Đại Chúa Tể

Chương 754: Khổ tu




Những con Linh Viêm Mãng dài thườn thượt bơi lượn trong dung nham nóng chảy, tiếng rít vọng lên không ngừng, làm người ta tê cả răng, lạnh cả xương sống.
Nhìn sơ qua trận địa này, can đảm như Mục Trần cũng biến sắc. Dù xét theo hình thể, rõ ràng đám Linh Viêm Mãng kia phần lớn còn chưa tới trăm tuổi, nhưng cả bầy xúm lại với nhau, thật chẳng dám coi thường.
Đừng nghĩ lúc nãy giết một con Linh Viêm Mãng trăm tuổi nhẹ nhàng mà lầm, lúc đó hắn vận dụng sức mạnh Đại Nhật Bất Diệt thân cũng rất đáng kể, chẳng phải phất tay mà được.
Bây giờ đối mặt bầy bầy Linh Viêm Mãng, cho hắn có thêm mười Đại Nhật Bất Diệt thân cũng là quá sức.
- Độ khó này có cao quá không thế?
Mục Trần méo mặt gượng hỏi. Hắn tuy tự tin nhưng không tự đại, hắn không tin rằng một mình sức của hắn có thể chiến đấu được với đám Linh Viêm Mãng đông đúc thế này.
Đám quái kinh khủng kia đâu phải bùn nhão.
- Như vực chủ đã nói, ngươi chỉ có ba tháng tu luyện ở đây, nếu thật sự muốn trong ba tháng vượt qua Cửu Cửu Viêm Long trận, vậy thì nhất định phải tu luyện theo phương pháp này.
Băng Tâm khoanh tay trước ngực, làm căng lên bộ ngực đầy đặn, giọng nói rõ ràng đang trêu tức Mục Trần.
- Đương nhiên, ta chỉ đề nghị, ngươi có quyền lựa chọn.
Mục Trần mặt mày khổ sở. Đã nói như vậy, hắn có cơ hội chọn lựa thật sao?
Băng Tâm thấy hắn như vậy, lúc này mới tươi cười:
- Được rồi, tiếp theo ngươi cứ tu luyện ở đây, có vấn đề gì lên kia tìm ta.
Nói xong nàng liền quay đít chuồn thẳng, ánh sáng lóe lên đã mất hút trên cao, để mặc Mục Trần đứng một mình giữa biển lửa nóng chảy.
Mục Trần cảm thấy trời đất như sụp đổ, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại. Oán trời oán đất cũng chẳng phải thói quen của hắn, đã tới đây thì tu luyện gian khổ thế nào cũng phải cố gắng.
Hít một hơi khí tức nóng bỏng, luồng khí như hỏa diễm chui vào buồng phổi làm cơ thể hắn nóng rát, nhưng lại đề tỉnh tâm tình của hắn, khiến cho ánh mắt hắn trở nên lợi hại.
Nhìn chăm chú xuống vùng biển lửa đầy dung nham, hắn nhận thấy những bầy Linh Viêm Mãng đông đảo ở đây phân bố cũng không đều, có nơi thì rất đông đúc, có chỗ lại thưa thớt lác đác.
Thực lực Mục Trần hiện tại thừa sức đấu được 2-3 con Linh Viêm Mãng trăm tuổi không có vấn đề, nhưng nếu mà chúng kéo tới đông hơn, e rằng sẽ phải mệt mỏi đào tẩu lung tung. Hắn bây giờ còn chưa thích nghi với môi trường nơi này, có lẽ phải đi dần dần từng bước...
Nghĩ vậy, hắn không chần chừ, nhún chân lao đi, quỷ mị xuất hiện ở một khu vực dung nham khác, lơ lửng cách bề mặt dung nham khoảng 10 trượng, cẩn thận từng chút hạ xuống đặt chân lên dòng dung nham.
"Gréééé"
Chân hắn vừa chạm xuống dung nham, lập tức trong khu vực gần đó có mười mấy con Linh Viêm Mãng phát hiện ra kẻ xâm nhập, dung nham vỡ ra, chúng nó lao tới nhanh như điện công kích Mục Trần, răng nanh nóng chảy như dung nham, sát thương thập túc.
