Đại Đạo Độc Hành

Chương 1184: Một tia chân hỏa áp vạn viêm! (1)




Trong tiếng kêu gào bi tráng thê lương, Lạc Bạch Tận hóa thành một đoàn hào quang nổ tung ra tám phương.
Nhưng mà Lạc Ly duỗi tay ra, từng đạo chân hỏa bay ra, oành, oành, oành!
Sáu đạo Liệt dương thần cương viêm lúc trước lập tức bị chân hỏa của Lạc Ly làm cho vỡ nát, nhưng mà ba đạo sau thì không thể nào phá hủy, Lạc Ly kim đăng lóe lên, hào quang hộ thể, ầm, oành, oành, oành, hỏa diễm dập tắt, Lạc Ly lông tóc không bị tổn hao mảy may!
Rất lâu, thiên địa phạm âm vang lên, Lạc Bạch Tận sống lại, nhưng mà một lần này, hắn không tiếp tục tấn công điên cuồng nữa!
Hắn nhìn Lạc Ly nói: “Quên đi, không đánh nữa, ta phục rồi!”
“Quá khinh thường người khác rồi, thực lực của ta cao hơn ngươi, pháp thuật của ta lợi hại hơn ngươi, ta có thân bất tử, so với ngươi có thể sống hơn!
Nhưng mà ta chính là đánh không chết ngươi! Ta liên tục chết hai mươi sáu lần, đều không có đả thương được một sợi tóc gáy của ngươi, hơn nữa chân hỏa chó má kia của ngươi hoàn toàn khắc chế hỏa diễm của ta, ta không đánh lại, ta phục rồi!”
Lạc Ly nói: “Nhưng mà Bích Hỏa huyền viêm của ngươi còn chưa thi triển ra!”
Lạc Bạch Tận nói: “Pháp tướng Phản Hư của ngươi, Ngũ hồ tứ hải Linh đinh dương, thập giai pháp bảo Hỗn Nguyên Kim Đấu, Lục tiên kiếm, cũng đều không có thi triển ra!”
Hai người nhìn nhau cười!
Lạc Bạch Tận nói: “Ta phục rồi, ta nhận sai với ngươi, ta không giết được ngươi, ngươi có thể bình đẳng với ta, ngươi còn mạnh hơn ta nhiều, ngươi muốn thiên hạ đệ bát, ta cho ngươi!
Dù sao thứ tám, thứ mười, ta cũng không có gì khác biệt, ta cho ngươi! Ta không đánh!”
Lạc Ly gật đầu, hắn cũng không muốn đánh nhau, mặc dù thập giai pháp bảo Hỗn Nguyên Kim Đăng tiêu hao dầu đèn giảm đi vô số nhưng dầu đèn vẫn phải tiêu hao, nếu đánh thêm bảy ngày, dầu đèn sẽ cạn hết.
Không đánh thì thôi không đánh!
Lạc Ly nói: “Tốt, không đánh!”
Lạc Bạch Tận nói: “Vậy không đánh, lão đệ, Liễu Linh trấp của ngươi có thể bán cho ta không?”
Hắn không đánh được Lạc Ly, chỉ có thể trở lại đường xưa, bắt đầu giao dịch!
Lạc Ly nhìn hắn nói: “Liệt hỏa chi đạo của ngươi, sống lại vô tận, ta hoài nghi trên người ngươi không có linh thạch!”
Một câu này nói xong, Lạc Bạch Tận thở dài một tiếng nói: “Bị ngươi nói trúng rồi, ngoài pháp bảo này trên người ta, duy nhất cửu giai pháp bào bất tổn bất diệt, có thể trùng sinh lại với ta, toàn bộ thứ đồ còn lại, toàn bộ đều hóa thành tro bụi!
Pháp bào này ta không thể cho ngươi được, cho ngươi rồi sau này ta chính là trần truồng!
Ta có thể nói là tu sĩ nghèo nhất thiên hạ, trên người chẳng có chút linh thạch nào, bởi vì ta cũng không cần có, muốn, ai dám không cho ta, có thể tùy ý lấy đi!”
Lạc Ly lắc đầu nói: “Ngươi không có gì cả, ta dựa vào cái gì để trao đổi cho ngươi!”
Lạc Bạch Tận nói: “ Có có, lão đệ, huynh đệ ngươi cái khác không có, nhưng ta có thể xuất ra thân thể này!”
Lạc Ly sửng sốt, nhìn về phía Lạc Bạch Tận, ánh mắt quỷ dị!
Lạc Bạch Tận nói: “Trước khi chưa trở thành cái gì thiên hạ đệ bát, ta là đệ nhất đả thủ của tu tiên giới! Uy tín rất lớn!
Sau có được hư danh này, ài, ngượng ngừng, cũng không thể đi làm đánh thuê mãi được!
Ta có thể vì ngươi làm việc, năm trăm Liễu Linh trấp, ta làm một việc cho ngươi!
Ngươi bảo ta làm gì cũng được nhưng mà tốt nhất là những chuyện giết người phóng hỏa, cái gì không thuận mắt, người nào phiền phức, ta sẽ thay ngươi giết hắn!”
