Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 50: Miếu sơn thần cùng đèn lồng đỏ




Nam Vong hướng ven hồ nhìn tới.
Chỉ là một cái xoay người đơn giản, men say trong mắt nàng đã biến mất không còn tăm hơi, trên người tỏa ra sơn dã thanh tân khí, càng quan trọng chính là khí độ uy nghiêm đến cực điểm, biến trở về Thanh Sơn Thanh Dung Phong chủ.
Thuyền nhỏ không mái chèo mà động, vượt sóng mà đi, tạo ra vô số bọt nước, rất nhanh đã tới ven hồ.
Đại phu quỳ trên mặt đất, hai tay giơ lên cao một án quyển, không dám ngẩng đầu.
Nam Vong đưa tay cách không lấy ra án quyển, mở ra nhìn qua hai lần, đối với Tỉnh Cửu nói: "Hay là muốn đi Lộc Sơn."
Vô số đạo kiếm cực nhỏ sinh ra trên mặt hồ, kết thành một chiếc võng.
Nam Vong lăng không mà lên, chân trần giẫm trên võng, vèo một tiếng hướng về bầu trời bay đi.
Tiếp theo, Vũ Trụ Phong phá không mà lên.
Mặt hồ sinh sóng, sau một lát mới dần dần bình tĩnh.
......
......
Lộc Sơn là một toà danh sơn phía tây nam Triêu Thiên đại lục, tiếng tăm chủ yếu đến từ chính Nam Man bộ lạc, có người nói Nam Man tế tổ thần miếu ở ngay đây.
Hai đạo kiếm quang rơi vào trong sơn cốc, Nam Vong nhìn phía bốn phía sơn dã, trầm mặc không nói.
Nàng là chủ nhân của nơi này, nhưng nhiều năm chưa về, khó tránh khỏi có chút xa lạ, hơn nữa bởi vì Nam Xu sự tình, tâm tình có chút trầm trọng.
Nam Xu đương nhiên không ở Lộc Sơn, nếu như Quyển Liêm Nhân đều có thể tìm ra hắn, Thanh Sơn làm sao đến mức như lâm đại địch?
Đây là Liễu Từ chân nhân mời Thủy Nguyệt Am dùng Thiên Nhân Thông tính ra một cái manh mối.
Nàng vung ống tay áo lên, trên cổ tay ngân trạc va chạm, phát sinh âm thanh lanh lảnh êm tai, sơn dã hoa thụ bay ra mấy trăm con ong rừng, theo âm thanh hướng về xa xa bay đi.
Tỉnh Cửu biết nàng đang thông báo những trưởng lão trong bộ lạc đến hỗ trợ.
Không quá nhiều thời gian, ở ngoài mấy chục dặm bỗng nhiên phát lên một đạo khói đen.
......
......
Kiếm quang phá tan rừng rậm, lá cây bị chặt đứt, rì rào hạ xuống, liên tục tung bay, tựa như là bầy chim bị giết chết.
Trong rừng cây có mảnh đất trống, dựng một toà miếu có chút đơn sơ, không biết thờ sơn thần nào.
Miếu sơn thần bốn phía đã bị người dùng màn vải vây quanh, nút thắt rất cẩu thả, rõ ràng làm rất vội vàng.
Tỉnh Cửu tầm mắt xuyên thấu qua màn vải, nhìn thấy có ít nhất mười mấy tên Man nhân quỳ trên mặt đất, lấy ngạch chạm đất, cơ thể hơi run rẩy, không phải hoảng sợ mà là kích động.
Xa xa sơn dã còn có càng nhiều Man nhân đang hướng bên này chạy tới, đồng dạng không người nào dám hướng về bên trong màn vải liếc mắt nhìn, đều cúi đầu quỳ, có vẻ cực kỳ thành kính.
Có vài tên lão giả trang phục rõ ràng không giống, quần áo càng thêm hoa lệ, trên người mang theo vòng cổ màu bạc, hẳn là vu sư, trưởng lão nhân vật.
Nam Vong biểu hiện không có bất kỳ biến hóa nào, xem ra phi thường quen thuộc loại đãi ngộ này.
