Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 115: Nguyễn lang mê (1)




Ca Lam kéo kéo góc áo Nhiễm Nhan, cầm cổ tay nàng lên, viết vào lòng bàn tay nàng: Khúc này là "Nguyễn lang mê".


Khúc "Nguyễn lang mê" này là của giáo phường, về cơ bản là kể về chuyện hai nam tử lạc vào tiên cảnh, lưu luyến sắc đẹp không muốn về. Đây là tin tức Nhiễm Nhan lấy được từ trí nhớ của nguyên chủ, kỹ càng tỉ mỉ hơn thì nàng cũng không biết.
Bất quá chuyện này cũng không vội, Ca Lam nếu biết tên khúc, hơn phân nửa cũng biết chi tiết, chờ lúc về nhờ nàng viết xuống là được.
"Ngày mai lại nghiệm được không? Ta muốn dâng hương báo cho mẫu thân, trước tiên hướng nàng thỉnh tội." Huyễn Không vội vàng nói.
Thi thể cổ nhân là không thể tùy tiện lộn xộn, cách nói này của Huyễn Không cũng không có gì kỳ quái, nhưng Nhiễm Nhan có chút không cam lòng, dưới phần mộ này có vẻ có dị trạng, người đã chôn sáu bảy năm không có khả năng còn bốc ra loại mùi này.
Nhiễm Nhan nghĩ lại một chút, đã có mùi máu nồng như vậy, trong một đêm chắc cũng không có khả năng mất sạch, nàng vuốt phẳng gấp gáp trong lòng mình, đứng lên nói: "Vậy ngày mai đi."



Tiếng nói vừa dứt, Ca Lam vội vàng túm lấy tay áo Nhiễm Nhan, ra hiệu cho nàng nhìn xung quanh.
Nhiễm Nhan theo động tác của nàng nhìn một vòng, trăng sáng sao thưa, bóng cây bao trùm, bốn phía mọi âm thanh đều yên lặng, chỉ có các nàng bốn người hiện tại lại chỉ còn có ba người! Vãn Lục mới vừa rồi còn đứng ở bên người giờ đã không thấy đâu!
"Các ngươi cũng không chú ý tới Vãn Lục đi đâu sao?" Nhiễm Nhan ổn định thanh âm hỏi. Nàng trong lòng minh bạch, Vãn Lục không có khả năng lặng yên không một tiếng động mà rời đi.
Huyễn Không đầy mặt hoảng sợ, nàng cảm giác được Vãn Lục mới vừa rồi còn đứng ở bên cạnh mình, không khỏi run rẩy nói: "Ta chỉ nghe thấy nàng 'ưm' một tiếng, sau đó ta cùng ngươi nói một câu, nàng đã không thấy tăm hơi"


Lúc Huyễn Không không vui thường xuyên đến đây vào buổi tối trò chuyện với mẫu thân, nàng vẫn luôn tin tưởng vững chắc là mình có tuệ căn, Phật Tổ sẽ phù hộ nàng, mà chôn dưới mồ chính là mẫu thân của nàng, cho nên chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi, nhưng lúc này cả người đã run đến lợi hại.
Nhiễm Nhan lớn tiếng gọi tên Vãn Lục, nói với Huyễn Không: "Mau đi báo cho am chủ"
Huyễn Không ứng tiếng liền cất bước chạy về hướng cửa hông. Nhiễm Nhan vừa nắm chặt Ca Lam, vừa thăm dò lùm cây bốn phía, nàng cảm thấy một mình đi tìm như vậy rất nguy hiểm. Đang muốn đi ra ngoài tìm viện binh, lại nghe thấy tiếng Huyễn Không oa oa khóc lớn.
Nhiễm Nhan quay đầu nhìn lại, Huyễn Không đang bám ở trên cửa, giống một con tiểu miêu nơi nơi cào loạn, cửa hông hình như bị khóa lại từ bên trong, chuyện xảy ra trong nháy mắt này, làm Huyễn Không sợ tới mức cả người nhũn ra, trừ bỏ khóc lớn, kêu sư phụ nàng ta thì không biết làm gì nữa.



