Đại Chúa Tể

Chương 717: Trấn áp lời nguyền




"Tùm tùm!"
Tiếng nước chảy vọng khắp lòng núi, Mạn Đà La thỏa sức vùng vẫy trong hồ nước đen.
Mục Trần chăm chú nhìn qua, sắc mặt kinh nghi phát hiện ra ngoài làn da trắng nõn của cô bé, những chiếc gai đen đúa đang nhanh chóng lòi ra,
Những cái gai đó như sinh vật sống, ghim vào da thịt nàng, tham lam hút máu của nàng.
Mạn Đà La ngồi giữa ao nước, hai mắt nhắm lại, dường như đang cố gắng chống chọi cảm giác đau đớn. Mục Trần nhìn thấy mà kinh hoảng, thống khổ có thể khiến cho cô nàng cường hãn kia phải nhíu mày, thì nó phải dữ dội đến như thế nào?
Những chiếc gai vẫn liên tiếp mọc ra trên người nàng, chỉ chớp mắt mà đã phủ hết nửa người.
- Đây là lời nguyền đó sao?
Thực lực Mạn Đà La phải nói là cực kỳ khủng bố, chẳng biết thần thánh phương nào lại có thể nguyền rủa nàng như vậy.
Những chiếc gai nhọn xuất hiện, phần da còn lại của Mạn Đà La cũng chuyển dần sang màu tối đen, cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt hoàng kim vẫn giữ được sắc màu vốn có.
Mục Trần nhận thấy lúc này nàng đang run rẩy kịch liệt, như đang nghiến răng nín chịu.
Ao nước đen sì sôi lên sùng sục, đột nhiên mái tóc dài của Mạn Đà La phất lên, để lộ tấm lưng trần đã bị nhuốm đen, những bộ gai góc dữ tợn xoắn vào nhau, vươn lên như con mãng xà hung tợn.
Gai đen xoắn lại, càng lúc càng dữ dội, Mạn Đà La rên lên khe khẽ, hai hàm răng trắng ngà lúc này đã nhỏ máu.
Cảnh tượng tra tấn cực kỳ đáng sợ.
"Roẹt!"
Đúng lúc này, trên vách núi, những hoa văn cổ kích phát sáng, những luồng linh lực rực rỡ vươn ra, kéo tới trói chặt những đám gai góc xung quanh Mạn Đà La.
"Xèo xèo"
Bất ngờ những chùm sáng đó lại khiến cho đám gai đen tan chảy như bị đốt cháy, bốc khói nghi ngút, phát ra những âm thanh ghê rợn như tiếng kêu, cứ như đám gai kia là sinh vật thật sự vậy.
Chỉ có điều mấy chùm sáng nọ cũng không thể hoàn toàn khóa chết đám gai, chúng nó giãy giụa như một con rắn muốn thoát ra khỏi bẫy, cộng với đám gai khác vẫn không ngừng chui ra khỏi cơ thể Mạn Đà La, mà theo đó máu trên miệng Mạn Đà La chảy ra càng nhiều hơn. Có vẻ như nếu đám gai trong cơ thể nàng mà chui ra hết, thì toàn bộ khí huyết của nàng cũng sẽ ra đi cùng với sinh mệnh bản thân.
"Ục ục ục"
Vũng nước trong ao sôi lên kịch liệt, những cột nước hắc ám bắn ra, đập vào gai góc, nhưng cũng chỉ làm cho nó giảm bớt tăng trưởng một chút.
Những cây gai hung tợn như mang theo dòng máu nguyền rủa từng chút một tách ra khỏi cơ thể Mạn Đà La, cảnh tượng đẫm máu làm cho Mục Trần hết hồn.
Dù bị tra tấn đau đớn như thế nhưng cô bé Mạn Đà La chẳng hề la hét, nghiến răng cố gắng chịu đựng.
- Mục Trần!
Nhưng khả năng chịu đựng cũng có cực hạn, Mạn Đà La toát mồ hôi khó khăn rít lên, giọng nói rên rỉ làm cho người ta cực kỳ thương cảm.