Mục Trần không kinh hoảng, thân thể lôi hóa, chín đường lôi văn hiện trên ngực, tung quyền dũng mãnh như sấm sét, kình phong càn quét hung hăng đập vào bầy Linh Viêm Mãng đang lao tới.
"Bùm!"
Hình thể những con Linh Viêm Mãng nay kém xa con quái trăm tuổi mà hắn giết trước đó, có lẽ tuổi thọ cũng chỉ vài chục năm, do vậy công kích của chúng cũng chẳng có gì uy hiếp được Mục Trần. Lôi quang lướt qua, mười mấy con Linh Viêm Mãng nổ tung thành dung nham rơi xuống.
Mục Trần lật tay, hút lấy Linh Viêm Tủy rơi ra, thần sắc hắn trở nên nghiêm trọng. Đòn công kích vừa nãy tạo chấn động không nhỏ, dĩ nhiên sẽ gây chú ý. Bề mặt dung nham xung quanh vẽ nên những đường lửa uốn éo phóng tới hắn, bên dưới đó hẳn nhiên là những con Linh Viêm Mãng dữ tợn.
Không ít trong số đó có thể hình to lớn, ắt hẳn tu vi cũng đã trăm năm.
"Ầm!"
Dung nham dữ dội bắn lên cao, những tiếng rít vang vọng, những luồng sáng hòa trong dung nham xuyên phá không trung, bắn tới Mục Trần.
Lượng công kích nhiều như vậy, Mục Trần không dám lơ là, lập tức triệu hồi Đại Nhật Bất Diệt thân, chống cự công kích liên miên đánh tới.
"Xèo xèo"
Công kích của Linh Viêm Mãng khá cuồng bạo, nhưng cũng may Đại Nhật Bất Diệt thân của Mục Trần không chỉ tự thân phòng ngự kinh người, mà còn được rèn luyện Đại La Kim Thân, do đó hoàn toàn thừa sức chống đỡ, chỉ để lại một vệt cháy xém trên bề mặt thân thể.
Đại Nhật Bất Diệt thân lúc này mở đồ sát, cự chưởng vung lên đập xuống liên hồi, thộp cổ từng con Linh Viêm Mãng dữ tợn, bóp nát chúng nó.
"Ầm!"
Đại Nhật Bất Diệt thân tung hoành tàn sát, vùng dung nham nơi này bạo động dữ dội, nổi phong ba cuồn cuộn, càng thu hút thêm những tiếng rít chói tai không dứt.
Sau khi triệu hồi Đại Nhật Bất Diệt thân, những con Linh Viêm Mãng vài chục tuổi căn bản chớp mắt xuất hiện là chết ngay, chỉ có những con trên trăm tuổi thì còn chống đỡ được công kích một chút.
Dù đám Linh Viêm Mãng không có linh trí, nhưng ưu thế của chúng là số lượng đông đảo, lại có địa lợi, do đó công kích liên hồi của chúng nó bắn phá Đại Nhật Bất Diệt thân làm cho linh lực của Mục Trần tiêu hao cực lớn.
Hào quang phòng ngự quanh người pháp thân cũng mờ nhạt đi không ít.
"Ầm!"
Đại Nhật Bất Diệt thân vung hai tay chụp vào dòng dung nham, lôi một con Linh Viêm Mãng trăm tuổi ra khỏi đó, hung hăng xé nó ra làm đôi.
Linh Viêm Tủy đỏ rực văng ra, bị Mục Trần thu lấy.
Chỉ hai canh giờ, hắn đã giết được năm con Linh Viêm Mãng trăm tuổi, còn số Linh Viêm Mãng dưới trăm tuổi thì có cả mấy chục.
Mà hắn cũng trả giá không nhỏ, hào quang Đại Nhật Bất Diệt thân mờ nhạt cực độ, cũng do chiến đấu cường độ cao liên tục, so ra còn mệt mỏi hơn lúc chiến đấu với Tần Bi.
Mục Trần hoàn toàn không dám lơ là, căn bản là dốc tận lực chiến đấu, lỡ như để đám Linh Viêm Mãng rình mò nắm được sơ hở, ắt số phận thảm thương.
Đến lúc này, những con Linh Viêm Mãng kém cỏi công kích vô ích với Mục Trần đã không áp sát nữa, phần lớn công kích đều do đám Linh Viêm Mãng trăm tuổi bắn ra. Có thời điểm Mục Trần phải đối phó một lúc tám con Linh Viêm Mãng trăm tuổi bắn phá.
