Đại Đạo Độc Hành

Chương 208: Hoàng vân vạn lí động phong sắc! (1)




Bộc Ngư tổ sư nói: “Đáng tiếc gì chứ, bằng không chúng ta cũng phải giết chết hắn, Lục Lục Hồ Lô này vừa đủ cho hai người chúng ta mỗi người ba lượt, hắn còn vọng tưởng muốn một danh ngạch, nằm mơ!”
Ảm Thủy tổ sư thở dài một tiếng, nói: “Ít nhất cũng ở chung mấy trăm năm, Bộc Ngư, lòng ngươi quá tối!”
Bộc Ngư tổ sư thản nhiên cười, thâm tình nhìn Ảm Thủy tổ sư, nói: “Đối với ngươi, lòng ta luôn trắng, vì ngươi, ta có thể bỏ qua tất cả…”
Hai người nhìn nhau, Vương Ngũ trong thủy lao nhịn không được há mồm muốn ói, nói:
“Hai vị, tránh xa ra một chút, có con nít, đừng nói chuyện yêu đương như thế, chúng ta vẫn còn ở đây này, đừng ghê tởm như thế có được không?”
Bộc Ngư tổ sư liếc nhìn Vương Ngũ một cái, nói: “Người sắp chết, mau hưởng thụ nhân sinh cuối cùng của các ngươi đi.”
Vương Ngũ nói: “Chúng ta không nhất định chét. Chúng ta còn có chiêu cuối cùng.”
Bộc Ngư tổ sư kì dị nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi còn chiêu cuối? Thần lôi sao?”
Vương Ngũ nói: “Không, còn lợi hại hơn cả thần lôi! A Tửu, tới đây! Ra chiêu thôi.”
Bộc Ngư tổ sư cùng Ảm Thủy tổ sư cẩn thận nhìn bọn họ, không biết chiêu cuối của bọn họ là tuyệt chiêu gì, đám Lạc Ly cũng mở to mắt nhìn hai người Vương Ngũ.
Vương Ngũ đột nhiên hô: “Cứu mạng, cứu mạng!”
A Tửu cũng hô theo: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Mọi người lập tức choáng váng, không ngờ lại là kêu cứu mạng!
Vương Ngũ gọi đám Lạc Ly: “Đến đây, cùng nhau kêu!”
Đám Lạc Ly ngây ngốc nhìn bọn họ, nhưng cũng cùng nhau hô lên: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Bộc Ngư tổ sư cười ha ha, nói: “Kêu đi, kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu các ngươi đâu!”
Vương Ngũ cười một cái, nói: “Không phải dùng cổ họng mà là dùng tâm thần để kêu! Hổ Thiền sư bá, nếu ngươi không tới, chúng ta sẽ chết hết, cứu mạng!”
Theo tiếng kêu này của hắn, phía xa xuất hiện uy áp cường đại, uy áp đó như trời như vực, một cường giả đang bay về phía nơi này.
Lúc uy áp mới xuất hiện là ở ngoài ba trăm dặm, chớp mắt đã tới ngoài trăm dặm, chớp mắt cái nữa thì đã đến ngoài mười dặm, sau đó một giọng nói khí phách vang lên từ xa:
“Đăng cao tráng quan thiên địa gian, đại giang mang mang khứ bất hoàng. Hoàng vân vạn lí động phong sắc, bạch ba cửu đạo lưu tuyết sơn.”
Sắc mặt của Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư nhất thời biến hóa, bọn họ nhìn nhau, Bộc Ngư tổ sư nói: “Đệ nhất Kim Đan địa vực Sở Nam, Hổ Thiện chân nhân?”
Tiếng của hắn, truyền khắp bốn phía, sau đó âm thanh kia hồi đáp:
“Đúng là bổn tọa! Bộc Ngư, Ảm Thủy, hai vị tiền bối, đã lâu không thấy, mời ra gặp nhau!”
Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư liếc nhìn nhau, Ảm Thủy tổ sư nói: “Chỉ có một mình hắn, giết hắn thôi!”
Bộc Ngư tổ sư gật đầu, nói: “Ra tay phải nhanh, đi!”
Nháy mắt hai người biến mất, rời khỏi đại điện, nghênh chiến Hổ Thiện chân nhân đệ nhất Kim Đan địa vực Sở Nam.
Trong nháy mắt bọn họ rời khỏi, ở một bên đại điện, trống rỗng xuất hiện một bóng người.
Người này chừng ba bốn mươi tuổi, trầm ổn trang trọng, một đầu tóc vàng đậm phát ra ánh sáng vàng chói mắt như ánh nắng, trán cao mắt sâu, ngũ quan anh tuấn như tạc, khi trẻ tuổi, nhất định là một vạn nhân mê, khuynh đảo vô số mỹ nữ!
Nhìn thấy hắn xuất hiện, hai người Vương Ngũ cao hứng không thôi, nói: “Hổ Thiền sư bá!”