Nàng nói một câu có chút mơ hồ khó hiểu.
Màn vải bên ngoài Man nhân liên tục dập đầu, hôn mặt đất, sau đó lui về càng xa hơn chút.
Tỉnh Cửu đi vào trong miếu, nhìn tượng thần kết bán liên, lấy tay chống đỡ cằm, thái độ ung dung, cảm thấy có chút quen mắt, hỏi: "Đây là tổ tiên của ngươi?"
Nam Vong nói: "Là ta."
Tỉnh Cửu ngây ra, sau đó thấy đương nhiên.
Người tu hành cùng người phàm lớn nhất khác biệt chính là tuổi đời.
Mà thời gian chính là thần thoại.
Bên trong tòa thần miếu mặt đất đã bị người đào ra, lộ ra một chút đồ vật màu đen.
Từ trình độ mới mẻ của bùn đất đến xem, hẳn là bộ lạc trưởng lão nơi này thu được Nam Vong truyền tin, vừa đào ra.
Những đồ vật đen thui kia không phải than, là âm mộc.
Dưới Nam Man thần miếu chôn rất nhiều ngàn năm cổ mộc, tên là thần mộc, những thần mộc này bỗng nhiên biến thành âm mộc, tự nhiên mang ý nghĩa rất nhiều chuyện.
Nam Vong biểu hiện trở nên nghiêm nghị, ngồi dưới đất, nhưng khí tức càng thêm lười biếng.
Chân trái của nàng thu về dưới mông, đùi phải về phía trước duỗi ra, chân trần như bạch liên, lấy tay chống cằm, đăm chiêu.
Nếu như lúc này trong tay nàng lại xách một bầu rượu, chính là hình ảnh mỹ nhân túy ẩm trên tảng đá dưới trời sao thông thường trên đỉnh Thanh Dung Phong.
Không có bầu rượu.
Lúc này nàng cực kỳ giống tượng thần trong miếu.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng.
Nam Vong nhắm mắt lại, phảng phất ngủ say.
Trên người nàng những chiếc chuông bạc bỗng nhiên vang lên.
Những chuông bạc buộc ở trên người nàng bình thường xưa nay sẽ không tùy ý vang động, bất luận thời điểm bước đi hay là ngự kiếm phi hành.
Chuông bạc chấn động càng lúc càng nhanh, phát sinh lanh lảnh âm thanh càng ngày càng dày đặc, xuyên qua màn vải, vang vọng sơn dã.
Ngoài miếu vang lên tiếng hoan hô của Nam Man bộ lạc, tiếp theo vang lên tiếng nhạc cùng tiếng ca thô lỗ mà giàu sức sống, sau đó là âm thanh bước chân dẫm đạp mặt đất.
Hẳn là bắt đầu khiêu vũ.
Thời gian chầm chậm trôi đi, Nam Vong vẫn như cũ ngủ say, chuông bạc vẫn như cũ vang, cho đến khi bóng đêm giáng lâm.
Lửa trại điểm lên, đám Man nhân không hề thấy mệt mỏi, vẫn như cũ ca vũ không ngừng, trái lại được rượu ảnh hưởng, càng thêm nhiệt liệt.
Tỉnh Cửu cảm nhận được có ít nhất mấy ngàn đạo khí tức, hội tụ đến trong miếu sơn thần, càng ngày càng đậm, sắp biến thành giọt mưa.
Nam Vong bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt không hề có tâm tình, tùy ý điểm một chút hướng về không trung.
Nhìn như đơn giản chỉ tay, nhưng Thanh Dung Phong Vô Đoan kiếm pháp cùng Nam Man thông thần thuật kết hợp, phóng tầm mắt khắp Triêu Thiên đại lục, chỉ có một mình nàng có thể triển khai ra.
Vô số đạo tia sáng cực kỳ tỉ mỉ, từ đầu ngón tay của nàng dâng trào, trong nháy mắt dệt thành một tấm đồ án rất lớn.
Bức đồ án này minh ám rõ ràng, dần thành hình, mơ hồ có thể phân biệt ra được là địa đồ phía nam đại lục.
