Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 2: Đàm phán




Thanh Sơn tự nhiên không có nắng nóng bức người, gió từ trên suối thổi tới rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Bạch Tảo đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn Liễu Thập Tuế.
Liễu Thập Tuế nghĩ thầm vẻ mặt nhu nhược cùng ánh mắt bình tĩnh như thế làm sao có thể hội tụ ở trên người một người cho được?
Tiếp theo hắn nghĩ đến lời đồn nghe được ở Vân Tập trấn, ở trong lòng nói thầm, nếu đúng như lời đồn, chẳng phải trước mặt mình là thiếu nãi nãi tương lai hay sao?
Nghĩ như vậy, vẻ mặt hắn có chút câu nệ, hỏi: "Xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Bạch Tảo cũng rất hiếu kỳ về hắn.
Mười mấy năm trước, thời điểm Quá Nam Sơn cùng các đệ tử Lưỡng Vong Phong tuyển ra người được lựa chọn, nàng còn phi thường khó hiểu, không rõ vì sao bọn họ lại coi trọng thiếu niên vừa mới gia nhập Thanh Sơn Tông này như thế, cảm thấy hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ gian nan như thế.
Nhưng chuyện sau đó xảy ra đã chứng minh được ánh mắt của Quá Nam Sơn đám người, Liễu Thập Tuế thành công lừa gạt cả thế giới, tiến nhập Bất Lão Lâm, bắt được căn cứ vô cùng minh xác.
Tại trong quá trình này còn xảy ra một việc, Liễu Thập Tuế nương theo cái cục này giết chết đại sư huynh của nàng Lạc Hoài Nam.
Bạch Tảo nghĩ mãi vẫn không rõ Liễu Thập Tuế đến tột cùng là dạng người thế nào.
Nàng nhìn Liễu Thập Tuế bình tĩnh nói: "Nghe nói Tỉnh Cửu rất thương ngươi, còn có người nói, nếu ngươi không gia nhập với chúng ta, hiện tại hẳn là đại đệ tử của Thần Mạt Phong rồi."
Liễu Thập Tuế trầm mặc một lát, nói: "Ta là Lưỡng Vong Phong đệ tử, bất quá hẳn là công tử không thèm để ý."
Bạch Tảo nói: "Chuyện về Lạc Hoài Nam, ta cùng với Lưỡng Vong Phong các ngươi đã nói rõ ràng, bọn họ hẳn sẽ không tái truy vấn ngươi nữa."
Liễu Thập Tuế có chút giật mình, không ngờ vấn đề có thể gây phiền toái cho chính mình như thế đã được giải quyết dễ dàng.
Dựa theo ý tưởng của hắn, Trung Châu Phái căn bản không có khả năng thừa nhận vấn đề của Lạc Hoài Nam—— Lạc Hoài Nam là Trung Châu Phái thủ đồ, cho đến sau khi chết vẫn có được danh vọng cực cao, nếu để cho thế nhân biết được bộ mặt đích thực của hắn, danh dự của Trung Châu Phái cũng sẽ đã bị ảnh hưởng rất lớn.
"Nhưng chuyện này thực sự tạm thời còn không thể nói với bên ngoài."
Bạch Tảo nhìn hắn nói, mang theo xin lỗi.
Liễu Thập Tuế nghĩ thầm quả thế.
Hắn đã muốn không phải thiếu niên mới vừa rời khỏi sơn thôn, tính tình bướng bỉnh mà sạch sẽ trước đây.
Mười năm thời gian phải gánh vác áp lực, giống như hô hấp trong vũng bùn đầy hắc ám, làm cho hắn rất nhanh chóng trưởng thành.
Danh dự của Trung Châu Phái dựa vào cái gì phải đem ra bù đắp cho Thanh Sơn đệ tử như hắn?
Cho nên hắn không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn Bạch Tảo.
Bạch Tảo nói: "Chúng ta sẽ bồi thường đầy đủ cho ngươi."
Liễu Thập Tuế nói: "Nếu như theo ta phán đoán, ít nhất chính là còn phải vài năm?"
Bạch Tảo nói: "Nhiều nhất mười năm."