Đám người Vương Ngũ bị nhốt ở đây, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư luyện khí được khoảng nửa canh giờ, Hổ Thiện chân nhân đã sớm đến đây, chân nhân uy nghiêm ở bên ngoài hoàn toàn là Chúng Sinh Lâm phân thân, ba trăm dặm đi nhanh chỉ là sóng pháp thuật, bùng nổ vô tận khí thế, thu hút hai Nguyên Anh chân quân rời khỏi nơi này, để hắn dễ dàng tới đây cứu người trước.
Hổ Thiện chân nhân sau khi xuất hiện cũng không nói thêm câu gì, chỉ đi tới trước thủy lao, dùng sức chưởng một cái.
Oành, thủy lao lập tức bị hắn đánh vỡ.
Phương xa Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư lập tức cảm giác được, biết mình trúng kế, quát lớn một tiếng không hay, lập tức truyền tống trở lại đây.
Hổ Thiện chân nhân lật ống tay áo, đám người Lạc Ly lập tức phát hiện không gian quanh mình biến hóa, xuất hiện trong một thế giới kỳ dị, một khối đại lục đang bay bồng bềnh trong không gian chưa biết tên, trên khối đại lúc đó có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở bên ngoài.
Trong này có hai người, đều là thiếu niên, nhưng nhìn họ sẽ có cảm giác kì dị như bọn họ có sự thành thục cùng ổn trọng của lão giả vốn không nên có trên hai người thiếu niên.
Nhìn thấy bọn họ, Vương Ngũ cùng A Tửu lập tức cung kính hành lễ, nói: “Bái kiến Thất Trúc, Thiên Đô sư huynh!”
Nhìn thấy Vương Ngũ cùng A Tửu như thế, đám Lạc Ly lập tức học theo, cùng nhau hành lễ nói: “Bái kiến Thất Trúc, Thiên Đô sư huynh!”
Hai thiếu niên đó phất tay, nói: “Không cần câu nệ như thế, những người này là hạt giống mà các ngươi mang về từ Xương Châu?”
Vương Ngũ vô cùng cung kính nói: “Dạ phải, những người này sau này sẽ gia nhập làm đệ tử của Hỗn Nguyên tông chúng ta.”
Một thiếu niên trong đó nhìn Thiên Đô sư huynh nói: “Ồ, sư muội này bị thương rất nặng?”
Lúc này mọi người mới phát hiện Hổ Thiện chân nhân vốn không biết bên trong thủy lao gồm có những ai, thuận tay mang theo Mạc Tú Lan, cùng nhau đưa tới nơi này.
Thiên Đô sư huynh đưa tay chỉ một cái, miệng vết thương trên người Mạc Tú Lan khép lại hết, ngay cả răng nanh cũng mọc ra, A Tửu thấy vậy nói:
“Thiên Đô sư huynh sai rồi, đây là tiện ác nhân!”
Thiên Đô sư huynh sửng sốt, sau đó lật tay vả một cái, miệng vết thương vừa chữa lành lại bị đánh nứt!
Lục Chu nhịn không được hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Thiên Đô sư huynh mở miệng nói: “Nơi này là pháp bảo động thiên Bàn Cổ Thế Giới của sư phụ, yên tâm đi, ở trong này, tuyệt đối an toàn!”
Lúc này trong thủy kính trên bầu trời, mọi người nhìn thấy sau khi Hổ Thiện chân nhân thu mọi người lại, nhảy lên, chớp mắt phi độn, bay về phương xa, mà Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư đuổi sát theo điên cuồng.
Thế nhưng Chúng Sinh Lâm của Hổ Thiện chân nhân đã đại thành, chớp mắt, thân hình chớp cái, thay chỗ với phân thân, đã đi ngoài trăm dặm, hơn nữa có khoảng mấy chục phân thân như thế, trải rộng bốn phía, không biết ai là thật ai là giả, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư căn bản không đuổi theo kịp.
Lạc Ly thở một hơi dài, nói: “Trốn ra được rồi!”
Thân Đô sư huynh cười một tiếng, nói: “Các ngươi mới tới, chưa biết tính cách của sư phụ, đã bao giờ sư phụ chạy trốn đâu?”
Vương Ngũ cũng nói: “Xem thôi, có trò hay để nhìn.”
Thất Trúc sư huynh không thích nói chuyện đứng ở một bên đột nhiên nói: “Lần đầu gặp mặt, vẫn chưa đưa lễ ra mắt nữa.”
Nói xong, hắn lấy ra năm cây tử trúc, đưa cho đám Lạc Ly nói: “Đây là một cây tử trúc nhỏ được gieo trồng trong Chúng Sinh Lâm của ta, mỗi người một cái!”
Tử trúc toàn thân phát sáng, kim tuyến vờn quanh, chỉ dài bảy tấc, phù lục minh văn khắc đầy thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.