Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 48: Thư




Tuyết càng lúc càng dày trong phủ hoàng tử, hàn ý trong thư phòng càng ngày càng đậm, trận pháp phảng phất đã mất đi tác dụng.
Không biết bao lâu trôi qua, Cảnh Tân hoàng tử mở miệng lần nữa, âm thanh có chút lạnh, nói: "Thật không biết nên làm thế nào mới có thể làm cho phụ hoàng thoả mãn."
Lương Thái phó nói: "Cứ như hiện tại như vậy, không làm gì chính là tốt nhất."
Cảnh Tân liếc mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hắn rõ ý tứ của Thái phó, chuyện gì cũng không làm, đương nhiên sẽ không làm sai, như vậy phụ hoàng sẽ không có lý do gì đem hắn trục xuất khỏi Triều Ca thành.
Có Trung Châu Phái cùng Nhất Mao Trai chống đỡ, tự nhiên tương đương có cả triều văn võ chống đỡ, phụ hoàng dù cứng rắn cỡ nào, cũng cần dựa vào bách quan trị quốc, chung quy phải suy tính thái độ của bọn họ một chút, càng muốn suy tính nghị luận của thiên hạ một chút.
Nhưng hiện tại thu được phong thư này của Bất Lão Lâm, chính mình còn có thể làm như vậy sao?
Lương Thái phó nói: "Chuyện này không thể giấu được, điện hạ nên tự mình viết thư, đem toàn bộ chi tiết trước sau chuyện này viết rõ ràng, sau đó xin mời Hướng tiên sư đưa thư Vân Mộng Sơn."
Cảnh Tân trong mắt hiện ra một vệt kiên quyết, nói: "Cứ làm như thế đi, nhưng phong thư này nhất định phải tự mình đưa đến trong tay Bạch chân nhân ."
Lương Thái phó nói: "Còn nữa chính là chuyện này nhất định không thể để cho trong trai biết được."
Cảnh Tân đứng dậy hướng về Lương Thái phó thi lễ một cái, nói: "Bên này cũng chỉ có thể phiền phức tiên sinh."
Lương Thái phó nói: "Ta sẽ lén giao lưu một chút với Bố tiên sinh."
Hắn từng học nhiều năm ở Nhất Mao Trai, cùng trai chủ hiện tại Bố Thu Tiêu có tình đồng môn, chỉ là hắn cũng không tự tin là có thể thuyết phục đối phương.
......
......
Đảo mắt lại hai năm trôi đi, Triều Ca thành lại nghênh đón một mùa xuân.
Vị chưởng quỹ mập kia xuất hiện lần nữa ở trong phủ hoàng tử, tựa hồ trở nên càng mập hơn, cũng không hiểu dạng nhân vật như hắn làm sao có thể tâm khoan được.
Lần này hắn trực tiếp đưa ra điều kiện của Bất Lão Lâm: "Xin mời điện hạ giúp chúng ta đưa một người vào Thái Thường Tự."
Nghe được câu này, ánh mắt của Lương Thái phó trở nên hơi lạnh giá, nói: "Năm đó các ngươi nỗ lực đi vào Thái Thường Tự, dẫn tới chính đạo tông phái tức giận, mới có kết cục Vân Đài bị diệt, ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng yêu cầu của các ngươi ư?"
"Lúc này không phải lúc đó, hơn nữa nếu như Thái phó không yên lòng, có thể dùng cấm chế."
Người mập mạp kia mỉm cười nói: "Chúng ta chỉ muốn đưa phong thư cho người bên trong, những chuyện khác đều sẽ không làm."
Lương Thái phó trầm mặc chốc lát, hỏi: "Chỉ như vậy?"
Tên béo nói: "Chỉ như vậy."
Lương Thái phó nhìn vào mắt của hắn nói: "Ngươi nên rõ ràng kết cục của người truyền tin."
Tên béo nói: "Bản thân người truyền tin cũng rất rõ ràng."
Lương Thái phó nói: "Ngươi cũng là người truyền tin, như vậy ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để chết chưa?"
Tên béo mặt không sợ hãi, mỉm cười nói: "Giấy viết thư lật lại vẫn còn viết được tiếp, chưa chắc nhất định phải xé ngay tại chỗ."
Lương Thái phó cũng nở nụ cười, nói: "Đại sự như vậy, lãng phí chút giấy viết thư có đáng là gì, sau khi ngươi trở về, cũng tất nhiên sẽ là kết cục bị xé bỏ mà thôi."
Tên béo suy nghĩ một chút, nói: "Có thể như vậy."
Lương Thái phó đi về phía trước một bước, cách hắn gần thêm chút, nói: "Ngươi cam tâm sao?"
"Hai mươi năm trước, ta thân mang trọng bệnh, không có thuốc chữa, Vân Mộng khó tìm, Mặc Khâu đường xa, mắt thấy hẳn phải chết, bề trên ban xuống tiên đan mới may mắn sống sót."
Tên béo nói: "Những năm qua ta cùng người nhà đều sống rất tốt, coi như hiện tại chết cũng đã kiếm đủ lời, làm sao không cam tâm?"
Lương Thái phó nói: "Ta có thể để cho ngươi sống tốt hơn nữa."
Tên béo mỉm cười nói: "Thư liền phải có giác ngộ của thư, cáo từ."
......
......
Lộc Minh rời Triều Ca thành đã sắp ba năm, là về triều nhận chức quan hay là về Thanh Sơn tạm lánh, vẫn chưa có kết luận.
