Đại Chúa Tể

Chương 757: Hỏa Mị Nhi




"Ầm!"
Biển lửa đỏ rực, dung nham bị xé toang bởi tốc độ cực cao, một cái bóng bọc trong tử hỏa bắn qua như sao xẹt.
Phía sau bóng người trong lửa tím đó, dung nham lại văng ra, một con xà hạt hung tợn rực lửa lao đi với tốc độ kinh hoàng đuổi sát.
Con xà hạt hình thể khổng lồ, tốc độ cũng nhanh như quỷ mị, khiến người ta lạnh mình.
Một đuổi một chạy, dĩ nhiên chính là con xà hạt thần bí nọ đang săn giết Mục Trần.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đâu có ngờ lại xui xẻo đến độ này, vừa mới chui sâu xuống Đại La Viêm Trì, đã xâm phạm địa bàn của con xà hạt kinh hoàng này.
Cái điệu này đừng nói là đi săn được Linh Viêm Mãng, chỉ cần không bị con xà hạt săn là mừng lắm rồi.
- Chạy tiếp đã!
Mục Trần nghiến răng tăng tốc, hắn cảm nhận rõ áp lực lớn ập tới từ phía sau, con xà hạt khổng lồ này tuyệt đối vượt quá sức chống cự của hắn bây giờ.
Mục Trần tăng tốc, con xà hạt vẫn không vội, mà rít lên như vẻ khoái trá, như đã xem hắn là bữa trưa thịnh soạn vậy.
Thợ săn và con mồi xé toang vẻ ồn ào nhưng bình lặng của biển dung nham, thỉnh thoảng bắt gặp vài con Linh Viêm Mãng, thế nhưng đám rắn kia cảm nhận được sự hiện hữu của con xà hạt đuổi sát sau lưng Mục Trần, lập tức trốn sạch. Cảnh tượng càng làm cho lòng Mục Trần thêm lạnh, rõ ràng con xà hạt kia quá kinh khủng.
Sao hắn lại xui tận mạng đến mức chọc vào bá chủ vùng dung nham thế này...
Mục Trần muốn khóc không được, bất thình lình một tiếng động xé toang dung nham từ sau truyền tới, khiến lông tóc hắn càng dựng đứng.
Vội liếc mắt ra phía sau, một tia sáng rực lửa lóe lên, cái đuôi bọ cạp phóng tới, nhọn hoắt đầy chết chóc.
Mục Trần xoay người, Đại Tu Di Ma Trụ thình lình xuất hiện, vung tay xoay tròn, đập vào cái đuôi nọ.
"Keng!"
Một tiếng vang giòn giã, theo đó là kình lực vô song chấn Mục Trần suýt nữa rơi vũ khí, phun máu, cả người bị sức mạnh kinh khủng đó chấn bay đi cả đoạn dài.
- Con quái này sức mạnh nó ít nhất cũng phải Chí Tôn lục phẩm!
Mục Trần khiếp sợ ước lượng sức mạnh đối thủ, chỉ một đòn công kích tùy ý đã đánh cho hắn bị thương như vậy, thực sự chư vương Đại La Thiên vực cũng không có ai là đối thủ của nó.
Đỡ một đòn làm cho hắn biết ngay quái thú đáng sợ, lập tức bỏ hẳn ý định liều mạng tìm đường sống trong cõi chết, mượn lực đẩy dữ dội mà điên cuồng lao đi chạy trối chết.
Xà hạt vẫn thong dong theo sát, mặc cho Mục Trần có tăng tốc ra sao cũng không thoát được.
Cứ thế, sắc mặt Mục Trần càng lúc càng khó coi, hắn đã nhận ra con xà hạt này đang chơi đùa với mình cứ như mèo vờn chuột, để bản thân tự kiệt sức rồi nó mới xơi.
Mục Trần đảo mắt không ngừng, hung quang thoáng hiện. Con xà hạt lợi hại, nhưng nói gì cũng không có trí khôn, nếu dốc toàn lực biết đâu lại có cơ hội trốn thoát.
Như vậy có lẽ sẽ phải trả giá không nhỏ, nhưng sự việc đã đến nước này, hắn còn hi vọng nào khác sao.
Mục Trần nghiến răng, muốn xông lên liều mạng một phen, thế nhưng đột ngột luồng lửa đỏ đang hung hăng xông tới bị cắt ra làm đôi, ngay sau đó một tia sáng trắng lướt qua trước mặt hắn.
Một bóng người bất ngờ xuất hiện làm cho Mục Trần sững sờ, định thần nhìn lại, hắn càng thêm sửng sốt.
