Vị quan viên đã nghỉ hưu kia họ Tôn, được các thôn dân xưng là Tôn lão gia, những năm trước đây từ thị trấn chuyển về trong thôn, xây một tòa nhà rất lớn, ít giao du với bên ngoài, các thôn dân chỉ có thể nhìn thấy quản sự cùng gia đinh, có rất ít cơ hội có thể thấy bản thân của hắn.
Mấy cái tin tức rất đơn giản, đủ để vẽ ra một cái cố sự đơn giản.
Vị Tôn lão gia kia tất nhiên là người có cố sự, trở lại sơn thôn khả năng lớn nhất có thể là vì tránh họa.
Tỉnh Cửu nếu như tra xét, nhất định có thể tra ra chân tướng mọi chuyện, nhưng hắn không có hứng thú làm thế, ở xa xa nhìn vài lần, đã rời khỏi thôn trang, bước lên đường về.
Trong quá trình rời thôn trang, hắn thuận lợi mua một bộ y phục của nhà nào đó, xé thành vải, đem thiết kiếm thắt ở trên lưng.
Lúc đêm khuya, hắn mới vượt núi băng đèo trở lại trước động.
Ánh sao như tuyết, đem sơn dã chiếu rõ ràng tới cực kỳ.
Một con yêu thú giống như núi nhỏnằm ở trước động, máu me khắp người, đã không còn hô hấp, không biết chết đã bao lâu, toả ra mùi hôi thối dày đặc.
Ngoài động trên núi đá đâu đâu cũng có lỗ trống, đầy đất đá vụn, còn có dấu vết bị lông yêu thú như gai cứng cọ sát ra, có thể tưởng tượng sức mạnh của yêu thú khổng lồ đến cỡ nào, trước khi chết giãy dụa kịch liệt, thanh thế kinh người đến cỡ nào.
Tỉnh Cửu nhìn yêu thú một chút, xác nhận yêu đan của nó không có tác dụng gì, tránh qua thi thể đi vào trong động.
Những hoa văn đồ án trên vách đá cùng trên mặt đất đã mơ hồ đi rất nhiều, trận pháp đã bị hủy hoại, không cách nào dùng nữa.
Quá Đông nhìn hắn nói: "Trận pháp không sai."
Tỉnh Cửu dùng chính là Thừa Thiên kiếm pháp, có điều nói là trận pháp cũng không sai.
Nghe ngoài động truyền đến mùi hôi thối, Quá Đông hơi nhíu mày, nói: "Còn muốn ở lại đây ư?"
"Vậy thì rời đi."
Tỉnh Cửu đi tới bên trong chồng bạch cốt, nhấc kén lên hướng về ngoài động đi đến.
Ở dưới ánh sao lần thứ hai xuyên núi vượt đèo, dọc theo biển rộng mà đi, lúc tới trong sơn thôn kia, ánh bình minh đã sắp tới.
Tỉnh Cửu nhấc theo Quá Đông đi tới trước toà đại trạch phía ngoài làng.
Nhà của Tôn lão gia xây dựng vô cùng tốt, góc đông nam còn có lầu quan sát, đừng nói phòng cường nhân, chính là quan phủ muốn đánh hạ cũng muốn phí chút tinh thần.
Cửa hông rất rắn chắc, dùng sắt thép và gỗ dày kiến tạo, dày chừng ba tấc, then cửa càng khổng lồ.
Những thứ này tự nhiên không ngăn được Tỉnh Cửu.
Hắn đi tới trước cửa, tay phải vung lên, then cửa bên trong lặng yên không một tiếng động tách ra.
Trong đại trạch rất yên tĩnh, không có đèn đuốc, cũng không có tiếng người.
Tỉnh Cửu nâng Quá Đông đi tới chuồng ngựa, dắt ra một con ngựa, tiếp theo đi tìm thùng xe.
Hắn tay trái cầm dây cương, nhìn thùng xe một chút, lại nhìn ngựa một chút.
Con ngựa mở to hai mắt nhìn hắn, dáng vẻ rất vô tội.
Quá Đông hỏi: "Không biết buộc ngựa ư?"
Tỉnh Cửu ừ một tiếng.
"Thật là danh sư tất có cao đồ."
Quá Đông tâm tình phức tạp liếc mắt nhìn hắn, bắt đầu dạy hắn nên làm thế nào.
