Đại Chúa Tể

Chương 468: Hắc Ám sâm lâm




Trường thương sắc bén bá đạo nhanh như chớp giật đánh mạnh vào ngọc chưởng của Hạ Hầu.
"Uỳnh!"
Kình phong bùng nổ, không trung tầng tầng nổi sóng.
Lực trùng kích đáng sợ lan đến Mục Trần, phá tan ngực áo, lộ ra bốn đường hoa văn hắc lôi, làn da cũng đen như hắc thiết, sáng bóng cứng cáp.
"Bang!"
Sóng xung kích nện vào ngực Mục Trần, lại vang lên một tiếng như đánh vào sắt thép, thân hình Mục Trần rung chuyển bay lui, nhưng không có vẻ gì bị thương.
Phía ngược lại, thân thể Hạ Hầu cũng lắc lư chao đảo, nhưng hắn không đưa thân ra nhận lấy lực phản chấn kia, tung cước dũng mãnh, linh lực bắn ra mạnh mẽ, đập vào kình lực đáng sợ, thân hình nhẹ nhàng lui ra.
Cả hai đều lui đi một đoạn ngang nhau, ổn định lại.
Không khí đột nhiên lắng đọng.
Ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc khó tin. Mục Trần thực lực chỉ Thông Thiên cảnh hậu kỳ lại có thể ngạnh chiến chính diện với Hạ Hầu đã vượt qua linh lực nan mà chẳng hề tổn thương?
Đường Mị Nhi và Chu Viên cũng biến sắc, gương mặt tỏ ra nghiêm trọng, lần đầu có ánh nhìn khác về tên Mục đội trưởng kia.
Hạ Hầu rõ ràng rất lợi hại, cao thủ linh lực nan, xếp hạng trong cả đại tái này cũng phải là hàng đầu. Nếu để họ 1vs1 với tên kia, đánh bừa dây dưa kéo dài thời gian thì còn được, nhưng tuyệt đối không có cửa thắng, cũng chính vì thế mà rất e ngại Hạ Hầu.
Thế nhưng Mục Trần, thực lực Thông Thiên cảnh hậu kỳ, kém linh lực nan không chỉ là một trời một vực, phải nói là khoảng cách không thể so được. Trước đó được nhìn thấy Lạc Li ra tay phô diễn thực lực, vốn nghĩ rằng chức vị đội trưởng của Mục Trần kia chỉ là nguy trang, thế nhưng ý tưởng đó lúc này đã bị lung lay dữ dội.
Một gã nhìn qua thực lực rất bình thường, nhưng chiến lực lại cực kỳ đáng sợ.
- Hí hí, xem ra lần này bé cái lầm mất rồi, khó trách lại khiến cho co bé Thiên Nhi kia thần hồn điên đảo, quả nhiên bản lĩnh.
Đường Mị Nhi ríu rít cất tiếng cười, ra vẻ cực kỳ hứng thú vui thích, ánh mắt nhìn qua nhìn lại Mục Trần.
Chu Viên liếm môi, ánh mắt nhìn Mục Trần lại tỏ ra khác. Chiến hỏa đột nhiên bừng lên, tay nhịn không được xoa xoa thiết côn, con ma cuồng chiến trong người hắn đã bắt đầu ngứa ngáy.
Trên bầu trời, Hạ Hầu âm trách nhìn Mục Trần, chậm rãi nói:
- Thì ra kiêu ngạo như vậy cũng do có chút năng lực.
Mục Trần mỉm cười, hắc thương trong tay biến mất:
- Làm trò thôi! So với Hạ đội trưởng thì vẫn chênh lệch không ít. Chẳng biết lúc này Hạ đội trưởng thấy chúng ta có đủ tư cách hay không?
Hạ Hầu nhìn hắn thật sâu, chợt nụ cười mọc lên trên mặt:
- Nếu với thực lực này của Mục đội trưởng mà không đủ tư cách, thì có lẽ ở đây cũng không có mấy người đủ tư cách.