Càng tới gần Lộc Sơn, địa đồ càng là rõ ràng, dù cho một dòng suối nhỏ, một hang núi đều sẽ được đánh dấu ra, mà càng đi xa xa, đồ án càng là mơ hồ, cho tới xa xôi băng tuyết vương quốc ở tấm bản đồ này lại hoàn toàn là một mảnh trống không.
Trên địa đồ có một điểm sáng rõ ràng ngay ở phụ cận Lộc Sơn, chính là miếu sơn thần bọn họ hiện tại đang ở.
Một đạo đường nét cực ám từ cái quang điểm kia hướng về phương xa kéo đi.
Tỉnh Cửu biết đến lượt chính mình.
Tầm mắt của hắn rơi vào bên dưới địa đồ mảnh trống không kia, nơi đó liền có thêm một điểm sáng.
Nơi đó là Nam Hải, là vị trí Bồng Lai thần đảo bảo thuyền bị đồ sát.
Quang điểm thứ hai đã đến bên bờ phía nam, đó là địa phương toàn bộ cư dân thôn trang ly kỳ tử vong.
Tiếp theo càng ngày càng nhiều điểm sáng xuất hiện, đó là địa phương những ngày qua Thanh Sơn Tông cho rằng đáng giá hoài nghi. Những điểm sáng này phân bố nhìn như không có quy luật gì đó, nhưng nếu như cách xa một chút lại nhìn, có thể mơ hồ nhìn ra tựa như một cây quạt, từ sâu trong Nam Hải đến bên bờ thôn trang nhỏ là một cái đường, sau đó từ từ hướng bắc tản ra.
Cái điểm rời đi miếu sơn thần đi tới bên trong mảnh hình quạt này, dần dần chia lìa, biến thành hơn mười đốm sáng, chỉnh tề sắp xếp trên đất.
Ích châu ngay ở cách đốm sáng này không xa.
Như vậy Tây Hải cũng không tính quá xa.
Tỉnh Cửu trầm mặc không nói.
Hắn vốn tưởng rằng Nam Xu sẽ làm lựa chọn khác, không nghĩ tới đối phương lại tự tin như thế.
Nam Vong ngồi một đêm thời gian, tiêu hao quá nhiều tâm thần, khó tránh khỏi hơi mệt chút, chậm rãi xoay người, nói: "Đến cùng ở nơi nào đây?"
Những đốm sáng kia trên bản đồ rất nhỏ, trên thực tế ít nhất phạm vi mấy trăm dặm, muốn điều tra rõ ràng mười mấy đốm sáng kia thật không dễ.
Lúc nói chuyện, nàng ngửa tới ngửa lui, chuông bạc khẽ động, miết miệng nhỏ, tựa như Man bộ thiếu nữ phổ thông bị ủy khuất.
Tỉnh Cửu nhìn bụng nàng trắng như tuyết, nghĩ thầm không uống rượu thật tốt.
Nam Vong chú ý tới tầm mắt của hắn, nói: "Ngươi muốn......"
Tỉnh Cửu không muốn chết, cũng không muốn sờ, chỉ vào một cái đốm sáng nào đó nói: "Ở đây."
Nam Vong nhất thời đã quên chuyện phía trước, hỏi: "Tại sao?"
Tỉnh Cửu chỉ vào cái thôn trang cạnh biển kia nói: "Dựa theo tốc độ bình thường di động, hắn hiện tại rất có thể đến chỗ này."
Nam Vong nghĩ thầm Vụ đảo lão tổ cảnh giới có thể nói sâu không lường được, như kiếm tiên mấy ngàn dặm tới lui tự nhiên, cái gì gọi là tốc độ bình thường?
Tỉnh Cửu nói: "Nếu như Nam Xu tiết lộ một tia khí tức ra ngoài, sẽ bị Thanh Sơn kiếm trận điều tra, vì lẽ đó hắn nhất định là tìm ra một cái phương pháp nào đó có thể tạm thời ngăn cách khí tức, tựa như Tiêu hoàng đế như vậy. Nhưng mặc kệ là loại phương pháp nào, hắn đều không thể động, không phải vậy nhất định sẽ tiết lộ khí tức."
Triêu Thiên đại lục không người nào có thể làm được chân chính động tĩnh như một.
