Đại Đạo Độc Hành

Chương 662: Hỗn Nguyên hạo kiếp sáu trăm năm!




Hổ Thiện chân nhân nói tiếp: “Chờ khi sóng thần nguyên năng tới thì sẽ có tam đại tổ sư khống chế, các ngươi chờ đợi là được!
Nhớ kỹ, sống chết ở trước mắt, phải bảo vệ lẫn nhau, thân thiết như người một nhà. Phàm đệ tử Hỗn Nguyên tông không thể làm được như thế thì tiên lộ gập ghềnh, không thể đi xa!”
Đám người Lạc Ly cùng đáp: “Đệ tử tuân mệnh!”
Hổ Thiện chân quân nói: “Được rồi, đi thôi, đại điển sắp tới, chúng ta hãy cùng nhau đi tới Tổ Sư đường!”
Nói xong, trên người hắn xuất hiện một bóng người, là phân thân Chúng Sinh Lâm của Hổ Thiện chân quân. Bản thể của hắn vẫn tiềm tu dưới đại thụ này.
Phân thân đó xuất hiện, nói: “Xuất phát!”
Nhát thời, ba mươi ba người ngự không bay lên cao, bay tới chủ phong ở trung tâm Hỗn Nguyên tông.
Trên đường đi, chỉ thấy những đại lục bay khác bắt đầu xuất hiện đủ loại hào quang ngự không, đều là đệ tử Hỗn Nguyên tông đang tập trung tới chủ phong.
Chỉ có Thiên Khuynh Phong là có ba mươi ba người, những chi mạch khác, ít thì hơn trăm, nhiều thì mấy trăm. Nhân số nhiều nhất là Tinh Chân Lâm, Tịnh Hỏa Hảo, Chập Tàng Nhai, Chính Nhất Phủ, Chuyển Chu Cốc.
Đệ tử Hỗn Nguyên tông đông đảo, ai nấy đều ăn mặc pháp bào nghi thức, trang nghiêm nghiêm túc. Trên đường đi, không ai nói dư nửa lời, rất là trang trọng!
Tất cả mọi người tập trung về chủ phong, không gian vừa chuyển, đều xuất hiện ở bên trong Tổ Sư đường.
Cũng không biết đã thi triển pháp thuật gì lên Tổ Sư đường mà không gian ở đây không có giới hạn, hoàn toàn chứa đủ gần ba ngàn nười tới đây.
Lạc Ly vừa nháy mắt đã tính ra được ở đây có bao nhiêu người. Tổng cộng hai ngàn tám trăm sáu mươi bảy người. Trong đó có ba Phản Hư, mười một Hóa Thần, năm mươi sáu Nguyên Anh chân quân, nhiều hơn tám Nguyên Anh so với trước kia. Kim Đan chân nhân một ngàn bốn trăm hai mươi lăm người.
Thế nhưng đây không phải là toàn bộ đệ tử Hỗn Nguyên tông. Nhược Đồng sư tỷ vẫn chưa quay trở lại. Chắc hẳn cũng có không ít đệ tử chưa quay trở lại giống như nàng.
Như thế này mà Nhược Đồng sư tỷ vẫn chưa quay trở lại. Xem ra kỳ hạn một trăm năm năm đó của nàng không phải là bông đùa.
Ở trong Tổ Sư đường, tam đại tổ sư hiện hình, Thạch Xuyên chưởng môn chủ trì, bắt đầu nghi thức!
Đầu tiên là tế bái pháp tướng tổ sư, mọi người cung kính quỳ lạy theo!
Sau đó là tưới nước cây Sinh Tử của mình. Sau đó thắp đầu cho Hồn Đăng của mình. Sau đó tế điện vô số tiền bối đã về với cát bụi có trên danh sách Hỗn Nguyên!
Trình tự như thế, có chừng ba mươi sáu cái, phức tạp rườm rà.
Thế nhưng mỗi trình tự rườm rà, trang nghiêm nghiêm túc lại khiến cho tâm linh của ngươi có cảm giác đắm chìm, giống như hai vạn năm quá khứ, vô số tiền bối của Hỗn Nguyên tông đang đi qua trước mắt ngươi!
Bọn họ từng phấn đấu, từng cố gắng, từng huy hoàng, từng thành công, từng thất bại chỉ vì truyền thừa ngày hôm nay, để lại cho đám người Lạc Ly, ai nấy đều có cảm giác trang nghiêm khó tả thành lời.
Có rất nhiều nghi thức nên mất ba ngày ba đêm thì mới hoàn tất!
Chưởng môn Thạch Xuyên nhìn mọi người, nói: “Được rồi, các vị đồng môn, tự về chi mạch của mình, yên lặng chờ đợi, ngày mai sẽ có sóng gió, sóng thần nguyên năng xuất hiện. Mọi người bảo vệ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua ải khó!
Sau khi sóng thần nguyên năng chấm dứt sẽ đưa ma cho những đệ tử đã chết. Ba hôm sau nữa, đại bỉ Hỗn Nguyên tông bắt đầu!”