Cửa hông thoạt nhìn không quá chắc chắn, lấy đai đen Tae Kwon Do yếu ớt của Nhiễm Nhan chắc là cũng có thể đá bung ra. Nàng túm lấy Ca Lam vừa mới bước một bước, tay đang nắm Ca Lam bỗng nhiên đau xót, tay nàng theo bản năng mà buông lỏng, cánh tay lập tức Ca Lam tuột ra khỏi tay nàng.
Nhiễm Nhan quay phắt lại, liền thấy Ca Lam che lại cổ, bị kéo nhanh vào bụi cây, nàng cũng bất chấp tất cả, nhào tới chụp lấy cổ tay Ca Lam, vì thế cũng bị lôi luôn vào trong bụi cây.
Với sức lực người này, bị kéo vào có thể chính là chết a! Nhiễm Nhan nghĩ như vậy nhưng vẫn không buông tay, trong chớp nhoáng nàng nghĩ đến Tiêu Tụng vừa mới đưa nàng lên núi không bao lâu, hẳn là còn chưa đi xa, liền lấy sức gọi to tên của hắn.
Ngọn núi này không cao, ngày thường Nhiễm Nhan đều có thể nghe thấy tiếng đàn truyền đến từ trong chùa Vân Tòng, nàng gọi lớn như vậy, chỉ cần Tiêu Tụng còn chưa rời xa khỏi phạm vi chùa Vân Tòng, tuyệt đối có thể nghe thấy. Mặc dù hắn nghe không thấy, khẳng định cũng sẽ có người khác nghe thấy.
Nàng kêu tên Tiêu Tụng, thỉnh thoảng xen vào tiếng kêu cứu.
Ca Lam liều mạng mà đá Nhiễm Nhan, tựa hồ không muốn cho nàng lôi kéo.
Nàng gọi ba bốn lần, một nửa thân người đã bị lôi vào, bỗng nhiên cổ chân căng thẳng, là bị người khác nắm chặt.


Nhiễm Nhan đáy lòng nhảy dựng, lại nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng Huyễn Không gào khóc, lúc thì gọi sư phụ, lúc thì gọi mẫu thân, nước mắt rơi xoạch xoạch trên cổ chân Nhiễm Nhan, thấm lên vớ trắng dính vào da, xem ra người nắm lấy cổ chân nàng là Huyễn Không, Nhiễm Nhan trong lòng hơi có chút thả lỏng.
Nhưng nàng chợt nghĩ, tiếng khóc Huyễn Không vang dội như vậy, vì sao trong am không ai nghe thấy? Nhiễm Nhan kinh hãi, trong lòng biết chỉ sợ hung thủ sớm chuốc mê toàn bộ người trong Ảnh Mai am, xem ra chuyện hôm nay đã sớm có dự mưu! Vậy Hình Nương các nàng có sao không?
Nhiễm Nhan trong đầu nhanh chóng hiện lên rất nhiều vấn đề, cả người đã bị kéo hết vào lùm cây, đầu ngón tay của Huyễn Không bị trợt ra, hét lên một tiếng, chỉ bắt được giày của Nhiễm Nhan, lập tức khóc đến càng dữ dội.



Mất đi lực kéo, Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy phía sau nhẹ hẫng đi, toàn bộ thân mình bị kéo nhanh về phía trước, chân Ca Lam vẫn dùng sức đá Nhiễm Nhan.
Lúc đầu Nhiễm Nhan cho rằng Ca Lam là sợ nàng cũng bị kéo vào. Nhưng khi bị lôi vào lùm cây, Ca Lam vẫn đá lung tung, Nhiễm Nhan trong đầu nháy mắt hiện lên hình ảnh Ca Lam bị kéo vào lùm cây, nàng ta che chở cổ, có thể là có thứ gì thắt lấy cổ nàng ta, Nhiễm Nhan lập tức buông tay, trơ mắt mà nhìn nàng bị lôi nhanh đi.
Sột sột soạt soạt vài cái rồi nháy mắt biến mất, bốn phía lại khôi phục vẻ yên tĩnh chết chóc.
Nhiễm Nhan từ trong tay áo móc ra một cây chủy thủ, nín thở đi theo hướng Ca Lam bị lôi đi, trên mặt đất ngẫu nhiên xuất hiện vài vết máu, nhìn thấy rất ghê người. Nhiễm Nhan vốn đang cho rằng những gì mình đang làm lúc này là không có lý trí, chỉ là vừa nhìn thấy những vết máu kia, nàng chỉ cảm thấy phải đi theo bất cứ giá nào, nếu không chờ đến lúc cứu binh xuất hiện chỉ sợ Vãn Lục và Ca Lam đã thành thi thể.
Không! Không thể! Nàng cho dù phải chết, cũng tuyệt đối không muốn phải đối mặt chuyện này lần nữa.



