Đãi Được Bảo Bối

Chương 2: Ông chủ, chỗ đó, không dừng lại được




Lại là một buổi tối cuối tuần khác, La Nham để laplap lên bàn trà vừa sẵn sàng cập nhật tin tức, vừa kích động nhảy nhót trên sopha xem NBA. Tiếng tường thuật hùng hồn của NBA và tiếng reo hò của La Nham thành công át mất tiếng rung yếu ớt của wangwang. Đến lúc La Nham bất giác liếc nhìn thì trên cửa sổ đã có mấy hàng chữ rồi.
[Shule1012: Ông chủ có đó không]
[Shule1012: Ông chủ chất lượng sản phẩm có vấn đề]
[Shule1012: Tôi muốn khiếu nại]
La Nham ngạc nhiêm, là Thư Nhạc phòng 803 trên lầu, không phải tên mặt cá chết đó nhét trứng rung vào chỗ kì dị nào rồi chứ, lập tức ngồi thẳng lên trả lời.
[Tình yêu của Bối Tạp: Xin lỗi, xin hỏi sản phẩm có vấn đề gì?]
La Nham ngồi ngay ngắn chuẩn bị nhận châm chọc, qua 10 phút, di di mông chuẩn bị nhón dậy lấy cái gối mềm chêm xuống, cuối cùng wangwang cũng sáng lên.
[Shule1012: Ông chủ, cái đó không dừng lại được, làm sao đây]
Không dừng lại được không dừng lại được không dừng lại được không dừng lại được không dừng lại được cái gì không dừng lại được chỗ nào không dừng lại được… La Nham nhìn chằm chằm 5 chữ ở giữa, đầu nghĩ đủ thứ, không không không không được là cảnh mình nghĩ, ngón tay run run thần tốc gõ chữ tách tách tách.
[Tình yêu của Bối Tạp: Bây giờ đang thế nào rồi? Ở trong người sao? Remote hư rồi? Ngài là người sao? Đã bao lâu rồi?]
La Nham căng thẳng nhìn màn hình, làm sao đây làm sao đây nếu là thật…
[Shule1012: Phải]
[Shule1012: Nửa tiếng]
[Shule1012: Không lấy ra được, rất khó chịu]
[Tình yêu của Bối Tạp: bây giờ anh còn ngồi trước máy tính không phải càng khó chịu sao, trời đất thiên địa ơi sao lại như thế này]
[Shule1012: Phải, quỳ trên ghế]
La Nham nhìn avatar của Thư Nhạc, khuôn mặt này, trứng rung được nhét sâu trong người, đôi chân trần run rẩy quỳ trên ghế, trong căn phòng tối chỉ có ánh sáng từ màn hình vi tính hắt lên khuôn mặt đang vặn vẹo vì phải chịu đựng khoái cảm quá lớn, đôi mắt vốn sắc bén bây giờ đang đẫm nước sau cặp kính… Chuyện này, chuyện này thật sự chẳng khác gì chat sex, má ơi thật quá sức khêu gợi, hơn nữa đối tượng chat sex lại chính là mình hia hia hia hia~~~ Khoan khoan khoan, mình đang nghĩ gì vậy, a a a a a a La Nham ôm đầu.
[Tình yêu của Bối Tạp: Mẹ nó đừng có quỳ như vậy chứ đại ca mau nằm nghiêng xuống giường đi đánh chữ chậm quá 139XXXX mau gọi vào điện thoại của tôi, tôi chỉ cho anh]
La Nham chạy vào phòng ngủ lấy điện thoại ra để lên bàn trà, ra sức nhìn nó chờ nó đổ chuông. Nhạc dạo mới la la la được ba chữ La Nham đã vồ lấy nhấn nút nghe.
“A lô, Thư Nhạc đó sao, anh nằm xuống chưa?”
“…” Không có tiếng đáp.
“A lô a lô? Anh nghe thấy tiếng tôi nói không, có phải rất khó chịu không?”
“… Ưm”
La Nham nghe tai mình nổ đùng một cái, từ tai bắn thẳng xuống cổ. Đó là tiếng rên đang cố gắng kiềm xuống, đặc giọng mũi và tiếng thở dốc cố nuốt xuống, đang cố gắng kiềm chế như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không thể nhịn được chỉ để một tiếng “ưm” tràn ra. La Nham dựa lưng vào gối, co quắp dưới chân sopha, hai bàn tay túm chặt lấy cái điện thoại đã nóng như thanh thép nung.