Chiến đấu cường độ cao liên tục như thế, hắn đã bắt đầu cảm thấy chịu không nổi.
Bên trong Đại Nhật Bất Diệt thân, Mục Trần mặt mày xanh xám, tiêu hao linh lực quá nhiều và nhanh chóng như thế này, e rằng nửa canh giờ nữa Chí Tôn Hải của hắn cũng phải cạn kiệt.
Bình thường mà nói, linh lực tiêu hao thế này thì nên nhanh chóng bỏ chiến, tìm chỗ yên tĩnh hồi phục. Nhưng Mục Trần rõ ràng không hề có ý lui chiến, đôi mắt đen cảm nhận rõ hoạt động trao đổi linh lực sung mãn trong cơ thể.
Không ngừng chiến đấu, không ngừng tiêu hao, linh lực mới trở nên sống động.
Càng gần đến cực hạn, thì hắn càng không thể lùi bước!
Mục Trần siết chặt tay, những khối Linh Viêm Tủy đỏ rực lơ lửng trước mặt đều bị hắn thu hết. Nhìn chằm chằm chiến lợi phẩm, hắn không do dự ném hết vào trong mồm.
Luyện hóa Linh Viêm Tủy sẽ khiến cho cơ thể đau đớn kịch liệt, thông thường muốn hấp thu người ta sẽ kiếm chỗ an tĩnh luyện hóa, còn cái kiểu đang chiến mà luyện hóa như Mục Trần thì cực hiếm.
"Ầm!"
Linh Viêm Tủy vào trong người, gương mặt hắn chớp mắt đỏ bừng lên, như một con heo quay.
Linh lực nóng cháy như dung nham chảy trong kinh mạch điên cuồng, đau đớn kịch liệt làm cho mặt mũi Mục Trần nhăn nhó như khỉ, nhưng hắn vẫn nghiến răng, cắn môi chảy cả máu cố chịu đựng.
Vận chuyển Đại Phù Đồ quyết luyện hóa linh lực dung nham, hắn đồng thời điều khiển Đại Nhật Bất Diệt thân né tránh công kích ác liệt bên ngoài.
Máu chảy ra từ trong mồm, đôi mắt hắn đỏ lên như bốc cháy, mùi khét càng lúc càng nồng, nhưng bất ngờ khóe môi nhếch lên sung sướng.
Kiêu ngạo và cố chấp, hắn đã cảm thấy luồng linh lực mênh mông sinh ra trong cơ thể.
Mục Trần liên tục khổ chiến, trên một thạch đài xa xa, những ánh mắt lóe sáng đang quan sát Đại Nhật Bất Diệt thân khi mờ khi tỏ bên dưới.
Bốn vị thống lĩnh Đại La Thiên quân và một vài chiến sĩ cao cấp đang nhìn xuống Mục Trần, bất giác trề môi.
- Một tên ngu si lỗ mãng, cái điệu này lát nữa còn phải nhọc công ta xuống cứu hắn. Chẳng biết trời cao đất dày, lúc này rồi mà còn chưa chịu lui.
Băng Tâm tỏ ra không hài lòng. Vốn Mục Trần thừa sức xông ra khỏi vòng vây khi linh lực còn sung mãn, nhưng vẫn cố sống cố chết không lùi. Lát nữa càng có thêm nhiều Linh Viêm Mãng vây chặt lại, kết quả của hắn rõ ràng chỉ có một: chết vì kiệt sức, bị viêm mãng phân thây.
Ba vị thống lĩnh kia cũng gật gù đồng ý. Mục Trần kia cũng có vẻ ôn văn nho nhã, đâu phải hạng cục mịch lỗ mãng, sao hành sự lại bất cẩn như thế.
Băng Tâm thất vọng lắc đầu, khom người định bay xuống, nhưng thình lình một tiếng vang lớn ầm ầm từ bên dưới vọng lên.
Mọi người giật mình ngẩng lên, những cặp mắt trợn trừng kinh hãi.
Chí Tôn pháp thân kim sắc đang nhạt dần bên dưới bất ngờ bộc phát kim quang chói mắt.
Cỗ dao động linh lực kinh người từ thân hình khổng lồ bùng phát như núi lửa phun trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.