Mục Trần lập tức gật đầu, hai tay kết ấn, Chí Tôn Hải dậy sóng cuồn cuộn. Một tia hắc ám từ trong đó bay ra, lơ lửng trước mặt hắn.
Bất Hủ Đồ Lục phất phới giữa không, hoa văn thần bí trên đó tản ra ánh tím yêu dị, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bình thản.
Mục Trần nhìn chằm chằm Bất Hủ Đồ Lục, lại nhìn Mạn Đà La, cắn răng búng tay. Bất Hủ Đồ Lục liền tức tốc bay đến chỗ nàng. Hắn tin tưởng này, thì cũng nên quyết đoán.
Bất Hủ Đồ Lục đối với hắn mà nói cực kỳ trọng yếu.
Bất Hủ Đồ Lục bay tới ao nước, Mạn Đà La gian nan giơ tay lên, một tia hắc ám bắn ra, bọc lấy Bất Hủ Đồ Lục, khiến cho hào quang tử sắc trở nên sáng chói hơn.
Hào quang bộc phát, đóa hoa Mandala to lớn thình lình xuất hiện, cánh hoa rũ xuống, hào quang theo đó chảy xuống như mật hoa, rớt vào người Mạn Đà La bên dưới.
"Vụt vụt!"
Hào quang như dịch thể nhỏ giọt xuống dưới, những chỗ dịch thể tử sắc chạm vào, gai góc tối tăm run rẩy kịch liệt, có dấu hiện bị hòa tan, chảy ra thành chất dịch đen đúa rớt xuống ao đen.
Những tiếng rít thống khổ vang lên từ những cây gai kia, lúc này nó đã bị áp chế không thể chui ra khỏi người Mạn Đà La, mà thậm chí còn bị đẩy ngược trở về.
Gai góc kia dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua, hắc ám bùng lên, nó xuyên qua không khí lao tới tấn công đóa hoa Mandala.
Thế nhưng công kích của nó chẳng thể nào vượt qua tấm màn phòng ngự tử sắc của hoa Mandala, mặc cho nó đâm chọt thế nào cũng không thể vào trong được, mà thậm chí những cái gai đâm tới còn bị dịch thể tử sắc làm cho tan chảy.
Mục Trần nhìn thấy mà thở phào, cũng may cái này có công hiệu.
Nhờ có giúp sức, áp lực tra tấn của Mạn Đà La giảm đi nhiều, gương mặt căng thẳng cũng trở nên thoải mái hơn. Nàng vươn tay lau đi vết máu ở khóe môi, sức lực của nàng lúc này hoàn toàn mất hết, chỉ một hành động đơn giản cũng khó khăn.
Giữa không trung, hoa Mandala càng lúc càng thắng thế, những cái gai đen càng lúc càng bị đẩy lùi trở lại cơ thể Mạn Đà La.
Mạn Đà La cảm nhận rõ trạng thái đại bại của gai hắc ám, lòng an tâm thả lỏng. Bất giác cơ thể không chịu được thống khổ nữa, khụy xuống ao, thở hổn hển, mồ hôi tuôn như tắm.
Bất thình lình, những cái gai đã kéo về cơ thể chỉ còn lú ra một khoảng nhỏ chừng nửa tấc lại bộc phát, một mũi gai nhọn đầy răng cưa bất ngờ tấn công đâm tới cổ họng nàng.
Mũi gai hắc ám đâm tới, đôi mắt hoàng kim của Mạn Đà La chỉ biết nhìn trân trân. Thực lực của nàng lúc này hoàn toàn bỏ đi, chẳng thể tránh né, sắc mặt không cam tâm chấp nhận thực tại phũ phàng.
"Véo!"
Thế nhưng chính lúc Mạn Đà La đang nghĩ trong đầu cảm giác bị ngọn gai kia tập kích, thì mũi nhọn lại dừng sát cách cổ họng nàng chỉ có nửa lóng tay, để lại một vết cắt rỉ máu.