“Thư, Thư Nhạc?”
Trong điện thoại có tiếng sột soạt khẽ, có lẽ là đối phương đang điều chỉnh sang một tư thế dễ nói chuyện hơn.
“Ư, tôi nghe thấy rồi…” Lần này giọng nói đã bình thường hơn một chút, nhưng khi nói có vẻ rất cố sức.
“Thư Nhạc, anh nói sơ cho tôi biết tình hình trước mắt thế nào, để tôi nghĩ cách giải quyết.”
“Tôi, cái đó, nói, ư…” Rõ ràng là giọng nói sau khi bịt miệng.
“Mẹ nó lúc nào rồi mà còn xấu hổ cái rắm, chẳng lẽ anh nhét trứng rung ngủ một đêm sao? Hay là để tôi gọi 120 cho anh vào bệnh viện lúc đó anh không sợ mất mặt thì tôi cũng xấu hổ thay anh mẹ nó.”
“…”
“Mau nói đi, nếu không tôi cúp máy để anh thong thả hưởng thụ.” La Nham ôm trán nằm dài trên sopha kiệt sức nói.
“… Cái đó, ban đầu, ở phòng tắm, dùng rất nhiều bôi trơn… Tôi mở tới mức tối đa, ứm ư… Sau đó cái remote, không nhạy nữa, có lẽ lúc đó tay bị, bị ướt… Đẩy vào quá sâu, vẫn cứ nhảy lên, không được, không lấy ra được…” Thư Nhạc nói ngắt quãng được vài câu rồi lại đưa điện thoại ra xa che miệng thở lấy hơi. La Nham hiểu rất rõ, loại trứng rung đó là sản phẩm mới, không chỉ rung như loại bình thường, mà còn thay đổi mức rung theo biến đối của cơ thể, La Nham chôn khuôn mặt đỏ bừng xuống gối không biết phải làm sao. Thật ra phương pháp tốt nhất là trực tiếp đá cửa nhà lầu trên, xông vào giúp hắn, nhưng bị một người lạ nhìn thấy cảnh xấu hổ, có lẽ lấy được trứng rung ra rồi thì bản thân cũng bị đánh một trận.
“Thư Nhạc, nhà anh có máy sấy không?”
“A, có.”
“Anh còn đủ sức mở nắp remote ra không?”
“Tôi, thử xem…”
“Vậy anh nghe kĩ đây, trước tiên mở nắp remote ra, không được dùng vít hay dao nạy, sau đó mở máy sấy sang chế độ gió nóng, sấy hai phút, rồi anh thử lại xem có thể tắt nó được không.”
“Ư, được… Vậy tôi, cúp máy trước.”
“Đừng cúp! Anh để điện thoại qua một bên mở loa ngoài, lúc mở nắp cẩn thận ngón tay, đi chậm một chút, có vấn đề gì thì hét vào điện thoại, tôi bên này trả lời cho anh.”
“Được…”
La Nham căng thẳng cầm điện thoại, trong điện thoại lại có tiếng sột soạt sột soạt, và tiếng Thư Nhạc thở dốc mở nắp cái remote cao su.
“A, mở ra được rồi…” Sau đó thở dài như trút được gánh nặng là tiếng nức nở, “Ư, móng tay gãy rồi…”
“Lúc này mà còn móng tay gì lát nữa rồi tính, anh gạt công tắc xuống rồi sấy đi.”
“Được…”
Sau đó là tiếng bước chân chầm chậm, hiển nhiên là đi chân trần, giữa đường còn bị vấp thứ gì đó, loảng xoảng làm tim La Nham nhảy lên tới cổ họng.
“Anh cẩn thận một chút, chống tường đi từ từ.”
“… Ư, tôi biết rồi…” Có trả lời khẽ từ xa xa vọng tới.
Một lát sau, tiếng động đến gần, lại có tiếng sột soạt, theo cùng tiếng thở dốc càng lúc càng rõ của Thư Nhạc.
“Về giường rồi?”
