Đại Đạo Độc Hành

Chương 691: Địch uế khứ trọc tồn chính linh! (1)




Bên dưới bức tượng Địa Khoát Tinh Vân Kim Sí Bằng có vô số pháp tướng, tới khoảng một ngàn, tạo thành một bầy đàn pháp tướng.
Pháp tướng của Lạc Ly đáp xuống, đứng hàng thứ nhất ở bên trong bầy đàn pháp tướng đó, ở ngay bên dưới bức tượng Địa Khoát Tinh Ma Vân Kim Sí Bằng. Những pháp tướng kia cũng giống như pháp tướng do đám Lạc Ly biến thành, chẳng qua pháp tướng do đám Lạc Ly biến thành cao ba mươi trượng còn những pháp tướng đó chỉ cao năm sáu trượng, lùn hơn mấy trượng, ngoại hình cũng không bắt chước giống bức tượng cao lớn nữa.
Đột nhiên bên tai Lạc Ly truyền tới thanh âm của Long Túc Chân nhất:
“Hay cho một Bát Thần quan, hay cho một Thần Đình!”
Không chỉ có Lạc Ly nghe thấy thanh âm đó mà đám Lục Chu cũng có thể nghe thấy!
Lục Chu hỏi ngay: “Tiền bối, tại sao lại hay cho một?”
Long Túc Chân nhất nói: “Các ngươi hãy nhìn phía sau pháp tướng xem, nhìn kỹ vào!”
Đám Lạc Ly nhìn lại, lập tức phát hiện ở phía sau những pháp tướng đó đều có một sợi dây nhỏ kết nối tới phía xa, đâm ra bên ngoài thần điện. Nhìn qua, đó là đình đài lâu các có thật, có vô tận động phủ. Ở trong động phủ đó, mỗi sợi dây kết nối với một tu sĩ, những tu sĩ đó đều là đệ tử Bát Thần quan.
Long Túc Chân nhất nói tiếp: “Xây xong Thần Đình này, phàm là tu sĩ Bát Thần quan thì có thể đưa thần niệm vào trong Thần Đình, tế bái thần linh, qua đó quan tưởng!
Không cần khổ tu, không cần linh thạch, không cần linh mạch, không cần đan dược! Chỉ cần quan tưởng là được, chỉ cần quan tưởng thấu triệt, kết thành pháp tướng, pháp tướng vừa sinh ra, thần lực tăng vọt, tự có thần thông phụ thể!
Trong thiên hạ này không ngờ lại có phương pháp tu tiên đơn giản như thế, thật khó mà tin nổi!
Cho dù ngươi quan tưởng không thành công thì cũng có thể đổi thần tượng khác để quan tưởng. Nhiều thần tượng như thế, nếu ngươi không cách nào quan tưởng đắc đạo vậy thì đúng là phế vật chí cực!
Dưới nữa là tám vạn bốn ngàn thảo đầu thần, mỗi một thảo đầu thần đều đại biểu cho một thần thông, một pháp thuật. Bảy mươi hai chính thần ở nơi này đại biểu cho một bộ pháp môn tu tiên đầy đủ, chỉ cần quan tưởng thành một cái thì có thể tiến vào Trúc Cơ. Hai mươi tám Tinh Tú ở bên trên là Kim Đan đại pháp, mười hai Tinh Quân thì là Nguyên Anh chi đạo. Như thế này mà Bát Thần quan còn không quật khởi nữa thì đúng là không có thiên lý!”
Long Túc Chân nhất vừa nói như thế thì đám Lạc Ly lập tức biến sắc. Khó trách Hỗn Nguyên tông không tiếc trả đủ mọi giá để tiêu diệt Bát Thần quan. Thần Đình xây xong, tu tiên trở nên vô cùng đơn giản, Bát Thần quan không hưng thì đúng là không có thiên lý.
Long Túc Chân nhất đột nhiên nói: “Hay cho một Hỗn Nguyên tông, còn có cả Thần Nghiệt!”
Mọi người sửng sốt, như vậy là có ý gì. Đang nói Bát Thần quan, sao lai nói tới Hỗn Nguyên tông rồi?
Long Túc Chân nhất nói tiếp: “Đáng thương cho Thần Uy tông, hao hết tâm cơ, đi nghịch lẽ trời, dùng người luyện thần, cuối cùng chỉ tiện nghi cho Hỗn Nguyên tông.
Bát Thần quan, cho dù có mạnh cách mấy thì cũng chỉ là mây khói. Ta đã tới đây rồi, cảnh phá diệt hiện ngay trước mắt.
Cho nên hay cho một Hỗn Nguyên tông, diệt môn vô hình, Bát Thần quan còn chưa quật khởi thì sắp sửa tan thành mây khói, hơn nữa không còn khả năng trỗi dậy!”
Lạc Ly không khỏi hỏi: “Tiền bối, ngài đã bắt đầu ma nhiễm rồi sao?”
Long Túc Chân nhất mỉm cười: “Khi ta đi tới nơi này thì đã ma nhiễm rồi!