Buộc ngựa đánh xe chuyện như vậy so với tu hành đơn giản hơn nhiều, được Quá Đông chỉ điểm, Tỉnh Cửu rất nhanh đã học được cách làm.
Ở trong màn đêm, xe ngựa chậm rãi chạy khỏi đại trạch, bánh xe nghiền trên mặt đất, phát sinh thanh âm rất nhỏ.
Trước ánh bình minh là thời khắc tối tăm nhất, cũng là yên tĩnh nhất, thanh âm dù rất nhỏ cũng đủ để kinh động người khác.
Tỉnh Cửu cùng Quá Đông đều không có kinh nghiệm làm trộm, cũng chưa hề nghĩ tới chuyện như vậy, mãi đến tận khi sơn đạo phía sau truyền đến tiếng truy sát cùng tiếng quát mắng mới rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Nghe xa xa truyền đến ô ngôn uế ngữ, Quá Đông nhíu mày lần thứ hai, nói: "Ồn ào như thế, ta làm sao ngủ?"
Tỉnh Cửu biết tính tình của nàng.
Năm đó sau khi giết qua mấy vạn người, nàng đối với chuyện như giết người đã không còn chướng ngại tâm lý, phi thường tùy tiện.
Triệu Tịch Nguyệt đã từng nói chính mình rất hung, kỳ thực nàng mới là thật sự hung.
Hắn cởi xuống thiết kiếm, ở cạnh đường chặt mấy cây cành cây, nhìn như tùy ý ném xuống đất.
Mấy cành cây lần lượt rơi vào trên sơn đạo, khoảng cách tựa hồ có một loại quy luật nào đó.
Đây là một trận pháp chướng nhãn rất giản dị.
Thần vụ từ trong núi ập tới, che khuất con đường phía trước.
Tôn gia gia đinh bị vây ở trong sương, bất luận làm sao đi đều không đi ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc kia xe ngựa biến mất ở trước mắt.
Tiếng ô ngôn uế ngữ cùng nhục mạ bỗng nhiên đình chỉ, mọi người cảm thấy có chút sợ hãi.
"Xem lá gan của các ngươi kìa, không phải là sương mù à! Đi về trước, sau khi trời sáng tới trong thôn tìm kiếm, từng nhà một!"
Một tên quản sự tức miệng mắng to: "Những tên nhà quê gan to bằng trời này, không giết mấy cái thì thật không biết quy củ!"
......
......
Nghe trong sương truyền đến câu nói này, Tỉnh Cửu không quay đầu lại.
Nhưng hắn biết Quá Đông đang nhìn mình.
......
......
Tên quản sự kia bỗng nhiên phát sinh một tiếng kêu gào thê thảm.
Những gia đinh ở gần thấy rất rõ ràng, quản sự vung vẩy hai tay, thảm thiết kêu gào, hai tay trên không trung không ngừng mà đập cái gì.
Tiếp theo, máu thịt trên mặt quản sự lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô héo, phảng phất bị sức mạnh vô hình hấp phệ, cho đến khi chỉ còn lại một tầng da mỏng manh.
Chỉ trong nháy mắt, quản sự không còn hô hấp, nặng nề rơi trên mặt đất, đã biến thành một bộ thây khô.
"Quỷ a!"
"Là cương thi!"
Nhìn hình ảnh này, lại nghĩ sương mù che kín con đường phía trước, vài tên gia đinh sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, liên thanh rít gào chạy trốn trở về.
......
......
Nếu là quỷ, còn là quỷ hút máu, như vậy trộm xe ngựa sẽ không phải người.
Tôn gia lão gia coi như không bị doạ, cũng sẽ không đi làm khó dễ những thôn dân vô tội kia.
Rời khỏi thôn trang không xa chính là bình nguyên, Tỉnh Cửu thả xuống dây cương, trở lại trong buồng xe, để cho ngựa tự mình cất bước.
Quá Đông liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi dùng yêu pháp gì vậy?"
Tỉnh Cửu nói: "Một loại ảo thuật."
Bánh xe nghiền ép bùn đất cứng rắn cùng tảng đá càng cứng rắn hơn, có chút xóc nảy, chuyện này làm cho hắn lần thứ hai nhớ tới chiếc xe ngựa kia của Cố gia.
Quá Đông toàn thân ở bên trong kén, vô cùng êm ái, tự nhiên không thèm để ý những chuyện này, dần dần ngủ.