Sau khi hạ quyết tâm, Nhiễm Nhan không khỏi nắm thật chặt chủy thủ trong tay, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng sột sột soạt soạt, lưng nàng đột nhiên căng thẳng, phía sau lại truyền đến thanh âm Huyễn Không thút tha thút thít, cẩn thận nói, "Nhiễm nương tử...ngươi...ngươi nhanh chui vào đây đi."
Nhiễm Nhan quay đầu lại, thấy Huyễn Không thò gương mặt nhỏ tái nhợt ra từ một lùm cây lùn lùn, vết nước mắt ràn rụa ở dưới ánh trăng ẩn ẩn lóe lên. Mà lùm cây lùn lùn kia căn bản không thể che hết toàn thân nàng ta, mông và lưng đều lộ ra ngoài.
Bộ dạng này thoạt nhìn rất buồn cười, nhìn như con đà điểu, cảm thấy chỉ cần mình đem đầu vùi đi, ai cũng không nhìn thấy mình, có điều Nhiễm Nhan lại cảm thấy chua xót, bởi vì chỉ có người trong lòng luôn luôn thiếu cảm giác an toàn, khi gặp nguy hiểm, hoặc là lẻ loi một mình, mới có hành vi tự thôi miên buồn cười này.
"Chui vào cái lùm kia đi." Nhiễm Nhan chỉ vào lùm cây lớn hơn ở bên cạnh nói. Với tình hình bây giờ, ẩn thân cũng có thể là biện pháp tốt, Nhiễm Nhan cảm thấy hung thủ là nhằm vào mình, Huyễn Không chỉ cần trốn kín một chút, hẳn là sẽ không quá nguy hiểm.
Huyễn Không nhìn bộ dáng trấn định của Nhiễm Nhan, tin tưởng mà bò ra, run rẩy bò lại vào lùm cây Nhiễm Nhan chỉ, lại thò cái đầu trống trơn ra, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không vào sao?"
Nhiễm Nhan cảnh giác nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Rúc sâu vào trong, vô luận phát sinh chuyện gì cũng đừng cử động, đừng lên tiếng, cũng đừng khóc, như vậy người xấu sẽ không thể phát hiện ra ngươi, biết không?"
Thanh âm Nhiễm Nhan không tính là ôn nhu, nhưng trấn định trầm ổn, dù là người thường nghe xong cũng sẽ cảm thấy lời nàng nói có thể tin tưởng, huống chi Huyễn Không là một hài tử vốn luôn tin tưởng chỉ cần trốn kỹ thì sẽ an toàn! Huyễn Không nghe lời rúc sâu vào bên trong, sau đó ngồi im.



Nhiễm Nhan biết nàng ta đang nhìn ra, cho nên hướng về phía lùm cây hơi kéo khóemiệng, sau đó nắm chủy thủ tiếp tục đi về phía trước.Vết máu càng đi càng nhiều,trong lòng Nhiễm Nhan càng thêm không thể bình tĩnh, bước chân cũng càng lúccàng nhanh.
Đi được vài chục trượng, nàng thấy đằng sau mấy lùm cây trước mặt có vật như làgóc áo, liền vội vàng bước nhanh tới, ngay khi nàng muốn ngồi xuống, phía sauchợt có một trận gió mang theo âm thanh sắt nhọn đánh úp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.