Cái bóng trắng đó là một cô gái, áo quần thiếu vải lồ lộ những mảng da thịt trắng muốt, với mái tóc dài đỏ rực như lửa. Vóc người đầy đặn khêu gợi, dù rằng tình hình đang nước sôi lửa bỏng, nhưng cũng khiến hắn "khí huyết chạy loạn", "trên bảo dưới không chịu nghe".
Lại chẳng vừa, không chỉ thân hình nóng bỏng, nàng ta lại sở hữu gương mặt thanh tú mà hút hồn, đôi môi đỏ mọng trên gương mặt mỹ nhân thật sự khiến cho bất kỳ cô gái nào khác cũng phải ghen tỵ.
Sâu trong Đại La Viêm Trì lại bất ngờ xuất hiện mỹ nữ tuyệt sắc khiến cho đầu óc Mục Trần mụ mị hẳn đi, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Mục Trần đang ngu ngơ chú ý cô nàng đại mỹ nhân tóc đỏ, thì người ta cũng nhìn lại hắn, có vẻ như cũng mới phát hiện ra, đôi mắt xinh đẹp tròn to kinh ngạc, nhưng rồi nàng cau mày tập trung chú ý vào con xà hạt bí ẩn kia, gương mặt đổi khác một trời một vực.
- Chạy mau!
Mục Trần kinh hoảng vội vàng cảnh báo.
Nhưng tiếng hét vừa bay ra khỏi miệng, hắn luống cuống như muốn nuốt vào lại, vì con mắt của hắn nhìn thấy một sự việc còn đáng sợ hơn gấp bội. Phía sau cô nàng trắng muốt kia, dung nham bị xé toang, ba cái đầu rắn thò ra khỏi biển lửa, khí thế cực kỳ hung ác đang đuổi sát.
Rõ ràng là một con Linh Viêm Mãng ba đầu!
Và cũng rõ ràng, Linh Viêm Mãng ba đầu tỏa ra dao động linh lực chẳng hề kém cạnh con quái thú bí ẩn xà hạt đang dí sát đít hắn.
Lúc này Mục Trần mới hiểu ra, thì ra cô nàng đại mỹ nhân tóc đỏ kia cũng giống như hắn, lâm vào tình cảnh bị săn giết...
- Chết tía con rồi....
Mục Trần khóc không thành tiếng. Quả thật hôm nay xui không chỗ nào xui hơn được nữa. Một con xà hạt đã dốc sức bỏ trốn còn không xong, bây giờ lại lòi thêm một con Linh Viêm Mãng ba đầu kinh khủng không kém, quả thật bó tay chịu chết.
Nhưng cô nàng tóc đỏ kia lại không bi quan như Mục Trần, đôi mắt ma mị tập trung vào con xà hạt đang tiến sát Mục Trần, hơi trầm ngâm rồi đột nhiên lao tới trước mặt hắn.
Một mùi hương mê mẩn thoang thoảng, Mục Trần còn chưa kịp lâm vào ngây ngốc, thì cánh tay trắng nõn mượt mà vươn ra chụp lấy hông hắn, "véo" một tiếng cả hai biến mất.
Cả hai xuất hiện lại ở một chỗ cách đó chừng trăm trượng, cô nàng tóc đỏ phẩy tay một cái, dòng dung nham kém tới hội tụ thành khối cầu dung nham rực lửa, bọc lấy cả hai, chỉ để lại một khe nứt nhỏ để quan sát tình hình bên ngoài.
Trong cái chỗ nóng đỏ rực lửa mà chật hẹp này, Mục Trần chẳng dám cục cựa, bởi vì hai quả bòng mềm mại mê người đang dán sát vào thân thể hắn, sự kích thích làm cho hắn cứng đơ cả người.
Và cũng vì dao động linh lực hắn cảm nhận từ nàng, rõ ràng cô gái tóc đỏ kia chẳng phải loại người gì hiền lành.
Cũng may cô nàng này chẳng quan tâm gì đến suy nghĩ của Mục Trần, đôi mắt hoa đào chỉ chăm chú nhìn qua khe hở. Phía bên ngoài, sau khi hai người mất tích, con xà hạt và con Linh Viêm Mãng ba đầu bị mất con mồi, nhất thời khựng lại, bốn(?) cặp mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào đối thủ.
- Sao lại thế?
Mục Trần nhìn thấy bên ngoài, không kềm được tò mò hỏi.
- Cái thứ dí sát mông ngươi kia gọi là Viêm Long Hạt, là bá chủ một vùng ở Đại La Viêm Trì này, chuyên săn giết nuốt sống Linh Viêm Mãng. Còn con quái ba đầu đằng đó là quân vương Linh Viêm Mãng, do đó hiển nhiên chúng là tử địch, đã chạm trán thì rõ ràng không chết không về.