Mạn Đà La kinh nghi nhìn lại, đã thấy có một bàn tay đang nắm chặt mũi gai nhọn, Mục Trần ngay thời khắc quan trọng đã kịp xuất hiện, chụp lấy thứ đáng sợ chuẩn bị đâm vào nàng.
Có điều, cái lưỡi gai này chẳng phải đơn giản, răng cưa trên lưỡi gai cắt nát bàn tay hắn, máu tuôn xối xả, rồi cơn đau đớn thống khổ từ lòng bàn tay lan vào cơ thể.
Hắn cố chịu, nhưng chỉ được có cái chớp mắt đã khụy xuống, mắt hằn tơ máu. Mặc dù vậy bàn tay vẫn kiên quyết không buông, dụng sức đẩy cái gai hắc ám kia trở xuống.
Mạn Đà La cắn môi, vung tay lên. Hoa Mandala phía trên càng thêm rực rỡ hào quang tử sắc, cấp tốc trấn áp gai đen, khiến nó vụt tháo chạy khỏi bàn tay Mục Trần, chui trở lại vào trong cơ thể.
Toàn thân Mục Trần nhũn ra, hắn gục trong ao nước đen, thở như bò rống. Cảm giác thê thảm làm hắn run rẩy, thần tình kinh khủng sợ hãi.
- Ngươi muốn chết à?
Thấy hắn vô sự, Mạn Đà La thở phào, nhưng cũng buông tiếng mắng mỏ.
- Ta đang giúp ngươi mà.
Mục Trần đổ quạu. Bản thân mình thì hi sinh chăm sóc con bé này, vậy mà còn bị nó dạy dỗ, cái lý gì đây chứ.
- Chẳng biết cái gì cũng mó tay vào, nếu như ngươi không có Bất Hủ Đồ Lục trong người, thì giờ này ngươi cũng dính lời nguyền luôn rồi!
Mạn Đà La càng mắng dữ hơn.
Mục Trần tái mặt, nhìn lại bàn tay. Quả nhiên có một cái bớt đen hằn lên đó, nhưng rồi hào quang tử sắc từ những phần khác trong cơ thể lan tới, nhẹ nhàng xóa đi vết bớt đen đó. Hẳn nhiên chính là năng lượng xuất phát từ Bất Hủ Đồ Lục.
Mục Trần toát mồ hôi, hắn tận mắt chứng kiến lời nguyền ám lên Mạn Đà La khủng bố ra sao, cái thực lực cỏn con mới đột phá nhị phẩm của hắn mà bị dính lời nguyền kia, e rằng muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong.
- Bây giờ ngươi khỏe rồi chứ?
Mục Trần vẫn còn lo sợ hỏi Mạn Đà La.
- Tạm thời như thế.
Mạn Đà La uể oải lắc lư cơ thể, nhận thấy sức lực hoàn toàn biến mất, chỉ đành nhíu mày.
Mục Trần giơ tay lên thu hồi Bất Hủ Đồ Lục về cơ thể, rồi quay nhìn cô bé, trợn mắt lấy ra một bộ áo bào trùm lên thân hình xinh xắn đáng yêu của nàng, cúi xuống bế thốc nàng ra khỏi ao.
Hắn hành động như thế, Mạn Đà La chỉ giương cặp mắt hoàng kim quan sát, chẳng hề phản ứng, dựa vào ngực hắn, chậm rãi hồi phục.
Mục Trần bồng nàng nhảy ra khỏi ao, đặt cô bé lên một tảng đá.
Tiểu cô nương yên lặng ngồi đó, mái tóc đen ướt nhẹp dán lên người, bộ áo rộng thùng thình che phủ cơ thể.
Lặng lẽ hồi phục, lát sau nàng mở mắt nhìn Mục Trần đang ngồi chán nản cạnh bên, thản nhiên nói:
- Lần này đa tạ, để báo đáp ta sẽ cho ngươi biết vài bí thuật của Đại Nhật Bất Diệt thân.
Mục Trần nghe thấy, hai mắt sáng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.