Các đệ tử cùng hành lễ, nói: “Dạ, đệ tử tuân mệnh!”
Sau đó mọi người tự trở lại chi mạch. Vừa rồi chưởng môn Thạch Xuyên có nói đưa ma cho những đệ tử đã chết. Xem ra sóng thần nguyên năng có thể gây chết người!
Mọi người trở lại động phủ thế nhưng lại không chia nhau ra mà tất cả đều đi hết vào đình viện ở chính giữa Thiên Khuynh phong, ai nấy cũng đều tự động ngồi sắp bằng quanh đại thụ, yên lặng chờ đợi.
Phân thân của Hổ Thiện chân quân trở lại thân thể, hắn chậm rãi nói: “Các vị đồng môn, đừng sợ hãi. Sáu trăm năm trước ta từng trải qua một lần sóng thần nguyên năng. Mặc dù đây là nguy cơ đáng sợ đối với đệ tử Hỗn Nguyên tông ta. Thế nhưng nguy cơ nguy cơ, đây cũng là một cơ hội khó cầu.
Chỉ cần các ngươi kiên trì vượt qua hạo kiếp thì ngũ khí trong cơ thể càng tinh thuần, thánh địa càng củng cố, lý giải đối với Hỗn Nguyên ngũ pháp tăng thêm ba phần. Hơn nữa sóng thần trôi qua sẽ để lại linh năng, dưới ba tháng, chân khí no đủ, tấn thăng một hoặc tam giai cảnh giới.”
Lạc Ly lo lắng cho Nhược Đồng sư tỷ, không khỏi hỏi: “Sư phụ, nếu như có tu sĩ chưa trở lại Hỗn Nguyên tông thì phải làm như thế nào?”
Hổ Thiện chân quân nói: “Nếu như chưa trở lại tông môn thì chỉ có thể dựa vào chính mình để chống đỡ sóng thần nguyên năng mà thôi. Có năm thành khả năng có thể vượt qua nguy cơ này. Thế nhưng trong khi trải qua sóng thần nguyên năng thì thân thể vô cùng suy yếu. Tất cả tùy duyên thôi!
Nếu như có hơn năm đệ tử thì có thể dùng Đạo Ma đại trận, năm người hợp lực đối kháng sóng thần nguyên năng, như thế tỷ lệ tử vong sẽ giảm xuống trên diện rộng, có bốn phần khả năng có thể vượt qua hạo kiếp. Hai mươi lăm người là ba phần. Mà hiện tại Hỗn Nguyên tông có rất nhiều đệ tử, tỷ lệ tử vong là một phần một trăm.”
Một phần một trăm, cũng không biết ai xui xẻo rơi vào một phần một trăm này nữa.
Mọi người gật đầu, ở đây yên lặng chờ đợi hạo kiếp tới.
Một đêm không nói, sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời nhô lên, ánh mặt trời rọi lên Thiên Khuynh phong. Lúc này trong lòng mọi người đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, giống như đang run rẩy.
Sau đó mọi người lập tức cảm thấy ngũ pháp thánh địa của mình bắt đầu lay động, bắt đầu tiết vô tận nguyên năng ra bên ngoài. Những nguyên năng này tăng nhanh điên cuồng, phun dũng ra ngoài. Hạo kiếp tới rồi.
Lạc Ly cố gắng khống chế chính mình, cảm thụ ngũ pháp thánh địa tăng vọt nguyên năng. Nói ra thì những nguyên năng này rất kỳ quái. Sau khi phun ra bên ngoài thì biến mất không còn tăm hơi, không biết chạy tới nơi nào nữa. Thế nhưng ngũ đại huyễn cảnh thì ngày càng rõ hơn, ngày càng lớn hơn.
Trong màng tai, Lạc Ly như nghe thấy tiếng cuồng phong rít gào. Trong minh minh, Lạc Ly như cảm thấy bầu trời mây đen dày đặc, giống như sắp có bão. Thế nhưng trước mắt Lạc Ly, mọi thứ đều vô cùng bình thường, không có gì thay đổi. Đó là ảo giác, nhưng lại vô cùng chân thật.
Ảo giác càng ngày càng lớn, càng ngày càng điên cuồng. Dần dần giữa Lạc Ly với thế giới chân thật như có một lớp chất cốc, hai mắt từ từ không còn thấy rõ, hai tai cũng nghe không rõ, miệng không thể nói, mũi không thể ngửi, tâm linh phong bế, ngũ cảm biến mất, bản thân đắm chìm trong một cơn bão đáng sợ.
Cơn bão này có đủ màu sắc, đỏ là hỏa, trắng là kim, vàng là thổ, xanh là mộc, đen là thủy. Cơn bão này không ngờ lại là ngũ hành phong bạo, che kín thiên địa. Trong cơn bão này, chỉ có một mình Lạc Ly bị gió bão đánh úp.
Dưới cơn bão này, triều tịch hình thành, từng đợt sóng lật úp tới, nổ vang vạn trượng, sóng dư ngàn dặm!
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.