Liễu Thập Tuế suy nghĩ một lát, nói: "Ta sẽ không giấu diếm sư trưởng của ta, chuyện này cũng cần các sư trưởng đồng ý."
Bạch Tảo biết hắn nói sư trưởng chính là Tỉnh Cửu, thậm chí tối trọng yếu có thể chính là Tỉnh Cửu.
"Ta sẽ đi Thần Mạt Phong trưng cầu ý kiến của hắn."
Nàng nói.
Liễu Thập Tuế vẻ mặt có chút do dự, hỏi: "Ngươi thật muốn cùng công tử......"
Bạch Tảo bình tĩnh nói: "Không sai, tuy rằng đến bây giờ chỉ là tin đồn, nhưng tin đồn là thật."
Liễu Thập Tuế nghĩ thầm thật sự rất giỏi, sau đó nghĩ tới một sự tình, nhìn nàng đồng tình nói: "Ngươi không có cơ hội, công tử hắn sẽ không mang theo bất luận kẻ nào đi cả."
Những lời này rất có thâm ý, rồi lại dễ hiểu.
Bạch Tảo trầm mặc một lát, nói: "Nếu thực tới ngày đó, ngươi có thất vọng hay không?"
Liễu Thập Tuế nói: "Thông thiên đại đạo, từ trước đến nay độc hành, dựa vào cái gì công tử nhất định phải mang theo chúng ta đi, hắn cũng không hề nợ chúng ta."
......
......
Hai người rời khỏi phòng học, đi tới bên dòng suối.
Chư phong đệ tử đến xem náo nhiệt đều đã tán đi, chỉ còn lại có Quá Nam Sơn, Cố Hàn đám người.
Lâm Vô Tri đoán được bọn họ có chuyện trọng yếu thương nghị, dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Hà không cần cùng đi.
Biết hiệp nghị Bạch Tảo cùng Liễu Thập Tuế đạt thành, Quá Nam Sơn đám người chưa nói gì, Cố Hàn lại nhíu mày.
"Nếu như vậy, Liễu sư đệ sẽ phải tiếp tục mang danh hung thủ, nếu có người nương chuyện này gây khó dễ cho hắn, thậm chí ý đồ thương tổn hắn làm sao bây giờ?"
"Ta tin tưởng ở Thanh Sơn Cửu Phong không có ai có thể thương tổn hắn, về phần ở ngoài Thanh Sơn tự nhiên để Trung Châu Phái chúng ta giải quyết."
Nói xong câu đó Bạch Tảo liền cáo từ rời đi, có vẻ rất tự tin, vô luận đối với Thanh Sơn hay là Trung Châu Phái, sự thật cũng là như thế, trong mấy năm sau đó, chuyện Liễu Thập Tuế ám sát Lạc Hoài Nam cũng không phát sinh phong ba nhiều lắm, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một chút nhiệt huyết hoặc là nói âm mưu, đều bị Vân Mộng Sơn phương diện lặng yên không một tiếng động dập tắt, chuyện như vậy phát sinh nhiều, tu hành giới cũng dần dần đoán được điều gì, mà thanh danh của Liễu Thập Tuế cũng trở nên càng thêm vang dội.
"Không ngờ Hoài Nam đạo hữu một đời thanh minh, cuối cùng vẫn không thể vượt qua một cửa này."
Quá Nam Sơn nghĩ tới vị bằng hữu đã chết kia, cảm xúc có chút phức tạp.
Cố Hàn nhìn Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói nói: "Ngươi không cần lo lắng gì cả, nếu hắn làm ác, vậy phải gặp quả báo, ngươi không hề làm sai."
Quá Nam Sơn tỉnh thần, đối với Liễu Thập Tuế nói: "Không sai, trừng hung trừ ác là kiếm đạo của đệ tử Lưỡng Vong Phong ta."
"Ta không nghĩ như vậy, Bạch Tảo cùng Tỉnh Cửu sư thúc không gặp phải chuyện không may, Lạc Hoài Nam cũng bị ngươi giết đã chết, lúc ấy làm cho những người biết rõ nội tình như chúng ta chật vật đến cực điểm, việc này không để ý tới cũng được, nhưng hồ yêu kia là sao?"
