Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 104: Ngẫm lại nhân gian




Cần lo lắng tới những lửa giận kia sao?"
"Lực lượng chênh lệch quá lớn, cho nên không cần lo lắng, trừ phi thiên địa đại biến."
"Như thế nào mới được xem là thiên địa đại biến?"
"Triêu Thiên đại lục linh mạch cạn kiệt, nguyên khí tản mạn khắp nơi."
"Khả năng sao?"
"Có lẽ có một ngày sẽ như thế, nhưng không phải hiện tại."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Uy hiếp chân chính của Nhân tộc chính là Tuyết Quốc."
Tỉnh Cửu nói: "Cho nên thiên địa đại biến duy nhất cần lo lắng chính là Tuyết Quốc xuôi nam."
Năm đó Tuyết Quốc quái vật xuôi nam, người tu đạo không lựa chọn đào tẩu tử thương hầu như không còn, tu hành tông phái phương bắc đại lục vô luận chính tà đều gần như diệt môn, nhân gian không còn trật tự. Bách tính trôi dạt khắp nơi, trở thành giặc cướp, có ít người đạt được tài phú cùng linh khí vô chủ của những tông phái kia, càng thêm hoành hành không sợ, bốn phía đốt giếp cướp giật, việc ác bất tận.
"Thế là có phong hỏa liên tam nguyệt." Triệu Tịch Nguyệt nói.
Tỉnh Cửu nói: "Không sai."
Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến một người.
"Nếu như không có Đao Thánh, không biết sẽ chết bao nhiêu phàm nhân, hắn cũng là người tu hành, chẳng lẽ phàm nhân ngoại trừ oán hận cùng phẫn nộ không hề có một chút lòng cảm kích hay sao?"
"Tào Viên không phải người tu hành phổ thông, là phật, không có mấy người tu hành có thể thành Phật."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Nhưng vì chống cự Tuyết Quốc cùng trấn áp Minh giới, tu hành giới không ngừng có người chết đi, chẳng lẽ bọn hắn cũng không thể được phàm nhân cảm kích?"
Tỉnh Cửu nhìn vào mắt của nàng nói: "Bọn hắn vì phàm nhân mà chiến đấu, hay là vì sư môn của mình?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta không cho rằng có gì khác biệt."
"Đương nhiên là có khác biệt, bởi vì sự đáo lâm đầu, đối diện sinh tử, luôn có thứ tự trước sau."
Tỉnh Cửu nói: "Chỉ cần có thể bảo trụ sư môn đạo thống, bọn hắn chẳng lẽ sẽ để ý phàm nhân chết sống?"
Triệu Tịch Nguyệt nhớ tới những đồng môn bên trên Lưỡng Vong Phong, tỉ như Quá Nam Sơn, tỉ như Cố Hàn, phát hiện không cách nào đưa ra đáp án.
Tỉnh Cửu tiếp tục nói: "Mà coi như mỗi người tu hành cũng giống như Tào Viên, sự oán hận cùng phẫn nộ của phàm nhân y nguyên sẽ không biến mất."
Triệu Tịch Nguyệt không hiểu, hỏi: "Vì sao?"
Tỉnh Cửu nói: "Bởi vì ghen ghét."
Triệu Tịch Nguyệt tưởng tượng nếu như chính mình không thể tu hành, chính là một cái tiểu thư quý tộc bình thường bên trong Triều Ca Thành...... Những phong cảnh phía trên mây, những cảm thụ ngôn ngữ thế gian khó lòng miêu tả, những thể ngộ không cách nào chạm đến, sinh hoạt tu đạo bình tĩnh mà hậu đãi lại không bị khống chế. Đúng vậy, làm sao có thể không ghen ghét được chứ?
Đổi lại những dân chúng tầng dưới gian nan cầu sinh, vất vả sống qua ngày, càng sẽ thêm trăm vạn lý do để ghen ghét.
Tỉnh Cửu đứng dậy, đi đến trước hành lang nhìn về phía một lùm thúy trúc.