Chỉ giao đấu sơ bộ, Hạ Hầu cũng có thể nhận thấy Mục Trần không dễ xơi. Mặc dù cũng không xếp hắn vào hạng đối thủ, nhưng vẫn không còn xem thường nữa.
Mục Trần cười, chắp tay chào. Hạ Hầu cũng là một kẻ cá tính, biết nhịn đúng lúc. Nếu khi nãy Mục Trần không có bày ra sức mạnh dữ dội, có lẽ Hạ Hầu sẽ ra tay sát thủ để giết gà dọa khỉ, thế nhưng đến lúc thấy đối phương có thực lực vượt ngoài dự đoán thì lại nhanh chóng xóa tan sát khí.
Đội hình Thánh linh viện đúng là mạnh nhất trong khu vực này, nhưng hắn cũng không thể chắc chắn sau khi giải quyết xong đội ngũ của Mục Trần sẽ còn bao nhiêu hơi sức, e rằng sẽ trở thành miếng mồi ngon cho Vạn Hoàng linh viện và Võ linh viện.
Do vậy, Hạ Hầu không ngần ngại tạm thời nhẫn nhịn một chút.
Mục Trần khẽ cau mày, thực lực Hạ Hầu mạnh hơn Ma Hình Thiên ngày trước cả một cấp bậc. Dù cho hiện tại thực lực của hắn đã cao hơn nhiều so với khi giao chiến với Ma Hình Thiên, nhưng hắn không thể coi thường. Phỏng chừng nếu Hạ Hầu dốc sức chiến đấu, thì một trận đại chiến thảm liệt sẽ chỉ có hơn chứ không kém ác chiến ngày trước với Ma Hình Thiên.
Mục Trần nhủ thầm trong bụng. Hạ Hầu đúng là khó giải quyết, nhưng hy vọng tên kia sẽ không chủ động trêu chọc hắn, nếu không thì hắn cũng chẳng ngại bớt cho Thánh linh viện một đội ngũ đâu.
Đôi mắt lóe sáng một chút, Mục Trần vẫy gọi Lạc Li rồi cùng quay lại vị trí chi đội của mình. Ba người kia hãnh diện tán thưởng. Mục Trần không hổ danh là đệ tử mạnh nhất Bắc Thương linh viện, ngay cả đại nhân vật như Hạ Hầu cũng phải bị ép tạm thời thỏa hiệp. Chi đội Hoang linh viện thì càng thêm kính sợ. Mới hôm qua được chứng kiến kẻ kia 1vs2 đánh bại chóng vánh hai gã cao thủ thân thể nan, hôm nay lại tiếp tục nhìn thấy hắn đánh ngang tay với cường giả linh lực nan, quả thật càng lúc càng rung động.
Mục Trần mỉm cười quan sát xung quanh, ánh mắt của các đội ngũ khác nhìn hắn cũng không còn vẻ ngang hàng nữa, mà thêm một chút kinh sợ.
"Chíu!"
Thình lình trong rừng rậm hắc ám, một cột sáng bắn thẳng lên trời cao, theo đó là một hương thơm lan tỏa ra tận bên ngoài, khiến nhiều kẻ trong khu vực này trở nên rung động, ánh mắt sáng rỡ nhìn vào khu rừng. Nơi này quả nhiên có tồn tại một di tích viễn cổ!
Mùi hương này có lẽ là của một loại kỳ bảo nào đó sinh trưởng trong cái bảo tàng kia tản mát ra.
Trên bầu trời, gần cả ngàn chi đội trở nên tham lam, rục rịch muốn hành động.
Mục Trần ngửi thấy mùi hương kỳ dị đó, linh lực trong cơ thể cũng nhộn nhạo dao động, gương mặt kinh ngạc. Quả thật nơi đây có kỳ bảo ư?
- Xem ra tất cả đã không nhẫn nại được nữa.