Sau lần đó phần lớn thời gian, nàng đều đang ngủ say, tựa như lúc trước Bạch Tảo ở cánh đồng tuyết vậy.
Không giống chính là, nàng thỉnh thoảng sẽ tự mình tỉnh lại, cùng Tỉnh Cửu nói mấy câu, hỏi một chút xem đến nơi nào.
Mấy ngày sau, xe ngựa đến ngoài toà thành nào đó.
Tòa thành này cũng không phải là Đại Nguyên thành mà bọn họ muốn đi.
Tỉnh Cửu nhìn trong thành khá phồn hoa, vội vàng điều khiển xe tiến vào thành, trên đường mua một chiếc nón lá, đi một quãng thời gian, rốt cục nhìn thấy cái y quán kia.
Xe ngựa đứng ở ngoài y quán, hắn mang nón lá đi xuống xe, ngẩng đầu nhìn tấm biển của y quán, đi vào.
Tìm y quán tự nhiên không phải vì chữa bệnh cho Quá Đông,đại phu có thể trị khỏi bệnh cho Quá Đông hiện vẫn chưa được sinh ra.
Tỉnh Cửu cùng tiểu nhị nói một câu, liền được đưa vào sâu trong y quán.
Trận pháp mở ra, tĩnh thất không hề có một tiếng động.
Hắn hỏi đại phu: "Tây Hải tình hình bên kia ta biết đại khái, ta chỉ muốn biết Quá Đông hiện tại thế nào rồi."
Vị đại phu kia có chút nghi ngờ nhìn hắn mấy cái, nói: "Các hạ là......"
Tỉnh Cửu lấy xuống nón lá, lộ ra mặt của mình.
Vị đại phu kia nhìn thấy mặt hắn hít mấy hơi khí lạnh, cảm thấy răng đều có chút nhức, nói: "Ngài...... Ngài...... Như thế không cần che giấu?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta không có tin tức gì mới, chỉ có vàng lá, các ngươi hẳn là sẽ không muốn."
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng.
Quyển Liêm Nhân các ngươi xem khuôn mặt này của ta trị giá bao nhiêu tiền.
Vị đại phu kia ôm trán nói: "Tiên sư, đây không phải vấn đề có tiền hay không, chúng ta xác thực không biết tin tức."
Nghe được đáp án này Tỉnh Cửu rất hài lòng, trên mặt tự nhiên không hiển lộ điều gì, đứng dậy rời khỏi y quán.
Thời điểm đi ra khỏi cửa y quán, hắn nhìn thấy một chiếc xe đẩy đặt dựa vào tường, suy nghĩ một chút đẩy ra ngoài, lưu lại một cái lá vàng.
Trở lại trong xe, Quá Đông mở mắt ra, nhìn hắn chuyển tới xe đẩy, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đi làm gì thế?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta đi đưa một phong thư."
Quyển Liêm Nhân vẫn lễ ngộ rất nhiều đối với hắn, điều này làm cho hắn có chút không rõ, nhưng nếu đối phương đồng ý giúp mình làm việc, hắn sẽ không khách khí, hơn nữa thuận tiện có thể xác định cùng với thăm dò một số chuyện —— xác định không ai biết Quá Đông còn sống sót, thăm dò xem thái độ của Quyển Liêm Nhân đối với mình đến cùng có thể đến một bước nào.
Xe ngựa rời khỏi y quán, ở dưới thanh thụ trước y quán lưu lại vài vết bánh xe.
Vị đại phu kia ngồi ở trong tĩnh thất nơi sâu nhất trong y quán, cau mày trầm tư một lúc lâu, nghĩ thầm đến tột cùng tình báo tiếp theo nên viết như thế nào?
Tiểu nhị cầm mảnh lá vàng kia đi vào tĩnh thất, đem chuyện Tỉnh Cửu đẩy đi xe đẩy nói cho đại phu.
Đại phu không để ý, gật gật đầu.
Tiểu nhị nhìn dáng dấp đại phu mặt ủ mày chau, nói: "Vị kia đến tột cùng là ai? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đại phu không trả lời hắn, phất tay để hắn rời đi, bắt đầu viết tin tức.
Hắn một mặt viết một mặt bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cũng không phải người truyền tin."
Đúng, Tỉnh Cửu tìm đến Quyển Liêm Nhân mục đích chủ yếu nhất chính là truyền tin.
Tu hành giới có rất nhiều môn phái cùng thế lực vẫn quan tâm Tỉnh Cửu những năm qua ở nơi nào.
