Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 34: Thấy ngũ thải nhân




Tầng thứ hai của Trấn Ma Ngục giam giữ không còn là đám quan viên cùng thích khách, mà là cường giả chân chính.
Tỷ như một số tà phái tông chủ hoặc là Minh bộ đại yêu, thậm chí có người nói còn có chút yêu ma thời kỳ viễn cổ lưu lại.
Lòng bàn chân của Tỉnh Cửu không có chân chính rơi trên mặt đất, nếu không phải vậy nhất định sẽ phát ra âm thanh.
Nhưng từ biến hóa rất nhỏ của không khí dưới đáy giày, hắn cảm giác được cát đá trên mặt đất đã mềm nhũn rất nhiều, tựa như kẹo đường bị mặt trời thiêu đốt rất lâu.
Nơi này đã là sâu trong Trấn Ma Ngục, tự nhiên không có mặt trời, nhưng vẫn rất nóng, thậm chí so với mặt đất có mặt trời chiếu rọi còn nóng hơn vô số lần.
Tầng thứ hai của Trấn Ma Ngục được gọi là Chung Nhật ngục, ngoại trừ ý tứ suốt ngày không thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn không cách nào rời đi, khả năng cũng có liên quan đến loại oi bức khủng bố này.
Trong không khí tràn ngập khí tức như lửa, phảng phất bị ai đó hòa vô số ớt vào trong không khí, chỉ cần hít một ngụm sẽ cay đến mức yết hầu đau nhức.
Tỉnh Cửu không thích lạnh giá trên Thượng Đức Phong cùng cánh đồng tuyết, đối với nóng bức ngược lại không quá để tâm, hơn nữa hắn lúc này không hô hấp, không cần lo lắng sẽ bị cay đến mức ho khan.
Hắn tiếp tục cất bước đi về phía trước, không khí càng ngày càng oi bức, màu đen càng ngày càng dày đặc.
Ở trong mắt hắn, có thể nhìn thấy mặt ngoài những vách đá xuất hiện rất nhiều đường nét giống như sóng gợn.
Đây không phải phong hoá mà là dấu vết bị sóng nhiệt biến nhuyễn.
Không biết đi bao lâu, oi bức cuối cùng đã dần dần biến mất, nhiệt độ hơi giảm xuống, Tỉnh Cửu dừng bước, đưa tay chụp vào không trung.
Nơi mà nóng lạnh luân phiên, tự nhiên sẽ có gió, hắn không lo lắng động tác của chính mình tạo thành tiếng gió sẽ kinh động ai kia.
Sau một khắc, hắn chộp vào khoảng không.
Hắn chà xát đầu ngón tay, cảm giác thấy hơi dính, tựa như trong không khí có thêm gì đó.
Lại đi thêm một đoạn nữa, thứ xuất hiện trong không khí rốt cục có thể nhìn thấy, đó là làn khói màu xanh lục, mang theo mùi tanh rất đậm, ắt hẳn độc tính rất mạnh.
Tỉnh Cửu không thèm để ý, xác định bạch y trên người cũng có thể chịu đựng, liền yên lòng, đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy bả vai đột nhiên hơi nhẹ.
Ngay khi thiết kiếm sắp rơi xuống đất, hắn trở tay nắm chặt thân kiếm, đem tới trước người liếc mắt nhìn, hơi nhíu mày.
Tấm vải bọc thiết kiếm đã bị lục vụ ăn mòn vô cùng nghiêm trọng, lúc này còn tốc độ lấy mà mắt thường cũng có thể thấy được mục nát.
Tỉnh Cửu xé xuống một đoạn ống tay áo, một lần nữa đem thiết kiếm buộc đến phía sau, tiếp tục đi về phía trước.
Lục vụ càng ngày càng đậm, tình cờ bị gió phất ra một ít, có thể nhìn thấy mặt ngoài núi đá loang lổ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy màu phấn hồng, tựa như thịt thối rữa.
Cũng chỉ có tà đạo cao thủ cùng yêu ma chân chính mới có thể tiếp tục sinh sống ở nơi như thế này.
Dọc theo lục vụ đi tới nơi sâu nhất là một khe núi, trên vách đá ẩm ướt đâu đâu cũng có rêu xanh, trung gian là một hồ nước.