Lộc Quốc Công nâng bát trà, ngồi ở trong phòng, nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, tình cờ ngẫm lại tình trạng gần đây của nhi tử, mà phần nhiều vẫn là đang suy nghĩ chuyện kia.
Thái Thường Tự tất cả như thường, cứ cách vài ngày sẽ có tù phạm ngồi xe phủ kín vải đen, đi về chỗ kia không thấy mặt trời.
Cho tới hôm nay vẫn không có người nào có thể chạy ra khỏi Trấn Ma Ngục, thậm chí ngay cả thi thể đều không có một bộ nào được đưa ra ngoài.
Tỉnh Cửu hiện tại rốt cuộc thế nào rồi?
......
......
Nhị hoàng tử Cảnh Nghiêu lại lớn thêm hai tuổi.
Cố Thanh dạy dỗ cũng từ đọc sách kéo dài đến tu hành.
Chỉ là Cảnh Nghiêu chính là Thần Hoàng huyết thống, lại là hồ yêu truyền thừa, tu hành so với hắn dự tính phiền phức rất nhiều.
Cố Thanh có chút không dám chắc, liền đi hỏi Hồ quý phi, nào ngờ Hồ quý phi càng là một chữ cũng không biết.
Hồ quý phi đạo hạnh không cạn, vấn đề ở chỗ đó đều là đạo hạnh trời sinh.
Trước khi được Thiền Tử điểm hóa, nàng hồ đồ vô tri đến cực điểm, nếu không có Trúc Quý Trúc Giới giúp đỡ chỉ sợ sớm đã chết rồi, làm sao biết hồ yêu nên tu hành làm sao.
Nhìn dáng dấp xấu hổ của Hồ quý phi, Cố Thanh yên lặng thở dài, nghĩ thầm năm đó chính mình còn bảo Tiểu Hà học tập nàng, thật không biết là nghĩ như thế nào.
Hắn bỗng nhiên có chủ ý, đem thư nguyên bản chuẩn bị viết cho Thần Mạt Phong hướng về sư cô cầu viện thông qua con đường bí ẩn của Cố gia đưa đi Quả Thành Tự.
......
......
Bên trong Quả Thành Tự, Liễu Thập Tuế thu được thư của Cố Thanh có chút giật mình, cũng có chút cao hứng, sau khi xem xong đưa cho Tiểu Hà. Tiểu Hà xem qua thư xong rất tức tối, nói: "Hắn tại trong Triều Ca thành dạy hoàng tử, phong quang vô hạn, chúng ta lại ở trong miếu hòa thượng trồng rau, lại còn muốn chúng ta hỗ trợ, đến thời điểm công lao này xem như là của ai?"
Liễu Thập Tuế biết nàng ở chỗ này thờì gian quá dài nên cảm thấy có chút tẻ nhạt, tùy tiện oán giận vài câu, cười cười rời khỏi nhà.
Quả nhiên, Tiểu Hà oán trách xong, vẫn lấy ra giấy viết thư bắt đầu trả lời vấn đề của Cố Thanh .
Nàng thấy rất rõ ràng, mặc kệ Liễu Thập Tuế tương lai làm sao, Thần Mạt Phong chính là của Cố Thanh.
Liễu Thập Tuế rời khỏi vườn rau đi trước chùa hỗ trợ.
Hai năm trước hắn mới biết, Triêu Thiên đại lục các nơi rất nhiều bệnh nhân đều sẽ hướng về Mặc Khâu để van cầu Quả Thành Tự tăng nhân cứu trị.
Quả Thành Tự tăng nhân số lượng có hạn, tự nhiên rất khổ cực, trên căn bản chưa từng được nghỉ ngơi.
Nói ra thê lương, rất nhiều bệnh nhân thường thường còn chưa kịp nhìn thấy tường vàng của Quả Thành Tự cũng đã chết đi.
Chết tha hương Mặc Khâu, dĩ nhiên trở thành một câu thành ngữ trên thế gian này.
Cũng may bên trong Quả Thành Tự ngoại trừ y tăng, cũng còn có rất nhiều tăng nhân am hiểu làm pháp sự .
Những người chết trên đường kia, chí ít có thể nghe được một đoạn vãng sinh kinh.
Luật đường tăng nhân không biết chữa bệnh, cũng không làm pháp sự, chỉ là giải kinh nắm luật.
Thay lời khác mà nói, tăng nhân nơi này chỉ quan tâm học vấn cùng với tu hành thần thông để hộ pháp, ở bên trong Quả Thành Tự địa vị tự nhiên cực cao, không người quấy rối.
Âm Tam rất yêu thích loại thanh tĩnh này, Huyền Âm lão tổ từ dưới đất đi ra mới mấy năm, vẫn còn có chút cảm thấy cô quạnh.
Mỗi ngày sáng sớm hắn đều sẽ đi nhà bếp trước chùa ăn cơm, thuận tiện nghe một chút tăng nhân mập cùng người cãi vã.
Thời gian mấy năm, hắn cùng vị tăng nhân mập kia đã quen thuộc.
Sáng sớm một ngày nào đó, hắn cực bí ẩn đưa cho tăng nhân mập một cái túi.
Tăng nhân mập mở túi vừa nhìn, phát hiện là một cái chân chó nướng thơm phức, nước miếng đều suýt nữa chảy ra, liên thanh cảm tạ.
"Ta am hiểu nhất là làm chân chó."
Lão tổ cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.