"Vấn đề khó giải nhất chính là, dựa vào cái gì các ngươi có thể sống mấy trăm tuổi, hơn ngàn tuổi thậm chí thời gian dài hơn, mà chúng ta lại chỉ có thể tồn tại mấy chục năm ngắn ngủi?"
Đúng vậy, đây mới thực sự là vấn đề khó giải.
Hành lang hoàn toàn yên tĩnh.
"Tựa như ai cũng sẽ ghen ghét trường sinh chân chính."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng hắn nói: "Cho nên Cảnh Dương sư thúc tổ mới xảy ra chuyện, đúng không?"
Tỉnh Cửu không quay người, không trả lời vấn đề của nàng, tựa như không nghe được.
Hắn nhắm mắt lại, lông mi rất dài.
Ánh nắng xuyên qua cành trúc trước hành lang, rơi vào trên mặt của hắn, lưu lại bóng lá trúc pha tạp.
Triệu Tịch Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, trầm mặc một lát nói: "Ngươi không giống người nguyện ý suy nghĩ những chuyện này."
"Từ nhân gian mà đến, kiểu gì cũng sẽ ngẫm lại nhân gian."
Tỉnh Cửu mở to mắt, nói: "Bất quá ngẫm lại cũng đã đủ rồi."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn mặt hắn, hỏi: "Vì sao ngẫm lại là đủ rồi?"
Tỉnh Cửu nói: "Bởi vì suy nghĩ một chút cũng đã có thể biết, không ai có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết."
Triệu Tịch Nguyệt nhíu mày nói: "Cứ như vậy?"
"Còn có thể thế nào?"
Tỉnh Cửu nói: "Về núi trước đi, tu hành quan trọng, khi nào không nghĩ đến những vấn đề này, lại đến nhân gian không ngại."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn bên mặt hắn, nghiêm túc hỏi: "Ngươi tìm được người ngươi muốn tìm chưa?"
Tỉnh Cửu lắc đầu, nói: "Nhưng ta cảm giác được hắn từng xuất hiện, đồng thời đã thông qua phương thức nào đó gặp được ta."
Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ, nói: "Tốt, thời điểm đạo chiến cẩn thận chút."
Tỉnh Cửu có chút ngoài ý muốn, nói: "Vì sao ta phải đi tham gia đạo chiến?"
Triệu Tịch Nguyệt càng thêm ngoài ý muốn, nói: "Vì sao?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta đã nói với ngươi, đạp huyết tìm mai quá nguy hiểm, mà ta rất ít làm chuyện gì mạo hiểm."
Triệu Tịch Nguyệt mở to hai mắt, nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Vì sao?"
Tỉnh Cửu nói: "Bởi vì sợ chết."
Trên đường tới Triều Ca thành, động phủ giả của Cảnh Dương chân nhân mở ra, hắn từ một nơi bí mật gần đó quan sát, kết quả bị Tích Lai phong chủ Phương Cảnh Thiên phát hiện, đối phương thậm chí còn động sát niệm.
Một khắc này hắn cảm thấy nguy hiểm cực lớn.
Đây là sau khi thời gian qua đi rất nhiều năm, hắn lại một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác này.
Đêm đó Phương Cảnh Thiên không xuất kiếm, nhưng về sau tại bên trong Mai viên cũ Thiên Cận Nhân vẫn ra tay.
Sau đó hắn mới hiểu ra hiện tại đã không phải là năm đó.
Năm đó hắn đã quen việc không ai có thể giết chết mình, cho nên có thể rất tùy ý hành tẩu, bao quát cả làm việc, nhưng bây giờ không giống vậy, rất nhiều người đều có thể thử giết chết hắn.
Ngày đó nghe nói Triệu Tịch Nguyệt bị ám sát, hắn nhìn như bình thường, nội tâm vẫn sinh ra một chút cảm xúc, cũng có quan hệ tới chuyện này. Hắn không thích loại tâm tình này, cho nên quyết định ngày sau làm việc cần phải càng thêm cẩn thận ổn thỏa, không cần luôn muốn hành tẩu trên thế gian dụ đối phương hiện thân, vẫn là trở lại Thanh Sơn là an toàn nhất.
