Đại Đạo Độc Hành

Chương 688: Nhất nhân nhất quyền đoạn tinh thần!




Lạc Ly gật đầu, nói: “Cám ơn đạo hữu thành toàn. Đạo hữu cứ tiếp tục gọi là Huyền Pháp đi, không cần thiết phải đổi tên. Chờ ngày sau đại đạo của ta có thành tựu, nhất định sẽ đưa ngươi quay về luân hồi!”
Thế nhưng Huyền Pháp Chân quân lại không trả lời mà nói:
“Đạo hữu, nếu như ta đã trở thành hư linh chiến tướng thì đã là nô bộc của ngươi. Quá khứ thì hãy để nó trở thành tro bụi đi. Vẫn xin đạo hữu ban một tên khác!”
Lạc Ly sửng sốt, không ngờ đối phương lại nói như thế. Thế nhưng nghĩ lại thì lập tức hiểu. Huyền pháp Chân quân cũng là một nhân vật hoành hành một phương. Hôm nay hóa thành hư linh chiến tướng, không muốn người khác biết mình rơi vào kết cuộc như vậy, muốn đổi tên, che mắt người đời!
Lạc Ly duỗi tay, Hàn Ngưng, Thần Hạc, Giang Nhạc đều xuất hiện. Lạc Ly nói:
“Các ngươi đều không muốn sử dụng tên vốn có?”
Trong đó, Thần Hạc Chân quân gật đầu nói: “Quá khứ đã trôi qua, xin đạo hữu đổi tên!”
Lạc Ly nói: “Được, một khi đã như vậy thì đổi tên hết đi!
Mọi người theo họ của ta, các ngươi gọi là Lạc Ngưng, Lạc Hạc, Lạc Nhạc, Lạc Pháp. Các vị thấy thế nào?”
Tứ đại Nguyên Anh cùng nhau hành lễ, nói: “Lạc Ngưng, Lạc Hạc, Lạc Nhạc, Lạc Pháp ra mắt đạo hữu!”
Thật ra có đổi tên hay không đổi tên thì cũng vậy, thế nhưng nếu bọn họ muốn đổi thì Lạc Ly sẽ đổi cho bọn họ, dù sao chỉ đổi tên mà thôi, mình không cần bỏ ra cái gì cả, thỏa mãn nguyện vọng bé nhỏ nhất của bọn họ!
Nguyện vọng này đạt thành, khí tức trên người bốn người thay đổi, càng tự nhiên hơn, càng linh tính hơn, càng nghe hiệu lệnh của Lạc Ly hơn.
Lạc Ly duỗi tay ra, diện mạo của bốn người đều thay đổi, hóa thành bốn tu sĩ giống hệt như Lạc Ly. Tới lúc này, dáng vẻ ban đầu của bọn họ đều biến mất, hiện tại bọn họ chỉ là Hư Linh Nguyên Anh chiến tướng của mình, không còn là tứ đại Nguyên Anh Chân quân khi trước nữa.
Xong xuôi, Lạc Ly rời khỏi Thái Sơ động thiên, quay về thân thể, yên lặng chờ đợi.
Bay thêm khoảng hai canh giờ, đột nhiên thanh âm của Thiên Nhai tổ sư truyền tới:
“Tốt rồi, đến rồi, mọi người chuẩn bị!”
Mọi người lập tức đứng lên hết, cẩn thận đề phòng!
Thiên Nhai tổ sư nói tiếp: “Vị trí hiện tại của chúng ta là Quan Tây, Liên Châu địa vực. Nơi này là Lăng Sơn mười tám bàn, Thiên Sơn Vạn Hác, là sơn môn của Bát Thần quan!
Bát Thần quan là dư mạch của Quan Thần tông năm đó bị Hỗn Nguyên tông ta tiêu diệt, lòng muốn báo thù vẫn chưa cắt tuyệt.
Tám trăm năm trước, tông này ngẫu nhiên có được Tiên Thiên Linh Bảo Khúc Kính Thông U Mạch. Mượn bảo này, sinh ra tam đại Phản Hư nhưng lại giữ kín không nói ra. Mười năm trước, mượn Tiên Thiên Linh Bảo đó, Bát Thần quan cuối cùng cũng lập được Thần Đình, kích hoạt rất nhiều Thiên Thần của Quan Thần tông năm đó, đến đây thực lực cường hãn, bắt đầu báo thù.
Năm ngoái, chữa trị Hư Không Hải Đăng, bọn họ lấy Uế Ma tông làm bia ngắm, phô bày sức mạnh của mình, mượn chuyện đó bắt đầu hợp tác với những tử địch của Hỗn Nguyên tông ta như Thần Uy tông, Không Ma tông, Bất Tử tông, Ngũ Hành tông, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái. Dùng lợi ích dụ dỗ Vạn Tướng tông, Xuất Khiếu tông, Vô Thượng Thiên Đạo tông, trở thành kẻ thù với Hỗn Nguyên tông ta. Có thể nói trận chiến ở Thánh Châu hoàn toàn là do bọn họ gây nên.
