Đại Đạo Độc Hành

Chương 1153: Răng trắng dày đặc chờ trâu dê!




“Đúng, nhưng mà hắn cũng quá tham lam, bằng không hắn cũng sẽ không chết, chỉ cần chúng ta ở đây, có thể khắc chế bản tính của mình, đừng bị tham lam khống chế là chúng ta có thể sống trở ra, có được tài phú vô tận!”
“Khắc chế bản tính cái gì, đáng tham thì phải tham! Chúng ta bây giờ đã khác trước kia rồi, lần cuối cùng ta tìm được bảy viên tuyết tinh, có bảy lần trọng sinh, mặc dù dùng hết bốn lần nhưng ta vẫn còn ba lần trùng sinh!”
“Nhưng mà, mỗi lần trùng sinh, chẳng qua mất đi chút sức mạnh, chúng ta trùng sinh, tu luyện lại lần nữa, mấy trăm năm là có thể khôi phục, nếu lấy thêm được một món bảo vật, cái gì cũng là đáng giá!”
“Đúng, hi vọng lần này có có chí bảo như tuyết tinh kia!”
“Hi vọng, đó là một lần sống đó!”
Mọi người ngươi một câu, ta một câu mà nói.
Đột nhiên, đồng hồ cát kia chảy hết, toàn bộ hở ra tia sáng, một tiếng nổ vang, đồng hồ cát nghịch chuyển!
Trong nháy mắt, im lặng vô cùng, mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, toàn bộ hưng phấn vô cùng!
Không biết ai hô một tiếng: “Thánh điện mở cửa!”
Lập tức vô số người cao hứng hô: “Mở cửa! Mở cửa!”
Trong tiếng hoan hô của mọi người, ầm một tiếng, cửa lớn kia mở ra, hai cánh cửa lớn màu đỏ rực chậm rãi mở ra!
Chỉ thấy sau cửa lớn kia là một mảng hư vô, không tồn tại một cái gì cả, chỉ có hắc ám U Minh vô tận, tán ra làn khí vô cùng huyền diệu!
Nhìn đến U Minh hắc ám kia, Lạc Ly hơi nhíu mày, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên dự cảm xấu, nơi đó không đúng!
Nhìn thế nào, không đúng như thế nào cũng có một cảm giác khủng khiếp không nói nên lời!
Ngay lúc Lạc Ly nhìn vào bóng tối kia, ầm một tiếng, một chiếc thang từ trong U Minh kia bay ra!
Cái thang kia được tạo thành từ những tảng đá liên tiếp, mỗi tảng chừng mười trượng, liên miên không dứt, nhìn qua không thấy đầu!
Thang đá choảng một tiếng, từ trong U Minh kia bay ra, rơi xuống bên ngoài cung môn, lập tức thẳng tắp, hình thành một con đường lớn thông thiên!
Mọi người lại là hoan hô, sau đó một đạo linh quang bay ra, cường giả đầu tiên đến, nhất thời có thể đặt chân lên thang đá!
Cường giả đó là một điểu nhân miệng thiên lôi, mũi ưng, sau khi hắn đặt chân lên, nhất thời người biến đại lên vô hạn, rốt cuộc không có gì để ngụy trang, cùng với thế giới của mình, lập tức hiện ra chân thân, ước chừng vạn trượng, tung hoành.
Sau đó hắn thuận theo thang trời này, tiến vào trong U Minh kia.
Lúc này cường giả thứ hai bước lên thang trời, sau đó toàn bộ chân khí trong cơ thể bộc phát, tự động biến thành trạng thái mạnh nhất, theo thang trời, chậm rãi tiến vào trong U Minh kia.
Từng cường giả đều là như thế, nhanh chóng đến lượt Hải Cự Nhân!
Hắn là đầu tiên, hắn nói: “Các vị, ta đi trước một bước!”
Nói xong, Hải Cự Nhân bước lên thang trời, ầm một tiếng, hắn hóa thành một cự nhân đội trời đạp đất, biển lớn vô tận ở bên cạnh hắn, hắn cũng tiến vào trong U Minh, vào trong vòng Thánh Khư kia.
Sau đó là Lục Trảo, Ác Nha, Lão Quỷ, rất nhanh đã đến lượt Thiên Xà Vương!
Lạc Ly đột nhiên nói: “Không đúng, không đúng! Hình như nơi đó không đúng!”
Bạch Ức Tình sửng sốt hỏi: “Là chuyện gì?”
Lạc Ly nói: “Không biết, nhưng mà ta cảm giác không đúng!”
Thiên Xà Vương nói: “Không sao, tuy là bên trong có chút nguy hiểm nhưng lại có vô số kì ngộ, ta đi!”
Thiên Xà Vương tiến vào, cùng với sự biến mất của thang trời kia, đột nhiên bên trong U Minh kia như có một làn sương mờ bay ra, dẫn đến dòng nước vô tận.
Dòng nước này rất bình thường, không có điểm nào bất thường!