Triệu Tịch Nguyệt không ngờ hắn sẽ đưa ra đáp án như vậy, nói: "Ngươi luôn muốn chờ hắn tới tìm ngươi, vì sao không chủ động đi tìm hắn?"
Tỉnh Cửu nhìn về bầu trời phía trên mái hiên, nói: "Ta luôn cảm thấy hắn chính là muốn để ta đi tham gia đạo chiến, sau đó nhìn thấy điều gì."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn nghiêm túc nói: "Nếu như ngươi tin tưởng mình đúng, vậy đi nhìn xem ngại gì?"
Tỉnh Cửu như có điều suy nghĩ, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, nói: "Có đạo lý."
......
......
Kết luận cuối cùng của vụ việc Thi Phong Thần chính là tự sát, nhưng vẫn ngăn không được có rất nhiều ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Thanh Sơn Tông.
Một ít thế lực muốn nhờ vào đó nhấc lên sóng gió, nhưng Triều Ca Thành vẫn bình tĩnh như vậy.
Trong triều đình tựa hồ có một đạo lực lượng âm thầm, đem tất cả mọi chuyện đều áp chế. Điều này khiến rất nhiều người sinh ra càng nhiều kính sợ, phải biết nơi này là Triều Ca Thành, mà không phải Thiên Nam, ai có thể nghĩ tới Thanh Sơn Tông ở đây còn có lực ảnh hưởng cường đại như vậy, đúng là không kém Trung Châu Phái chút nào.
Loại kính sợ này càng sâu, Hồ quý phi càng cảm thấy không thoải mái, bởi vì cơ hồ tất cả mọi người cho rằng nàng chính là chủ mưu ám sát Triệu Tịch Nguyệt.
Đối với Hồ quý phi tới nói, mấy ngày này thật sự là quá mức kích thích, vừa được bệ hạ cho phép sinh con, sủng ái vô song, kết quả tiếp theo đã lâm vào khốn cảnh dạng này.
"Ta ngu xuẩn, hoặc là nói cương liệt đến mức như thế hay sao? Ta cũng không phải đồ đệ của Liên Tam Nguyệt! Loại thời điểm này làm sao ta có thể làm loạn?"
Hồ quý phi trên mặt không son phấn, nhìn có chút tiều tụy, nổi nóng nói: "Thi Phong Thần kia thật sự là hại chết ta rồi!"
Ma ma vẻ mặt đau khổ nói: "Ngài không nên đưa khoản tiền kia, làm vậy chẳng phải là để người ta mượn cớ sao?"
"Chuyện nào ra chuyện đấy, Thi Phong Thần giúp ta làm việc, người đều chết rồi, cũng nên thể hiện chút tâm ý."
Hồ quý phi nghiêm mặt nói: "Có ơn tất báo, chấm dứt nhân quả, đây chính là Thiền Tử năm đó dạy ta."
Ma ma nghĩ thầm nhân quả không phải sự tình đơn giản như vậy, lo lắng nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Hồ quý phi cũng rất lo lắng.
Hoàng đế bệ hạ đã có mấy ngày thời gian không đến gặp nàng.
Mặt ngoài cuộc sống của nàng không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng không khí bốn phía phảng phất trở nên càng ngày càng sền sệt, hô hấp có chút khó khăn.
Nàng đột nhiên hỏi: "Thiền Tử còn không chịu gặp ta ư?"
"Đúng vậy, ta thậm chí cảm thấy......"
Ma ma nhìn nàng một cái, cẩn thận từng li từng tí nói: "Khả năng Hòa Quốc Công căn bản không có truyền lời đến Tịnh Giác Tự."
Hồ quý phi nhíu mày nói: "Ta muốn tự mình gặp Triệu Tịch Nguyệt một lần, có khả năng hay không?"
Ma ma nói: "Nàng thụ thương rất nặng, lúc này đang tĩnh dưỡng, chắc chắn sẽ không gặp khách, mà nghe nói nàng đang chuẩn bị trở về Thanh Sơn chữa thương."
Hồ quý phi trầm mặc một lát, nói: "Vậy Tỉnh Cửu thì sao?"
Ma ma thần sắc hơi dị, nói: "Hắn đương nhiên là đi tham gia đạo chiến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.