Không biết bởi vì lục bình hay là do màu nước, đầm nước cực kỳ u lục, mặt ngoài liên tục tỏa ra hơi nước màu xanh lục.
Lục vụ chính là bởi vậy mà tới.
Tỉnh Cửu đứng bờ đầm chờ gió đến.
Bình động, sau đó gió nổi lên.
Trong đầm nước mơ hồ có thể thấy được bạch cốt cực lớn, có vẻ cực kỳ quỷ dị khủng bố.
Bạch cốt hẳn là di hài của một vị đại yêu, từ hình dạng kích thước đến xem, cảnh giới vị đại yêu này chỉ sợ cùng vị sơn yêu nghĩa phụ của Thiền Tử cũng không kém quá nhiều.
Một vị đại yêu mạnh mẽ như vậy, không biết vì sao bị giam vào Trấn Ma Ngục, cũng không biết vì sao có thể thoát khỏi tù thất đi tới trong đầm nước.
Đầm nước sâu ngàn thước, đều là độc đáng sợ nhất thế gian.
Vị đại yêu kia đem xương cốt tu luyện đến mức tận cùng, cứng như pháp bảo, không bị hòa tan, nhưng chung quy vẫn chết.
Nếu vị đại yêu kia từ nơi khác trốn đến nơi này, như vậy thông đạo đi tới tầng tiếp theo, xem ra thật sự ở trong đầm nước.
Tỉnh Cửu hơi nhíu mày, có chút không thích, nhưng không có biện pháp nào khác.
Muốn gặp được vị kia, chung quy phải trải qua một số chuyện.
Hắn đi vào trong đầm nước màu bích lục, không phát sinh bất cứ thanh âm gì cả, lại như nhiệt kiếm rơi vào mỡ bò.
Đầm nước rất nhanh trùm qua đỉnh đầu của hắn, bèo một lần nữa trôi về, che khuất chỗ trống, như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
......
......
Đầm nước hủ tính cùng độc tính muốn so với lục vụ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tỉnh Cửu mới vừa vào trong đầm nước, bạch y trên người đã xuất hiện vết rách, sau đó rất nhanh biến thành sợi nhỏ, theo động tác của hắn mà tan ra, biến mất không còn tăm tích.
Nếu như lúc này có đạo thiên quang hạ xuống, hoặc như chiếc giếng trong kiếm ngục, hình ảnh lúc này có lẽ sẽ rất đẹp.
Tỉnh Cửu bơi trong nước.
Rất nhanh hắn đã tới sâu trong hồ nước, xuyên qua một đạo khe đá cực chật hẹp, đi tới thế giới bên kia.
Nơi này là tầng thứ ba của Trấn Ma Ngục.
Người hắn muốn tìm ở ngay đây.
Không giống với hai tầng phía trước, tầng thứ ba Trấn Ma Ngục nhìn phi thường phổ thông, tuy rằng vẫn không có ánh sáng, chung quanh tối tăm, nhưng không còn khô nóng, cũng không có kịch độc, không khí lưu động tự nhiên, hiu hiu như gió xuân, lại như Tỉnh Cửu ở trong nước, làm cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái.
Nơi này chỉ có một con đường, nhìn cực kỳ sâu thẳm, không biết đi về nơi nào.
Tỉnh Cửu đem kiếm thức của mình ngưng tụ thành một sợi rất nhỏ, hướng về lối đi kia đưa tới.
Lấy tốc độ của kiếm thức, vẫn như cũ dùng thời gian rất lâu mới một lần nữa trở lại trong thức hải của hắn, có thể tưởng tượng lối đi này dài tới bao nhiêu.
Trong lối đi đầy rẫy cương phong số lượng khó có thể tưởng tượng, càng đi nơi sâu, cương phong càng thêm mãnh liệt, đến cuối cùng cuối cùng hình thành một đạo cấm chế uy lực khó có thể tưởng tượng.
Mặc dù là thời điểm toàn thịnh, Tỉnh Cửu cũng không muốn tiến vào lối đi này, ngoại trừ muốn mở ra đạo cấm chế kia rất phiền phức, tự nhiên còn có nguyên nhân khác.
