốc và dặn dò như thế nào sắc thuốc, uống thuốc xong, liền cõng cái hòm thuốc cực lớn kia của hắn, lắc qua lắc lại mà ra khỏi viện.
Hai canh giờ trôi qua, Vãn Lục mới đón Ngô Tu Hòa tới, vì thế lại chẩn thêm một lần, không khác lắm so với những gì Lưu Thanh Tùng nói, chẳng qua càng trực tiếp hơn.
Mặc kệ thế nào, Tô Phục tạm thời không thể đi đâu được, nhưng cũng không thể hắn ở trong phòng ngủ của Nhiễm Nhan a! Hình Nương thu thập phòng mình một chút, dọn qua chen chúc với đám Vãn Lục, mang Tô Phục chuyển qua đó.
Trong này vừa mới bận rộn xong, liền nghe bên ngoài có tiểu ni cô tới thông báo, nói là người của Nhiễm thị tới.
Nhiễm Nhan đối với Nhiễm thị nửa điểm hảo cảm cũng không có, đặc biệt là vị phụ thân Đường triều kia của nàng! Án mạng xuất hiện ở gần Ảnh Mai am đã có hơn tháng, nhưng hắn chẳng quan tâm, thật sự làm người lạnh lòng. Nếu không phải Nhiễm Vân Sinh thường xuyên lại đây thăm nàng, Nhiễm Nhan cũng thật sự quên mất chính mình cùng Nhiễm thị có quan hệ gì.
Tuy rằng Nhiễm Nhan không ưa Nhiễm thị, càng không thích bọn họ dính vào chuyện của nàng, nhưng huyết thống của đời này còn nằm ở đó, muốn phủ nhận cũng vô dụng, đến lúc đó hôn nhân đại sự này nọ, vẫn nằm trong tay bọn họ.
"Chúng ta đi ra ngoài đi." Nhiễm Nhan đứng dậy nói.
Hình Nương nghĩ đến trong viện còn giấu một lang quân xa lạ, cũng không nói gì, lập tức giúp nàng sửa sang lại y phục, để Vãn Lục và Ca Lam hầu hạ ra ngoài Ảnh Mai am nghênh đón.
Bên ngoài Ảnh Mai am, rừng trúc đu đưa, một nam nhân trung niên mặc một bộ áo gấm viên lãnh hoa phục khoanh tay mà đứng, chung quanh đi theo không ít sai vặt thị tỳ, hắn nghe thấy có tiếng bước chân, xoay người lại, gương mặt mập mạp mang ý cười, thấy tay Nhiễm Nhan treo lên, quan tâm nói: "Tay của Thập Thất Nương bị thương?"
Làm người vừa vui vừa giận, là người tới cũng không phải Nhiễm Văn, mà là phụ thân của Nhiễm Thập Lang, Nhiễm Bình Dụ. Hắn thoạt nhìn gầy ốm rất nhiều so với trước kia, tóc hai bên mai cũng bạc thêm một ít.
"Tam thúc." Nhiễm Nhan cúi chào, thần sắc đông lạnh nhu hòa xuống, nói: "Chỉ bị thương một chút, Tam thúc cùng Thập ca gần đây đều rất tiều tụy, có phải Tề gia hôn sự còn chưa giải quyết xong hay không?"
Nhiễm Nhan mỗi lần hỏi Nhiễm Vân Sinh việc này, hắn đều nói nàng không cần lo lắng, tự lo thân mình cho tốt là được, nhưng Nhiễm Vân Sinh đã mấy ngày rồi chưa thấy tới, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không.
Nhiễm Bình Dụ cười ha hả: "Thập ca ngươi đúng là không uổng công thương ngươi, Nhiễm Bình Dụ ta tuy chỉ là một thương nhân, nhưng con dâu ta đâu phải ai muốn làm là có thể làm? Chưa nói đến dòng dõi, ít nhất cũng phải được Thập Lang thích mới được. Chỉ là gần đây định ra là ngày 20 tháng Tám sẽ về lại Trường An, bởi vậy có rất nhiều việc cần chuẩn bị, chuyện sinh ý ta đều ném cho Thập Lang, cho nên có bận rộn một ít."
Nhiễm Nhan lúc này mới yên lòng.
Ảnh Mai am mấy ngày gần đây rất nhiều người ra ra vào vào, nhưng dù gì cũng là am ni cô, lại có người của quan phủ đóng giữ, có thể phủi sạch quan hệ liền muốn phủi đến không còn một mảnh, cho nên Nhiễm Nhan cũng không thỉnh Nhiễm Bình Dụ đi vào, mà ngồi nói chuyện ở đình hóng gió trong rừng trúc.
Lời editor: cu cậu Lưu Thanh Tùng này đặc biệt lắm nha, thân thế thì đặc biệt mà tính cách thì giống y như anh yêu Deadpool của lão, có cu cậu bớt buồn đi nhiều...