Lạc Ly nói: “Đại đạo làm chứng?”
Đại đạo làm chứng, chính là Phản Hư Chân nhất lấy căn nguyên của mình phát nguyện lời thề!
Lạc Bạch Tận nói: “Phải, làm gì đều được, nhưng mà tốt nhất là giết người phóng hỏa, đó là sở trường của ta. Dù là giết chính ta cũng không sao, ta còn có thể tặng không thêm một lần!”
Lạc Ly nói: “Năm trăm Liễu Linh trấp, quá đắt rồi, ba mươi mốt giọt!”
Lạc Bạch Tận giận dữ nói: “Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi, ta là thiên hạ đệ bát, ba mươi mốt giọt mà muốn mua được ta, ít nhất ba trăm!”
Hai người ở đây bắt đầu trả giá!
Cuối cùng xác định, Lạc Ly lấy một trăm giọt Liễu Linh trấp, trong vòng một trăm năm, có thể khiến Lạc Bạch Tận làm cho hắn một chuyện hắn có thể làm được.
Đương nhiên, ngươi bắt hắn phá diệt Côn Luân, những chuyện không thể hoàn thành thì không tính.
Đến lúc này chiến đấu kết thúc, Lạc Ly vung tay, một lọ một trăm giọt Liễu Linh trấp bay tới tay Lạc Bạch Tận!
Lạc Bạch Tận cười ha ha, lấy một ngọc bài ra nói:
“Có chuyện gì, ngươi bóp nát ngọc bài, thần niệm trong đó truyền lại cho ta, ta lập tức đi ra!
Nhưng mà nói xong rồi, thần niệm đến người đến, thần niệm này không đến, chuyện khác ta cũng không nhận!”
Lạc Ly mỉm cười nói: “Tốt, nói được làm được!”
Một trăm Liễu Linh trấp chẳng qua là mồi nhử, mình còn có hai ngàn, Lạc Bạch Tận sẽ dần dần bị Liễu Linh Trấp của mình dẫn dụ, ra sức vì mình!
Đợi cho luyện xong Cổ Mộc lĩnh đan dược, Chúng Sinh Lâm của mình có thể thành thục, có một thủ hạ mạnh mẽ như Lạc Bạch Tận này, đến lúc đó thập giai pháp bảo trong địa phế kia, mình sẽ đi lấy!
Lạc Bạch Tận được Liễu Linh trấp, xoay người rời đi, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại có Lạc Ly ở nơi đó, hắn thở ra một hơi dài, không khỏi mỉm cười.
Mình cũng tiếp xúc với không ít Phản Hư Chân nhất, bắt đầu từ Kiếm Thần, Kim Hoa bà bà đến Hỗn Nguyên tông tam đại Phản Hư, rồi đến Lạc Bạch Tận.
Càng tiếp xúc với những Phản Hư cường giả này, Lạc Ly càng phát hiện một vấn đề, những Phản Hư cường giả này, nói dễ nghe, phản phác quy chân, nói khó nghe thì là tùy ý mà làm.
Cao hứng thì cười, bi thương thì khóc, căn bản không thèm để ý cái gì thế thái nhân tình, thậm chí còn có cảm giác hơi điên cuồng!
Nhưng mà bọn họ chính là như thế, tựa như Lạc Bạch Tận la lớn, mình ghen tị Lạc Ly, bởi vì hắn căn bản không thèm để ý đến cảm giác của mình với hắn.
Bởi vì mình không gắn được sự công kích của hắn, đều là thân tử đạo tiêu, cảm giác gì đều là vô nghĩa!
Dưới Phản Hư, đều là con kiến hôi!
Ngươi sẽ ở trước mặt con kiến, ngụy trang hình tượng cao nhân tiền bối sao?
Bọn họ căn bản không thèm để ý, con kiến hôi nho nhỏ, nhìn không thuận mắt, giết là được!
Chỉ có ngươi có thực lực giống như bọn họ thì bọn họ mới coi ngươi bình đẳng!
Lạc Ly lắc lắc đầu, đem tâm niệm này, ném ra sau gáy.
“Ta là Lạc Ly, ta chính là Phản Hư, ta cũng sẽ không như bọn họ!
Muốn học, ta cũng phải giống tam đại tổ sư, vô cùng chiếu cố với đệ tử hậu bối!
Quản chi mình mạnh mẽ đến đâu, tuyệt đối không miệt thị người khác, quản chi là phàm nhân, cũng xử lý mọi việc công bằng, tuyệt đối không lạm sát, không miệt thị!
Dưới Phản Hư đều là kiến hôi, cút đi, ở trước mặt ta, lời này không thành!”
Dần dần nội tâm thanh minh, Lạc Ly thở ra một hơi dài, Đại thần niệm thuật trong nháy mắt dựng lên, quét qua cả trời đất!
Bảy ngày ác đại chiến, bên kia đại hội Thiên Khuyết đã sớm kết thúc, rất nhiều tu sĩ lần lượt rời đi, đám người Phạm Vô Kiếp không thấy tung tích đâu.
Lạc Ly lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ, trở về Hỗn Nguyên!
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.