Cô nàng tóc đỏ không rời mắt khỏi hai mục tiêu, lên tiếng giải thích:
- Xem ra hai ta cực kỳ may mắn, để chúng nó lưỡng bại câu thương đi, sau đó chui ra làm ngư ông đắc lợi. Ha ha ha, Linh Viêm Tủy của bọn này ta thèm lâu rồi, cuối cùng cũng có dịp được hưởng thụ.
Mục Trần nghe nàng nói chuyện thản nhiên mà lạnh hết cả người. Đại tỷ tỷ gan to quá rồi, lại còn đòi làm ngư ông đắc lợi...
- Chúng ta không bị phát hiện chứ?
Mục Trần lo lắng phập phồng, nếu lỡ hai con quái kia mà đổi mục tiêu săn mồi trước thì lành ít dữ nhiều.
- Tử địch trước mặt, bọn nó nào có hơi đâu mà quan tâm tới chúng ta.
Cô gái kia trả lời.
Mục Trần cũng hơi an tâm lại,, rồi bất ngờ cảm thấy gò bồng đảo mềm mại kia càng áp sát, nhất thời rụt người lại, lúng túng:
- Hay là chúng ta cứ ra ngoài trước?
- Chui ra khỏi đây là tụi nó phát hiện liền, tới đó thì mệt à?
Cô nàng trở nên cau có gắt gỏng, lúc này mới nhìn qua Mục Trần, nhíu mày hỏi:
- Ngươi là chiến sĩ Đại La Thiên quân? Sao trước giờ chưa thấy?
- Ta được vực chủ đại nhân dẫn tới chỗ này để tu luyện.
Mục Trần thành thật trả lời, có vẻ như cô gái này cũng là lính Đại La Thiên quân.
- Ngươi là...?
Mục Trần cẩn thận dò hỏi.
- Ta là Hỏa Mị Nhi.
Cô gái tỏ ra nghi hoặc trả lời, rồi hếch mặt nhướng mày khinh khỉnh tươi cười:
- Đồng thời, là đại thống lĩnh Đại La Thiên quân.
Bỗng chốc Mục Trần thấy như sấm nổ bên tay, đến mức tay chân không tự chủ run lẩy bẩy, há ngoác cả mồm. Khó ngờ được đại thống lĩnh Đại La Thiên quân lại là tuyệt phẩm giai nhân thế này.
- Tiểu đệ đệ cũng thành thực nhỉ, lần này cho ngươi sung sướng tí, ấy nhưng mà chuyện này nếu có người thứ ba biết được, đừng có trách tỷ tỳ ra tay tàn ác nha.
Hỏa Mị Nhi cười mỉm chi nắn vuốt gương mặt Mục Trần, nhè nhẹ dặn dò mà làm cho Mục Trần mồ hôi túa ra như tắm.
Hỏa Mị Nhi vẻ ngoài hoạt bát sinh động, có vẻ như là người dễ gần, nhưng tận trong tâm can nói cho hắn biết rằng, cô nàng này thực sự nguy hiểm và đáng sợ hơn gấp mấy lần vị Băng Tâm thống lĩnh trên kia.
Hỏa Mị Nhi nói xong, chẳng màng Mục Trần ra sao, đôi mắt lại nhìn ra ngoài nơi hai con quái thú khổng lồ đang gầm gừ nhau, thân thể nàng lại càng dán sát hơn vào Mục Trần.
Mục Trần đau khổ nuốt nước miếng, bỗng thấy cả thân trên cứng khừ như khúc gỗ, không dám động đậy. Cánh tay của hắn "bị" đặt sát vào giữa thân thể nàng, làn da mềm mại mượt mà thật sự khiến người ta không nỡ cất tay đi.
Nhưng rõ ràng hắn không dám động đậy hay múa may gì, chỉ cố gắng chú ý động tĩnh bên ngoài, cố gắng thả lỏng thân thể tỏ ra bình thường nhất có thể.
Hỏa Mị Nhi bất ngờ khựng người lại khi tay Mục Trần chạm vào da mình, khẽ gầm gừ lườm Mục Trần, nhưng hắn lúc này đã nhìn ra ngoài, đôi mắt đen láy "thanh tịnh" khiến nàng không chấp nhất nữa, mặc cho thân thể vẫn dán sát vào người hắn.
Hoàn cảnh chật hẹp, nguy cơ bỗng nhiên tiêu tan, trái lại là một khung cảnh đầy sắc xuân mang hương vị nồng nàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.