Mọi người đều biết một thượng môn tồn tại vạn năm, trong tông môn tất có vô số cấm chế bảo vệ. Năm đó Thần Uy tông đã không còn Phản Hư Chân nhất, nội bộ tranh đấu rối loạn không sao chịu nổi. Thế nhưng vẫn phải tập hợp sáu đại môn phái là Hỗn Nguyên tông ta cùng với Vạn Thú tông, Hạo Nhiên Chính Khí tông, Lôi Ma tông; rất nhiều Phản Hư ra tay thì mới có thể đánh vỡ được hộ sơn đại trận.
Giống như Bất Tử tông, Ngũ Hành tông, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái đều có căn cơ thâm hậu, minh hữu rất đông. Chúng ta muốn công phá sơn môn của bọn họ, không đánh nhau ngàn năm, mài mỏng từng chút một thì là chuyện không thể!
Như Thần Uy tông, Không Ma tông thì sơn môn đã bị hủy diệt. Thế nhưng bọn họ ẩn núp trong Đại Thiên thế giới, tìm không ra, không có cách nào khác.
Duy chỉ có Bát Thần quan, chiếm cứ Thiên Sơn Vạn Hác chưa vượt quá ba ngàn năm, căn cơ không vững. Cho nên lần này chúng ta hoàn toàn có thể phá diệt Bát Thần quan. Bóp chết bọn họ trong trạng thái nảy mầm trước khi bọn họ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành!”
Các đệ tử Hỗn Nguyên tông nghe nói như thế thì không khỏi gật đầu. Lạc Ly nghĩ khác, thật ra còn có một lý do mà Thiên Nhai không nói ra, đó là Tiên Thiên Linh Bảo Khúc Kính Thông U Thạch. Có bảo vật này thì có thể giải trừ nguy cơ tử vong của Siêu Thoát tiên tử Mặc Yên Lam. Nếu như Mặc Yên Lam không chết, mặc dù hiện tại cảnh giới của nàng còn thấp thế nhưng tương lai sẽ là cường giả cái thế của Hỗn Nguyên tông.
Đến lúc này, Lạc Ly đã biết. Vì sao Hỗn Nguyên tông có thể biết được lần tập kích này của kẻ thù, vòng giữa mà đánh, phá diệt cường địch.
Xem ra khi Hỗn Nguyên tông mất hết công sức tìm kiếm Tiên Thiên Linh Bảo thì đồng thời cũng phát hiện ra âm mưu tập kích của Bát Thần quan, cho nên mới bày cuộc, một chiến đại thắng!
Thiên Nhai tổ sư vung tay lên, mọi người xuất hiện trong thế giới thật. Đây là một dãy núi cao, nhìn sang phía đông, nơi đó là Thiên Sơn Vạn Hác nằm ở chính giữa Lăng Sơn mười tám bàn.
Chỉ thấy nơi đó hoàn toàn là một thế giới hỗn loạn. Bầu trời mây đen cuồn cuộn, vô tận kiếp lôi không ngừng nổ vang.
Kiếp lôi đáng sợ này là do Phản Hư Chân nhất ra tay với nhau dẫn tới.
Lúc này kiếp lôi vẫn chưa rớt xuống, bởi vì trên núi cao có một viên hoàn kim loại thật lớn, viên hoàn cao chừng trăm trượng, trên viên hoàn phát ra vô tận nguyên năng. Bị nguyên năng kích thích, kiếp lôi không thể tìm ra phương hướng, chỉ chớp lóe trên bầu trời nhưng không cái nào rớt xuống.
Bốn phía viên hoàn có sáu cột sáng, rõ ràng đều là tán linh khí trụ của Hóa Thần Chân tôn. Lại nhìn ra phía xa, ở hướng khác, hình như có mấy mảnh vỡ viên hoàn, xem ra nơi đó đã xảy ra chiến đấu rất đáng sợ.
Nhìn ra nghi vấn của Lạc Ly, Lục Chu Chân quân nói nhẹ:
“Cái đó gọi là Càn Khôn Thanh Tịnh Tiêu Kiếp Hoàn, còn gọi là Độc Hoàn! Là pháp bảo cấp chiến lược của tông môn. Thứ này do người công kích phá diệt sơn môn của môn phái khác lập ra!
Hoàn này vừa lập, che kín thiên đạo, Phản Hư Chân nhất có thể tùy ý ra tay!”
Lạc Ly gật đầu, nhìn lại qua đó, chỉ thấy trung tâm chiến trường là một thành thị rất lớn!
Nói đó là thành thị thì chi bằng nói đó là tiên cung. Tiên nhạc miểu miểu, kỳ quang dị thải, vô số lầu các điện phủ như ẩn như hiện.
Ở bên cạnh tiên cung, có hai người đang chạy xung quanh tiên cung, không ngừng quay chạy!
Một là Kim Thánh, một là Thổ Hoàng!
Kim Thánh chân đạp trong hư không, tùy ý một bước, nháy mắt nghìn trượng, giống đang như tản bộ trong sân.
Mỗi bước hắn đi thì trên người của hắn bùng nổ một pháp thuật đánh vào tiên cung điện đường.
Pháp thuật này không phải Kim Thánh thi pháp mà do hắn bước một bước tùy ý, pháp thuật cũng tùy ý hiện ra, nháy mắt lao ra ngoài!
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.