Rất ít người biết hắn từng xuất hiện ở Triều Ca thành, trong đó có Quyển Liêm Nhân.
Quyển Liêm Nhân còn biết hắn từng xuất hiện ở Cư Diệp Thành, chỉ có điều không nói với người khác mà thôi.
Ngày hôm nay hắn chuyên môn đến đây, chính là muốn nói cho Quyển Liêm Nhân biết mình ở nơi nào.
Có người hướng về Quyển Liêm Nhân hỏi thăm tung tích của hắn, Quyển Liêm Nhân khả năng vẫn là sẽ không nói, nhưng nếu như người hỏi thăm tin tức là Thần Mạt Phong thì sao?
Tỉnh Cửu chính là muốn Quyển Liêm Nhân giúp mình đưa phong thư tới Thần Mạt Phong, nội dung bức thư rất đơn giản —— ta còn sống sót.
......
......
Xe ngựa tiếp tục hướng về Đại Nguyên thành mà đi.
Ở trên đường đi, Tỉnh Cửu đổi cái xe mới, nhưng không thay ngựa.
Hắn cũng không vội vàng chạy đi, chỉ là không muốn để cho người phát hiện mình, cứ như vậy ở bên trong xuân sắc dần sâu chậm rãi cất bước, hơn mười ngày, rốt cục đến ngoài Đại Nguyên thành.
Đại Nguyên thành đông nam có quan đạo trọng yếu đi về Dự quận, trên đường xe đến xe đi, bụi mù không ngừng, rất là náo nhiệt.
Cùng với nó so sánh, ngoài thành đông bắc quan đạo xuyên qua giác lĩnh muốn quạnh quẽ hơn rất nhiều, thời gian rất lâu đều không thấy một chiếc xe nào.
Nước suối bên đường trong suốt, trên núi rải rác các loại trạch viện, hoặc thanh tùng như tán, hoặc rừng trúc thành biển, phong cảnh rất là thanh mĩ.
Ánh mặt trời xuyên qua khe của tùng trúc, rọi xuống đá làm cho người ta cảm giác rất mát mẻ.
Trạch viện hai bên đường phần lớn đều là biệt thự của phú thương trong thành, còn có mấy nhà không có bảng hiệu, chính là lâu quán cực nổi danh, mặc kệ ẩm thực hay là cô nương đều rất đắt.
Xe ngựa theo quan đạo cất bước, ở nơi hai dòng suối nhỏ tụ hợp, quẹo phải tiến vào một con đường càng thêm yên tĩnh, cho đến nơi tận cùng của suối nhỏ, liền nhìn thấy một cái am ni cô.
Am ni cô không có tên, ẩn ở trong rừng cây, phía sau có tòa cầu đá.
Xe đến trước cầu đá, mới có thể nhìn thấy trên đất một khối cựu thạch đang nằm.
Cựu thạch tràn đầy rêu xanh, còn có hai chữ sắp bị che kín mất.
"Tam Thiên".
Tam thiên thế giới hay là nhược thủy tam thiên?
Mãi đến tận khi lão ni cô bên trong am ni cô ra đón, Tỉnh Cửu mới nghĩ đến khả năng là ý tứ không có gì ngoài tam thiên phiền não ti (ba ngàn sợi tóc phiền não).
"Xin lỗi, tiểu am đơn sơ, từ trước đến giờ không tiếp đãi khách lạ."
Vị lão ni cô kia nhìn Tỉnh Cửu mặt đầy áy náy nói.
Thanh âm của Quá Đông từ trong buồng xe truyền ra: "Là ta."
Lão ni cô thân thể hơi chấn động, khắp khuôn mặt là biểu hiện không dám tin tưởng, chốc lát sau mới tỉnh hồn lại, vừa mừng vừa sợ nói: "Là Đông cô nương ư?"
Quá Đông nói: "Ta đến trong am dưỡng thương, ngươi không cần nói cho bất luận người nào, cũng không nên tới phiền ta."
Câu nói này nói cực kỳ cứng ngắc, càng không thể nói là lễ phép, vị lão ni cô kia thần thái lại là đương nhiên, mang theo xe ngựa tiến vào sâu trong am ni cô.
Tỉnh Cửu cởi xuống dây cương, đem dây cương giao vào trong tay lão ni cô, nói: "Nuôi thật tốt."
