Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 70: Nhất Khúc Minh Hà Viễn




Trên mặt Thiền Tử lộ ra một chút thương xót, nói:
- Chuyện năm đó ta chưa từng đích thân trải qua, bây giờ nghĩ lại, tiền bối làm việc đúng là có hơi không ổn, nhưng…
Trên cao bỗng truyền tới giọng nói của Bạch chân nhân: 
- Có gì không ổn chứ? Mong Thiền Tử hãy nói cẩn thận.
Giọng nói của nàng nghe có hơi chất phác, nhưng lại cực cương quyết, bởi vậy có vẻ càng nghiêm nghị hơn.
Trên bầu trời thành Triều Ca bỗng có tuyết rơi xuống. 
Một giọng nói càng nghiêm nghị hơn cả Bạch chân nhân vang lên.
- Có rất nhiều điểm không ổn. Đầu tiên chính là năm đó khi Trung Châu ra tay, có từng nghĩ tới việc đặt Thanh Sơn chúng ta ở chỗ nào hay không?
Tam Xích Hàn Kiếm phá gió tuyết mà đên, lão giả đứng trên kiếm, vẻ mặt nghiêm túc kia đương nhiên chính là Kiếm Luật Thanh Sơn Nguyên Kỵ Kình. 
Nguyên Kỵ Kình không biểu cảm nhìn thoáng qua nơi nào đó trong không trung, sau đó lại nhìn về phía Minh Hoàng, không nói gì.
Minh Hoàng mỉm cười nhìn hắn:
- Hẳn là ngươi cũng đã nghe thấy. Ta từng nói sống như vậy, còn không bằng chết đi. 
Nguyên Kỵ Kình im lặng một lát rồi nói:
- Nhưng ngươi đã sống sáu trăm năm rồi.
Minh Hoàng nói: 
- Chết một cách lặng lẽ thì đương nhiên là khác với tình huống lúc này rồi.
Hôm nay thành Triều Ca chấn động, cường giả Nhân tộc đến đông đủ, nhưng vẫn không thể ngăn cản hắn mang theo lão tổ của phái Trung Châu cùng chết chung.
Cách chết như vậy mới coi là có giá trị, hơn nữa thú vị. 
Bạch chân nhân không thể nhịn được nữa, giọng nói vang vọng trên không trung thành Triều Ca như sấm dậy:
- Ngươi cho rằng chính ngươi chết đi là có thể xong hết mọi chuyện ư? Long Thần của phái ta nếu bị tổn thương thì ta sẽ đến Minh Bộ của ngươi, giết một vạn con dân trong tộc ngươi để tuẫn táng!
- Nhân tộc thật là phức tạp. Có người thú vị, có người không thú vị, người có chữ tín, người lại không có chữ tín. 
Minh Hoàng nhìn lên trời, thoáng trào phúng nói:
- Ngươi họ Bạch, có lẽ là con gái của vị kia, đó chính là kẻ không thú vị lại không có chữ tín, có tư cách gì để nói chuyện với ta chứ?
Bạch chân nhân gằn giọng: 
- Ngươi thật sự không sợ ư?
Quả nhiên Minh Hoàng không để ý đến nàng nữa mà nhìn về phía Thiền Tử hỏi:
- Ngươi cho rằng nàng đi Minh Bộ chém giết vạn người là có lý sao? 
Thiền Tử mỉm cười đáp:
- Đương nhiên là không có.
Ý trong lời này đã rất rõ ràng. 
Nếu Thương Long chết thật, Bạch chân nhân xuống âm phủ giết người trút giật, hắn và Quả Thành tự sẽ ra mặt can ngăn lại.
Minh Hoàng giật mình, không ngờ rằng hắn lại thật sự đáp như vậy, sau đó cười phá lên.
- Đứa bé nhà ngươi thật thú nghĩ, có lẽ cũng có chữ tín. Được lắm. 