Coi như là hắn học được U Minh Tiên Kiếm, cũng chỉ có thể làm được vô hạn xấp xỉ.
Nếu Nam Xu tuyệt đối không thể động, cũng chỉ có thể để cho người khác đến đưa đi, hơn nữa vì không đưa tới tu hành giới chú ý, chỉ có thể dùng phương pháp bình thường nhất để vận tải.
Đem Nam Xu đưa vào sâu trong Triêu Thiên đại lục là ai? Khẳng định không phải Tây Hải kiếm phái, bởi vì Thanh Sơn Tông liên tục nhìn chằm chằm vào bên kia.
Tỉnh Cửu không biết người kia là ai, chỉ biết một cái sự thực khác, nói: "Hắn ở trong quan tài."
Nam Vong nghĩ lúc trước triển khai thông thần thuật cảm ứng được đạo khí tức âm u kia, biểu hiện khẽ biến.
......
......
Một chiếc xe ngựa mang theo quan tài, mấy ngày trước vẫn ở trên quan đạo hướng bắc xuất phát.
Quan tài là quan tài cũ, vừa nhìn đã biết dưỡng vô cùng tốt.
Nữ tử lái xe kia đồng dạng dưỡng đến vô cùng tốt.
Cô gái kia thân hình kiều tiểu, dung phong kiều mị, mặc đồ tang màu trắng, càng hiện ra xinh đẹp, gợi ra rất nhiều hứng thú cho ác nhân.
Nhưng đám ác nhân làm sao biết, thiếu nữ kia đã từng là ác nhân chân chính bên trong Bất Lão Lâm.
Nam Tranh không dám tùy ý giết người, nhưng chỉ muốn thoát khỏi những người này vẫn rất dễ dàng.
Hơn mười ngày sau, nàng lái xe đi tới một mảnh ngọn núi rậm rạp, sơn đạo đã đến cuối, ngoài vách núi xa xa thấy ẩn hiện thành khuếch, nhưng là bên ngoài mấy trăm dặm.
Nơi này dãy núi liền một tia linh khí đều không cảm ứng được, chân chính hoang vu tới cực điểm, nàng đoán được hẳn là mảnh dã sơn quanh Ích châu.
Mảnh dã sơn này người ở thưa thớt, càng không có tu hành tông phái, chỉ có năm đó thiền tông vì thanh lý khí độc mà sáng tạo Bảo Thông thiền viện, còn ở lại chỗ này.
Nam Tranh không nghĩ tới ở trong dã sơn lại có một toà miếu.
Còn là miếu sơn thần nàng đã từng rất quen thuộc, cũng đã rất nhiều năm chưa từng thấy trong bộ lạc.
Nơi này cách Lộc Sơn ít nhất cách xa mấy ngàn dặm, tại sao lại có miếu trong bộ lạc?
Miếu sơn thần rất cũ kỹ hơn nữa rất nhỏ, đem quan tài đưa vào, chỉ còn dư lại không gian rất hẹp, miễn cưỡng có thể nằm xuống.
Khi nàng xoay người nhìn phía chiếc quan tài kia, trong lòng quỷ dị cảm giác càng thêm mãnh liệt.
Trong quan tài không có bất kỳ khí tức gì, bên trong vị lão tổ kia phảng phất thật sự chết rồi.
Nàng không biết lão tổ tới nơi này làm gì, cũng không biết chính mình muốn ở này nơi này chờ bao lâu, nhưng căn bản không dám rời đi.
Bóng đêm đến, dã sơn như mực, một điểm âm thanh đều không có, ngay cả tiếng kêu của dã thú đều không có.
Nam Tranh là Bất Lão Lâm cao thủ, tự nhiên không sợ dã thú, nhưng sợ loại yên tĩnh này.
Nàng ở bên dưới tượng đá trong miếu sơn thần tìm tới một ít dầu, rót vào đèn lồng ngoài miếu.
Đèn lồng đã tàn tạ nhưng còn có thể thắp sáng, hơn nữa lại là màu đỏ.
Ánh sáng ấm áp rọi sáng miếu đổ nát.
Nhìn có chút vui mừng.
Cũng có chút khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.