Lão ni cô kính cẩn đáp lại, hỏi: "Phải nuôi đến khi nào?"
Tỉnh Cửu nói: "Chết."
Con ngựa kia nhìn Tỉnh Cửu một cái, ánh mắt rất là vô tội.
Lão ni cô mang theo ngựa đi tới am ni cô tiền viện, sẽ tỉ mỉ chăm sóc.
Bắt đầu từ thời khắc này, lão ni cô cùng với ba nữ ni còn lại vẫn canh giữ ở tiền viện, chỉ là mỗi ngày lúc hoàng hôn đến cầu đá bên này khấu đầu mấy cái.
Am ni cô rất nhỏ, phong cảnh rất tốt.
Phong cảnh đẹp nhất ở trong một gian thiện phòng.
Trên tường mở một đạo cửa sổ hình tròn, ngoài cửa sổ là chiếc hồ nhỏ, bờ hồ có cây, chìa ra mấy cành.
Ngồi ở trong phòng nhìn ra phía ngoài, cửa sổ tròn tựa như là một bức tranh, phong cảnh đều là vẽ trên tranh.
Hồ phong nhè nhẹ, Tỉnh Cửu ngồi ở trong phòng, trong tay bưng chén trà, thỉnh thoảng chậm rãi hớp một cái, trầm mặc không nói.
Đây đã là ngày thứ tư bọn họ đi tới Đại Nguyên thành.
Đối diện trên tường, Quá Đông mở mắt ra tỉnh lại.
Hiện tại nàng ngủ say cùng tỉnh lại càng thêm có quy luật, ngủ say mấy ngày sẽ tỉnh lại một lần, chỉ là thời gian tỉnh vẫn sẽ không quá dài.
"Ngươi tín nhiệm ni cô bên trong am ư?" Tỉnh Cửu nhìn ngoài cửa sổ nói.
Quá Đông nói: "Năm đó ta xây toà am ni cô này, chỉ là yêu thích phong cảnh chỗ này, không có ai biết ta là ai."
Tỉnh Cửu nói: "Nơi này phong cảnh quả thật không tệ."
Quá Đông nói: "Trời thu đến, lá cây dần dần đỏ, càng thêm đẹp mắt."
Tỉnh Cửu đem chén trà nhẹ nhàng đặt qua bên cạnh, nói: "Xem ra ngươi rất thích hưởng thụ nhân sinh."
Quá Đông nói: "Nếu như không có những thứ này, hà tất phải sống làm gì."
Tỉnh Cửu nói: "Nơi khác cũng có phong cảnh, có thể càng thêm bao la, chí ít sẽ có những thú vị mới."
Quá Đông nói: "Nơi đây phong cảnh còn chưa xem chán, hà tất phải đi nơi khác."
Tỉnh Cửu nói: "Vì sao ngươi không thông báo Thủy Nguyệt Am, để cho các nàng đón ngươi trở về?"
Quá Đông nói: "Nơi đó là am ni cô, nơi này cũng là am ni cô, cũng không có gì khác biệt."
Tỉnh Cửu nói: "Ngươi không lo lắng các nàng sẽ cho rằng ngươi chết rồi?"
Quá Đông bình tĩnh nói: "Các nàng cảm thấy ta luôn thích gây sự, có lẽ biết ta chết ngược lại sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Hai người không nói gì nữa, dựa vào vách tường, xoay người nhìn hồ cùng cây ngoài cửa sổ.
Chợt có gió nổi lên, hồ nước sinh sóng, cành cây khẽ run.
Phảng phất hình ảnh trong tranh đang chuyển động.
Nhưng lại không biết gió đến từ trong tranh hay là ngoài tranh.
Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi đi.
Tà dương dần tà.
Tỉnh Cửu nhìn về phía Quá Đông.
Nàng đã ngủ say.
Hoàng hôn bị nước hồ phản chiếu vào trong thiện phòng.
Cả phòng đều bị nhuộm vàng.
Thiên tàm ti quấn quanh ở trên người nàng, màu vàng càng ngày càng nhạt, càng ngày càng trắng.
Tỉnh Cửu nhớ tới lúc trước nàng nói.
Năm đó Thủy Nguyệt am chủ cùng sư tỷ nàng thật giống như đúng là loại thái độ này.
Thực sự vậy.
Cũng không dễ dàng.
Đã như vậy, sao không nhìn ngắm phong cảnh như vậy mà thôi.