Giản Như Vân nhìn chằm chằm vào Liễu Thập Tuế, chỉ vào Tiểu Hà trước kiếm các nói: "Ngươi theo chúng ta quay về phong trước, còn có chuyện muốn hỏi ngươi."
Nghe câu nói này, Cố Hàn sắc mặt có chút khó coi, Mã Hoa ánh mắt híp càng thêm lợi hại, không dấu vết quan sát phản ứng của Liễu Thập Tuế.
Còn có chuyện? Sự tình gì? Liễu Thập Tuế bỗng nhiên cảm giác bất an mãnh liệt, không chút do dự nói: "Ta phải đi Thần Mạt Phong gặp công tử trước."
Cố Hàn có chút giận, quát: "Ngươi là Lưỡng Vong Phong đệ tử, nào có đạo lý trở về núi đi tới nơi khác trước, sợ cái gì? Có ta ở đây chẳng lẽ còn có ai dám oan uổng cho ngươi."
Quá Nam Sơn trầm mặc một lát, nói: "Đi gặp Tỉnh sư thúc cũng tốt, các ngươi cũng đã rất nhiều năm không gặp."
Sau đó hắn cười nói: "Ngươi không thấy được, năm ấy sau khi ngươi đi, hắn thật sự rất tức giận."
......
......
Liễu Thập Tuế mang theo Tiểu Hà đi đến Thần Mạt Phong.
Không ngự kiếm đại biểu chính là tôn kính, tựa như năm đó Quá Nam Sơn giống nhau, đồng thời hắn cũng muốn có thêm chút thời gian, chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tiểu Hà hỏi: "Vị Tỉnh Cửu tiên sư kia đến tột cùng là người thế nào?"
Liễu Thập Tuế nghĩ nghĩ nói: "Hắn rất lười."
Tiểu Hà nói: "Sau đó?"
Liễu Thập Tuế dùng trầm mặc tỏ vẻ, không có sau đó.
Tiểu Hà khó hiểu nói: "Hắn ở tu hành giới thanh danh lớn như vậy, như thế nào có thể chỉ có đặc điểm này, không phải ngươi nói rất quen thuộc với hắn ư?"
Liễu Thập Tuế có chút sầu não, nói: "Kỳ thật ta cũng đã rất nhiều năm chưa gặp hắn."
Nghe lời này, Tiểu Hà có chút bất an.
Nàng vốn tưởng rằng Liễu Thập Tuế là đại công thần của Thanh Sơn Tông, trở lại Thanh Sơn tất nhiên phải nhận được nhiệt liệt hoan nghênh cùng ngợi khen, tại dưới tình hình như vậy, hắn bao che cho mình là chuyện rất đơn giản.
Vấn đề là tới Thanh Sơn, nhiệt liệt hoan nghênh có, ngợi khen lại không biết nói ở nơi nào, tối mấu chốt chính là, lúc trước tràng đối thoại bên suối không khí rõ ràng có chút không thích hợp.
Nàng sở dĩ hỏi Tỉnh Cửu, đó là muốn nhìn một chút có thể dự bị một chút chiêu số hay không.
Ở ngoài phòng học tẩy kiếm các, Lâm Vô Tri nói qua một chuyện về Tỉnh Cửu.
Nếu tất cả sự tình Triệu Tịch Nguyệt đều chỉ nghe Tỉnh Cửu, như vậy Tỉnh Cửu tương đương có quyền lực như Thần Mạt Phong chủ, đương nhiên là đại nhân vật của Thanh Sơn Tông.
Nàng nếu có thể thông qua Liễu Thập Tuế quen biết Tỉnh Cửu, còn có gì cần sầu não nữa?
Mà hiện tại xem ra, bọn họ đã nhiều năm không gặp, phân tình cũ còn có thể lưu lại vài phần?
Về phần năm đó ở hải thần miếu, Tỉnh Cửu từng đáp ứng chuyện của nàng, nàng sớm đã bỏ qua không còn một mảnh, cho dù còn nhớ rõ, như thế nào dám mong đợi chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt nàng bất an, Liễu Thập Tuế biết nàng suy nghĩ cái gì, cười nói: "Công tử tự nhiên sẽ giúp chúng ta."
Sau đó hắn nhớ tới bên suối đại sư huynh đã nói, ngực hơi ấm, cước bộ nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.