Thiền Tử định khuyên bảo tiếp mấy câu, nhưng Minh Hoàng lại nhấc tay ngăn lại, hỏi ngược:
- Các ngươi sẽ thả cho ta trở về sao?
Bầu trời thành Triều Ca tràn ngập im lặng. 
Bất luận cường giả Nhân tộc năm đó làm việc rốt cục có vô sỉ hay không, nhưng chuyện đã làm rồi, không có ai sẽ thả cho hắn rời đi cả.
Cho dù là Nhất Mao trai hay là Thiền Tử, huống chi là phái Trung Châu.
- Thế thì khỏi cần phải nói nữa. 
Minh Hoàng cảm khái, sau đó quay lại nhìn về phía Thương Long.
Lúc này, hắn giống như một hạt bụi trước mắt Thương Long, không biết sao lại có vẻ cao lớn hơn cả Thương Long.
- Cảnh giới của ngươi cao như vậy, uy lực của long tức lại lớn như vậy, răng rồng có thể xỏ xuyên qua những thứ cứng nhất trên thế gian này, tại sao lại rơi vào nông nỗi này? 
Minh Hoàng nghiêm túc nhìn Thương Long hỏi.
Bầu trời thành Triều Ca càng im lặng. Mọi người biết những gì nghe được kế tiếp có khả năng chính là lời nói cuối cùng mà Minh Hoàng để lại cho thế giới này.
- Bởi vì ngươi quá tham lam, luôn muốn ăn càng nhiều thứ vào trong bụng của mình. Những dục vọng tham lam đó đều là độc, bị ăn vào trong bụng ngươi cuối cùng đều sẽ trở thành gánh nặng của ngươi. 
Minh Hoàng chắp tay sau lưng nói:
- Trong bình tự có thiên địa rộng, lời này không sai, ở bên trong đúng là cũng tiêu dao, nhưng nhiều năm ngồi trong bình nhìn trời, tầm mắt của ngươi sẽ càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng, ngươi đã không còn khát vọng và dũng khí để rời khỏi chiếc bình kia nữa, chỉ muốn sống mãi như vậy. Lòng tham chiến thắng khát vọng khám phá thiên địa này, thế thì cuộc sống như vậy có khác gì là đã chết đâu? Cho nên hôm nay ngươi sẽ phải chết.
Nói xong những lời này, hắn quay người lại, tầm mắt lần lượt lướt qua khuôn mặt của Liễu Từ, Thần Hoàng, Đàm chân nhân, Thiền Tử, ánh mắt sâu xa thoáng nhìn Nguyên Kỵ Kình. 
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về nơi nào đó trên bầu trời, Bạch chân nhân hẳn là đang ở đó.
- Nhân tộc các ngươi cũng tham lam hệt như con rồng này vậy. Thế thì trong tương lai các ngươi có thể cũng chết vì vậy hay không?
Lời này đã hết. 
Một cây xương ngọc chậm rãi bay ra khỏi miệng Thương Long, dừng trong tay Minh Hoàng.
Đây là hài cốt còn sót lại nhiều năm trong đầm nước biếc của vị đại yêu kia.
Minh Hoàng đặt cây xương ngọc đó lên bên môi, thổi một khúc nhạc. 
Khúc nhạc này không có âm điệu trầm bổng nào cả, chỉ có thong thả, êm dịu thanh nhã, không bi thương, không vui sướng, không có cảm xúc gì.
Tiếng sáo của hắn giống như một cơn gió mát, vốn không có ý gì trong đó.
Mặt hồ gợn sóng, đó là vấn đề của nước. 
Muôn tùng lắc lư, đó là vấn đề của cây.
Tiếng sáo du dương vang vọng trên bầu trời thành Triều Ca, dường như có thể an ủi lòng người và vuốt phẳng từng gợn sóng nhỏ trong sông.
- Đây là khúc nhạc gì vậy? 
Bố Thu Tiêu xúc động trong lòng, nhẹ giọng hỏi.