Uế Ma tông chúng ta không có bản lãnh gì lớn, chỉ giỏi ô nhiễm. Nhìn thấy chúng ta, ngươi cũng bị ô nhiễm. Nghe thấy chúng ta, ngươi đã không còn thuần khiết nữa rồi!”
Sau đó, Lạc Ly có một cảm giác quái lạ, như là Phản Hư Chân nhất này đang nhìn mình. Nàng nói với mình:
“Lạc Ly, Hỗn Nguyên tông mạnh mẽ như thế, ngươi xem ra là tương lai của Hỗn Nguyên tông, đám người Kim Thánh đầu tư rất nhiều vào ngươi, là Phản Hư Chân nhất của Hỗn Nguyên tông trong tương lai!
Hỗn Nguyên tông quật khởi, những môn phái khác tất nhiên suy sụp. Lạc Ly ngươi chưa từng nghe qua điển cố phòng hoạn chưa xảy ra hay sao?”
Thần sắc Lạc Ly thay đổi, lắc đầu nói: “Vẫn chưa nghe nói qua! Tiền bối, ta chỉ từng nghe điển cố tiền bối cao nhân đều quang minh lỗi lạc!”
Long Túc Chân nhất cười ha ha, nói: “Quang minh lỗi lạc, nói từ này với đệ tử ma tông, đúng là buồn cười!
Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chắc ngươi đã nghe qua điển cố này rồi chứ! Ngươi mạnh như thế, sao ta có thể nhìn ngươi khỏe mạnh trưởng thành, từng bước tiến lên, hóa thành Phản Hư Chân nhất. Tới lúc đó làm không khéo đám ô uế bọn ta sẽ bị ngươi tinh lọc!”
Nói xong, Long Túc Chân nhất xuất hiện trong đại điện, đứng trước đám Lạc Ly, khuôn mặt mỉm cười.
Nàng vẫn mang dáng dấp thiếu phụ nhẹ nhàng, mặt như hoa đào, vô cùng kiều mỵ, mũi quỳnh môi đỏ, hai ngực phập phồng, ngũ quan tinh xảo như tranh, làn da nhẵn nhụi như sứ.
Nàng mỉm cười nhìn Lạc Ly, thế nhưng dưới Thần Nhãn của Lạc Ly, nàng từ từ thay đổi, đâu còn là thiếu phụ xinh đẹp nữa.
Mà biến thành một mụ chanh chua, thịt béo xếp như núi, nếp nhăn đầy nhóc, cả người mục ghẻ. Trên thân thể hư thối đó, mơ hồ nhìn ra được thiếu phụ tao nhã vừa rồi. Thế nhưng tóc bạc da gà, kinh khủng tới cực điểm. Cả người toàn bọng mủ, phân bố khắp nơi, trong đó bọng mủ nồng thúi nhất kêu phốc phốc, nước mủ tạc ra.
Chỉ nhìn một cái đã khiến cho người ta có cảm giác muốn mửa. Men theo cảm giác này, Lạc Ly lập tức phát hiện thân thể của mình đứng trong một thế giới dơ bẩn thật lớn. Thần Đình ở xung quanh bắt đầu trở nên dơ bẩn, những pháp tướng ai nấy đều bị ô nhiễm, trở nên hư thối, khắp nơi đều là nước mủ, nọc độc, tập vật, đàm thối!
Lúc này ai nấy đều thấy ghê gớm tới cực điểm!
Lạc Ly nói: “Tiền bối, ngài định làm gì?”
Long Túc Chân nhất trả lời: “Ta định làm gì? Còn chưa rõ sao, ta muốn dơ bẩn ngươi, cắt đứt tiên lộ của ngươi!
Ngươi không thông minh chút nào. Thằng nhóc trước đó cố ý giả bộ quang minh bất xâm nên nó tránh được kiếp nạn này. Hiện tại rơi xuống đầu ngươi, ai bảo ngươi xúi quẩy chứ!”
Lạc Ly dùng sức hít một hơi thật sâu, hít khí dơ bẩn vào trong bụng, cẩn thận thưởng thức khí dơ bản khiến người ta muốn ói mửa không ngừng đó.
Long Túc Chân nhất sửng sốt, nói: “Mùi vị như thế nào?”
Lạc Ly nói: “Rất thối, thế nhưng đời người là như thế, thấy là phải thử, cho dù nó có thối thì cũng là một trải nghiệm của đời người!”
Nói tới đây, Lạc Ly muốn điều động chân hỏa ở bên trong Kim Đan của mình, luyện hóa toàn bộ dơ bẩn trên người của mình.
Ai ngờ Long Túc Chân nhất lại cười, nói: “Thằng nhóc thú vị! Vậy mà lại không sợ!”
Đột nhiên Lạc Ly có một cảm giác kỳ quái, bên trong dơ bẩn xảy ra biến hóa kỳ lạ. Dơ bẩn bắt đầu tập trung lại với nhau, bắt đầu hòa quyện với nhau, từ từ biến đổi, bên trong chúng nó từ từ xuất hiện rất nhiều điểm linh quang.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.