Hắn rõ ràng nguyên nhân vì sao cương phong bên trong mạnh như thế, vì sao cuối lối đi đạo cấm chế kia đáng sợ như thế.
—— bên kia chính là vực sâu.
Vực sâu có thể trực tiếp đi về Minh bộ.
Tỉnh Cửu không muốn đi Minh bộ, càng không muốn bước vào thông đạo kia một bước nào.
Vậy lúc này hắn có thể đi nơi nào?
Hắn xoay người tùy ý đi hai bước sang bên trái.
Một loại cảm thụ cực kỳ kỳ diệu xuất hiện trong thức hải của hắn.
Hắn không biết chính mình ở nơi nào.
Nói đúng ra, hắn mất đi cảm giác vị trí ở trong không gian .
Tiếp theo, hắn cảm thấy thời gian phảng phất cũng đọng lại, không biết chính mình tiến vào Trấn Ma Ngục đã bao lâu.
Tầng thứ ba của Trấn Ma Ngục tên là Thái Thường.
Có người nói là đối lập với Vô Thường của Thiền tông, chuyện này đương nhiên rất buồn cười.
Tỉnh Cửu biết đây chỉ là đồn bậy.
Thái Thường chỉ là âm đọc, cũng không phải chữ thường kia.
Chỉ có điều bị người nói nhiều, hiện tại đều cho rằng Thái Thường ngục chính là chữ này.
Liền ngay cả Thái Thường Tự cũng bởi vì nó mà được gọi tên như thế.
......
......
Thái Thường ngục cùng thiên địa hoàn toàn ngăn cách, không có bất kỳ khí tức gì hoặc là nói nguyên khí thiên địa có thể tiến vào nơi này, cũng không có bất kỳ khí tức cùng năng lượng có thể rời khỏi nơi đây.
Tuyệt đối yên lặng sẽ làm thời gian mất đi ý nghĩa, không gian càng như vậy.
Nhưng là không có cảm giác về không gian, không thể xác định phương vị, Tỉnh Cửu làm sao có thể tìm được người kia?
Tỉnh Cửu nhắm mắt lại, tùy ý để chính mình bồng bềnh ở trong không gian hắc ám kỳ lạ này, không có phương hướng, cũng không có mục tiêu.
Đang trong thế giới không có khái niệm không gian, bất kỳ phương hướng cùng mục tiêu đều sẽ làm ngươi bị lạc đường.
Hắn ở trong bóng tối bồng bềnh, nhìn như rất buông lỏng, kỳ thực rất nghiêm túc.
Nếu như thật sự lạc đường ở đây, muốn rời đi sẽ trở thành chuyện rất phiền phức.
Hắn dám đến nơi này tìm người, là bởi vì hắn xác định chính mình mang theo đồ vật, nhất định sẽ cùng đối phương hình thành một loại liên hệ huyền diệu nào đó.
Không biết ở trong bóng tối bồng bềnh bao nhiêu ngày, hắn rốt cục đã dừng lại.
Kỳ thực hắn không cảm giác được chính mình dừng lại, chỉ là đạo tâm khẽ động, liền tự nhiên mở mắt tỉnh lại.
Trước mắt của hắn là một mảnh quang ảnh, hai màu trắng đen xen lẫn đồng thời, không cách nào cắt rời.
Ngay trong nháy mắt hắn nhìn thấy mảnh quang ảnh kia, mảnh quang ảnh kia bỗng nhiên phát sinh biến hóa, tán thành vô số vạn mảnh mảnh vỡ, sau đó một lần nữa ngưng tụ, tạo thành hình ảnh hoàn toàn mới.
Núi rừng xanh tươi, bùn đất màu đỏ, hồ nước trong veo, bầu trời xanh thẳm, đóa hoa màu tím, chim nhỏ màu nâu.
Thiên địa tràn đầy màu sắc rực rỡ, chính là không có trắng đen.
Có người đang tưới nước cho hoa thụ.
Y phục trên người hắn càng thêm khuếch đại, chính là màu sắc sặc sỡ cũng không thể hình dung, phảng phất đem hết thảy màu sắc trên thế gian đều vẽ bên trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.