- Khúc hát ru minh hà.
Thiền Tử đáp: 
- Con dân Minh Bộ khi chết sẽ được chôn trong minh hà, người thân bạn bẽ sẽ đàn khúc nhạc này ở bên bờ sông, mong cho sóng nước tĩnh lặng, khiến người yên nghỉ không bị quấy rầy.
Nhạc dừng.
Thần hồn của Minh Hoàng tan biến trong gió. 
Thương Long không còn hơi thở, chậm rãi rơi xuống dưới mặt đất.
Ngay sau đó là một cơn mưa.
Một tiếng rít dài cực kỳ phẫn nộ và đau đớn truyền đến từ Vân Mộng sơn ở nơi xa. 
Đó là tiếng rít của Kỳ Lân.

Hơn mười ngày sau cơn mưa xuân kia, thành Triều Ca dần dần khôi phục bình thường. 
Hàn Thực cốc của phái Trung Châu và Thích Việt phong của Thanh Sơn tông dẫn đầu, người tu hành của các tông phái lớn cùng góp sức, không bao lâu sau đã sửa chữa xong đường phố và kiến trúc bị tổn hại. Dân chúng rốt cục cũng được cho phép trở về thành. Nhìn thấy nhà cửa mới tinh, rất nhiều dân chúng đều khiếp sợ không nói nên lời. Những tổn thất khác trong nhà sẽ được triều đình tiến hành bồi thường.
Còn chuyện ngày đó sẽ khiến các dân chúng rung động như thế nào thì không nằm trong phạm vi suy xét của triều đình.
Chập tối hôm đó, Thái Thường tự đã được sửa chữa xây dựng mới hoàn toàn lại triệu tập một cuộc hội nghị cực kỳ quan trọng. 
Tổn thất do biến cố của Trấn Ma Ngục rốt cục nên chia cắt như thế nào, đương nhiên là một trong những đề tài thảo luận. Nhưng đó chỉ là việc nhỏ.
Việc quan trọng thật sự là phải điều tra rõ nguyên nhân biến cố Trấn Ma Ngục.
Đại năng Thông Thiên như Liễu Từ đã lần lượt trở về sơn môn của mình. Nhưng vẫn phải điều tra rõ chuyện này. 
Ngoại trừ Thủy Nguyệt am, các phái khác đều đến đây. Tổng cộng ba mươi bảy phái, đều là những người tham dự chủ yếu của Mai Hội bao năm qua. Thậm chí Phong Đao giáo và Tây Hải kiếm phái cũng có đại biểu tham dự.
Người chủ trì hội nghị không phải là tự khanh Lộc quốc công của Thái Thường tự, cũng không phải là Hòa quốc công, mà là Luật Đường thủ tịch Độ Hải Tăng của Quả Thành tự.
Vị cao tăng này làm đại diện toàn quyền thay cho Thiền Tử và trụ trì của Quả Thành tự, được tất cả những người tham dự hội nghị tán thành. 
Sau khi Độ Hải Tăng tuyên bố bắt đầu, trong Thái Thường tự từ đầu đến cuối không ai lên tiếng, im lặng mà áp lực.
Các đại biểu của tông phái đó nghĩ rằng hài cốt của Thương Long lúc này còn đang ở dưới lòng đất nơi mình đang ngồi, càng sinh lòng bất an.
Cuối cùng, người phá vỡ im lặng vẫn là kẻ trong cuộc. 
Trong cuộc không phải là chỉ người có mặt lúc đó, mà là vì hắn có quan hệ chặt chẽ với Trấn Ma Ngục nhất.
Bây giờ ai mà chẳng biết Trấn Ma Ngục chính là thần thú trấn phái Thương Long của phái Trung Châu.
Việt Thiên Môn nhìn Lộc quốc công lạnh giọng hỏi: 
- Hôm đó Trấn Ma Ngục có biến, tại sao quốc công lại cản ta lại, không cho ta đi vào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.