Nhưng mà, Lạc Ly khẽ run lên!
Trong nháy mắt, thần tướng phía sau Lạc Ly hiện lên, thần nhãn khẽ động, nhìn qua đó!
Nhất thời cảnh sắc trước mắt, cung môn thật lớn kia, nơi đó đâu phải là cung môn gì, rõ ràng là hai cánh hoa thối, thang trời đó đâu phải là thang trời gì, rõ ràng là lưỡi một con chim.
Làn sương khói kia chính là quái thú nhìn thấy vô số thức ăn ngon mà để lại nước miếng!
Lạc Ly toàn thân run lên, nhưng nhìn lại, mọi thứ lại bình thường!
Trong nháy mắt, Lạc Ly hiểu ra!
Thánh Khư này chính là cự thú đáng sợ!
Bảy đạo thiên hiểm kia không phải ngăn cản mọi người lại đây tham hiểm, mà là ngăn cản mọi người đến đây chịu chết!
Thiên Xà Vương, Hải Cự Nhân, Lão Ngưu Đầu Nhân, bọn họ là heo, dê tự mình đưa tới cửa, tiến vào trong Thánh Khư này, Thánh Khư này ăn một nửa để một nửa, mới đồng ý cho bọn họ tìm chí bảo.
Bọn họ trở về tu luyện, sau khi có thực lực mạnh mẽ rồi quay lại đây tiếp tục thám hiểm, Thánh Khư ăn sạch bọn họ, bọn họ trùng sinh sống lại, chỉ biết chấp nhận rằng tại mình tham lam, mình thất bại, sau đó khôi phục thực lực, tiếp tục đến đây chịu chết!
Trong nháy mắt, tất cả Lạc Ly đã nghĩ thông suốt, lúc này bên cạnh có người hô:
“Này, này, ngươi có đi không vậy, đến lượt ngươi rồi đó!”
Lạc Ly lại nhìn lại, toàn bộ mọi người đồng hành đều đi qua thang trời, tiến vào Thánh Khư, chỉ còn lại mỗi mình là vẫn ở bên ngoài.
Những người đi, có một số người sẽ chết, có một số người sẽ được trùng sinh quay về, trở thành trâu dê tiếp theo.
Thực ra bảo bối trùng sinh đó, sợ là có đối phương bày ra cấm chế, dẫn dụ bọn họ qua đó chịu chết, tự động đưa bữa ăn ngon lên cửa!
Nhưng mà Lạc Ly vẫn lắc đầu, hắn lui về phía sau một bước, chấp nhận ai đi tìm chết thì người đó đi mà chết!
Ta không đi!
Lạc Ly không đi, nhưng mà những người khác liền đi lên trước.
Lúc bọn họ đi ngang qua Lạc Ly còn cười nhạo:
“Tên ngốc này, hao phí thiên tân vạn khổ đế đây mà lại không vào!”
“Nơi có nhiều bảo bối như vậy mà không đi, đúng là kẻ ngốc!”
“Ha ha ha, thật là khờ!”
Tam đại quỷ thánh kia đi đến bên cạnh Lạc Ly, một kẻ nói: “Tiểu tử, chờ chúng ta ra ngoài, xé xác ngươi!”
Nhưng mà Lạc Ly lắc đầu nói: “Các ngươi không ra được đâu!”
Thánh Khư này hơn mười van năm không ăn gì, lần này có nhiều đồ ăn như vậy, nó nhất định sẽ ăn thật no nê, để lại chút mầm mống, chờ đợi bữa ăn ngon tiếp theo!
Rất lâu sau, trên mặt đất không còn một ai, chỉ còn duy nhất Lạc Ly đứng đó!
Cung môn kia ầm một tiếng mà đóng sập vào, trong lúc đóng lại, đột nhiên trên cung môn kia xuất hiện nụ cười quỷ dị, giống như rất hài lòng, dáng vẻ ăn rất thỏa thích!
Lạc Ly đứng nơi đây hồi lâu không nhúc nhích, sau đó quay phắt lại, đi xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu!
Đến từ đâu thì quay về đó!
Cuồng bay một hồi, nhanh chóng đi tới đạo hiểm trở thứ bảy, nơi đó quang hải vô tận đã bị Lạc Ly hấp thu, biến mất không còn.
Nhưng mà, ở vùng trung tâm kia, từ từ lại có một Quang Hải mới sinh ra, ước chừng khoảng ngàn năm sau, nơi này sẽ biến về hình dạng ban đầu.
Lạc Ly gật đầu, bay vọt khỏi nơi đây, đi đến hiểm trở thứ sáu.
Đến chỗ này, Lạc Ly mặc niệm trong lòng:
“Ta muốn rời khỏi, ta muốn rời khỏi!”
Sau đó tiến nhập ải hiểm trở thứ sáu, trong nháy mắt lóe lên, Lạc Ly liền rời khỏi chỗ này, trực tiếp đi tới ải hiểm trở thứ năm.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.