Lâm Châu thì thoàng, những đội ngũ hướng tới vùng này càng lúc càng nhiều thêm, dĩ nhiên chỉ bằng sức một chi đội của Hạ Hầu thì không thể áp chế hết thảy, lại còn dị tượng kinh thiên thế này, chắc chắn cục diện sẽ nhanh chóng hỗn loạn.
Mục Trần gật đầu. Vốn đã biết cục diện sẽ trở nên khó lường, hiện tại tin tức đã lan đi chẳng biết bao xa.
- Chúng ta cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, nhưng phải cẩn thận đề phòng đó. Ta thấy nơi này có gì đó bất ổn.
Mục Trần lo lắng nhìn vào mảnh rừng nguyên thủy tối đen, sự lạnh lẽo của nó khiến hắn từ đầu đã cảm thấy không thoải mái.
Mọi người đều tán thành gật đầu, linh lực luôn vận chuyển trong người.
- Di tích đã hiện, chúng ta xông lên thôi. Kỳ bảo vô chủ, ai giành được thì của người đó!
Mùi hương trong vùng càng lúc càng nồng, khiến cho một đội ngũ nào đó không nhịn nổi nữa gào lên. Ngay lập tức mười mấy chi đội cùng lúc xông tới.
"Víu!"
Bọn họ nhanh chóng phóng vào khu rừng đen nguyên thủy. Nhưng một biến cố thình lình xảy ra, ngay khi họ tiến vào phạm vi khu rừng, nháy mắt tất cả trở nên quằn quại đau đớn, rơi xuống. Dường như khu vực này cấm phi hành.
"Bịch bịch!"
Gần cả trăm người từ trên cao rớt xuống như sung rụng, rên la lăn lộn trên mặt đất.
Những người khác nhìn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hiểu ra chuyện gì.
- Không bay lên trời được, vậy thì chạy qua thôi!
Nhanh chóng có những chi đội khác tham gia, họ hạ xuống mặt đất cấp tốc phóng đi trên những hàng thực vật thấp bé.
- Chúng ta cũng đi chứ?
Từ Hoang nôn nóng hỏi.
Mục Trần cau mày, vẫn cảm thấy có gì đó bất an.
- Rất yên lặng!
Lạc Li đột nhiên lên tiếng.
Mục Trần giật mình kinh ngạc. Đúng vậy, vừa có rất đông người xông lên, sao lại yên lặng như thế? Chẳng lẽ họ đã hoàn toàn bị rừng rậm nuốt mất?
- Cánh rừng này rất quỷ dị!
Mục Trần thần tình lo lắng, nghiêm giọng nói.
Từ Hoang biến sắc:
- Vậy giờ làm gì? Có tiếp tục tầm bảo không?
- Vất vả lắm mới có mặt ở đây, đâu dễ gì buông tay?
Mục Trần trừng mắt nhìn. Thêm một đám người như đàn châu chấu lao vào rừng, hắn nhìn theo khẽ nói:
- Cứ chậm đã, cho bọn kia làm tiên phong dò đường trước đi. Ngươi không thấy cả Hạ Hầu, Đường Mị Nhi, Chu Viên đều án binh bất động sao?
Từ Hoang nhìn lại, quả nhiên ba chi đội kia không hề có vẻ chuẩn bị ra tay. Gần đó còn không ít những đội ngũ thực lực mạnh mẽ, vẫn bình tĩnh yên lặng chờ đợi.
Mục Trần đan tay vào nhau, mắt dõi vào trong rừng rậm hắc ám:
- Ta cũng muốn biết khu rừng quỷ quái này đáng sợ thế nào...
Một ngọn núi nhỏ trong rừng, vài bóng người đang ẩn mình nơi đó, ánh mắt nhìn vào rừng rậm kia, một tiếng cười khẽ vang lên.
- Xem ra chúng ta tìm đến không sai, nơi này chắc chắn là Độc Lâm, địa bàn của một thế lực bá chủ một phương cái di tích đại lục viễn cổ này, một cửa vào Mộc Thần Điện..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.