“Ưm, bên cạnh có ổ điện… Khi nãy bước đi, bên trong lại… Ư”
Hơi nóng khó khăn lắm La Nham mới làm nguội được lại hun đỏ mặt anh, tức tối đấm sopha một cái, tiếng máy sấy vù vù vù làm La Nham sốt cả ruột, nếu cách này không được thì anh cũng không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ đi gõ cửa thật? Hay là đi bệnh viện… Mẹ nó thứ trứng rung chống nước nhập con khỉ remote lại bị rò điện ngày mai ông đây lên web Nhật tố cáo!
Tiếng máy sấy dừng lại, có tiếng cách, là tiếng lắp nắp nhựa vào remote. Trời cao phù hộ cho dùng được đi dùng được đi dùng được đi, La Nham cầu khẩn trong lòng.
“A, dừng rồi!” Thư Nhạc kích động kêu to.
“Dừng lại rồi dừng lại rồi thật tốt quá!”
“Phải, cuối cùng cũng ngừng rồi…” Tiếp sau đó là tiếng người ngã phịch xuống giường, sau đó là im lặng.
“… Thư Nhạc, vào phòng tắm lấy ra đi, không rung nữa thì sẽ dễ lấy ra.”
“Nằm thêm chút nữa, tôi kiệt sức rồi…”
“Ừm, vậy thì nằm một chút…” La Nham cũng như trút được gánh nặng, bò lên sopha, nằm ngửa mặt, để điện thoại bên tai, tiếp tục lắng nghe những âm thanh nho nhỏ trong điện thoại.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia than nhẹ một tiếng đứng lên, lếch dép đi xa, yên lặng một lúc lâu, có tiếng vòi sen vọng tới, lại qua một lúc, lại lệch xệch lệch xệch quay lại, có tiếng đệm giường lún xuống.
“Tôi vứt thứ đó đi rồi…” Người trong điện thoại lạnh lùng nói.
“Ừm, quăng đi, tôi đưa lại cho anh một cái khác miễn phí, xem như bồi thường.”
“Hưm hưm hưm…” Lần đầu tiên La Nham nghe Thư Nhạc cười, tiếng cười từ trong cổ họng, La Nham tưởng tượng, khuôn mặt nghiêm túc đó, không biết cười lên sẽ thế nào.
“Không trách anh, là do tôi sử dụng không đúng… Có thể là thân thể của tôi quá nhạy cảm với kích thích, một thứ nhỏ như vậy đã… Hôm nay đã bị dằn vặt đến không bắn ra nổi rồi…”
La Nham tai nghe giọng nói biếng nhác mệt mỏi sau khi khoái cảm của đối phương, che mặt.
“… Sao không tìm bạn trai?” La Nham hỏi ra câu anh vẫn luôn muốn hỏi Thư Nhạc, những thứ này không phải dùng cùng với người yêu sẽ vui hơn sao?
“… Bạn trai trước đây, khi cần giải quyết mới đến tìm tôi, hơn nữa lại rất… Hắn ta là tên khốn, chia tay rồi còn đến công ty của tôi quậy… Sau đó tôi chuyển công tác đến đây, hôm đó cũng chẳng biết tại sao lại mua thứ này, có lẽ là do quá lâu không yêu đương… Có lẽ tôi thật sự giống lời hắn ta nói, bản chất dâm đãng như…”
“Đừng nói nữa!!!” La Nham đột nhiên lớn tiếng ngắt lời, trong lòng cực kì bực tức, nói ra rồi mới thấy hối hận, “Xin, xin, xin lỗi Thư Nhạc, tôi không…”
“Xin lỗi… Tôi không nên nói với anh những chuyện này…” Thư Nhạc chân thành xin lỗi.
“Không phải, tôi… Không phải tôi ngại chuyện đó, chỉ là đột nhiên…” La Nham ngồi lên ôm điện thoại không biết phải giải thích thế nào.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi ngủ đây, hôm nay cảm ơn anh, chúc ngủ ngon.” Nói xong thì ngắt máy.
La Nham hoang mang nhìn chằm chằm cái điện thoại một lúc lâu, vứt nó lên sopha, sau đó thì vùi luôn khuôn mặt và tâm trạng đang rối bời của mình xuống cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.