Đại Chúa Tể

Chương 442: Giai đoạn thứ nhất




"Ầm ầm ầm!"
Sấm vang liên hồi trong lôi hải, không gian rung chuyển dưới từng tiếng sấm hung hãn.
"Véo!"
Một bóng người từ trong đó bay ra, lơ lửng trên cao, mặc cho lôi điện gào thét, hắn giang hai tay đón nhận lấy một cách say sưa.
Có tứ văn lôi thể, độ kháng lôi của thân thể Mục Trần đã tăng rất mạnh, cảm giác hắc lôi nhập thể không còn đau đớn, mà thay vào đó là sung sướng thoải mái vô cùng.
Mục Trần ngẩng lên nhìn Bắc Minh Long Côn đằng xa, khẽ lắc mình bay tới.
Bắc Minh Long Côn quét mắt quan sát Mục Trần, lộ rõ vẻ hài lòng. Trong ba tháng luyện từ nhị văn lên tứ văn lôi thể, tốc độ phải tăng trưởng nói là kinh khủng.
- Đa tạ Bắc Minh tiền bối.
Mục Trần ôm quyền cung kính. Hắn biết nhờ có Bắc Minh Long Côn trợ giúp mới có được tiến triển thế này.
Bắc Minh Long Côn khoát tay:
- Ngươi là một đại diện Bắc Thương linh viện chúng ta tham gia đại tái linh viện, tự nhiên ta phải giúp ngươi một chút.
Lập ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Nhưng mà trong ba tháng rồi, ngươi chỉ có thể tăng trưởng Lôi Thần Thể, còn tu vi linh lực thì chẳng tiến triển gì cả.
Mục Trần gật đầu. Trong ba tháng hắn chỉ điên cuồng tu luyện Lôi Thần Thể, linh lực bản thân theo đó cũng có chút tiến triển, nhưng quả thực chẳng đáng nói tới. Dù sao hắn cũng đã rất hài lòng, vả lại cũng không có cách nào có thể tăng trưởng cả hai cùng một lúc nhanh như vậy.
- Không phải vẫn còn ba tháng nữa sao, sắp tới ta sẽ dốc toàn lực tăng cường linh lực.
Mục Trần cười nói.
Bắc Minh Long Côn cũng gật đầu:
- Ừm, nhưng ba tháng tới ta sẽ không hướng dẫn ngươi nữa, ngươi sẽ đến nơi khác. Sắp tới ngươi sẽ được người khác quản lý.
- Người khác?
Mục Trần ngạc nhiên.
- Phải, trưởng lão Linh Khê sẽ hướng dẫn ngươi, có ý kiến gì cứ nói với nàng ta. Nàng ta đã cam đoan sẽ khiến ngươi cấp tốc tăng cường thực lực.
Bắc Minh Long Côn cười gian xảo:
- Tu luyện với nàng có lẽ thích hơn nhỉ, cô nàng trẻ tuổi xinh đẹp, lại có quan hệ tốt với ngươi, tận dụng đi đó nha. Thật là lần đầu ta thấy cô ta quan tâm một nam tử như thế đó.
Mục Trần đỏ mặt, chẳng biết nói sao.
- Thôi, ngươi đi đi, ta cũng phải bế quan một thời gian.
Bắc Minh Long Côn khoanh tay đứng đó, gương mặt phát sáng hào quang.
Mục Trần thấy thế, giật mình khẽ hỏi:
- Bắc Minh tiền bối sắp đột phá sao?
Bắc Minh Long Côn đang rất vui vẻ, cười tủm tỉm đắc ý:
- Ta đã dừng ở cấp độ này nhiều năm lắm rồi, lần này cũng nhờ có ngươi giúp ta lấy được Lôi Thần Đan, lại chuẩn bị một thời gian cho đột phá.
Bắc Minh Long Côn nếu đột phá thành công, thì sẽ trở thành Địa Chí Tôn. Có thể nói nhờ đó mà địa vị Bắc Thương linh viện sẽ tăng cường rất nhiều. Cứ nhìn thử Lạc Thần tộc, gia gia của Lạc Li, Lạc Thiên Thần cũng chỉ có thành tựu Địa Chí Tôn, mà thừa sức áp đảo không cho ba thần tộc còn lại mưu hại Lạc Thần tộc.
Chí Tôn cửu phẩm và Địa Chí Tôn, cách nhau chỉ một bậc, nhưng lại là hai giai tầng. Nếu khi trước Bắc Minh Long Côn đã thành công đột phá Địa Chí Tôn, thì có cho thên Long Ma Cung một trăm lá gan, họ cũng không dám khiêu khích Bắc Thương linh viện chứ nói gì đến khai chiến. Và thậm chí Vô Lượng lão tổ kia cũng không dám đặt chân tới Bắc Thương đại lục.
- Vậy ta xin chúc Bắc Minh tiền bối đột phá thành công.
Mục Trần hoan hỉ chúc mừng.
Bắc Minh Long Côn cười khanh khách, vung tay tạo một thông đạo đi vào Bắc Thương linh viện.
Mục Trần nhanh nhảu nhạy bén tiến vào thông đạo không gian, nhanh chóng biến mất.
Bắc Minh Long Côn thấy Mục Trần đã hoàn toàn đi mất, lão nghiêm mặt trở lại, nhìn về lòng bàn tay mình. Viên Lôi Thần Đan đen đúa bóng bẩy mang theo lôi điện đì đùng, huyền ảo khó lường.
Ngay khi nó xuất hiện, cả tầng cuối lôi vực như sôi lên, sấm sét rạch ngang trời liên tục, soi sáng cả vùng không gian tăm tối.
"Gràoo!"
Con Lôi Linh bên trong lôi hải cũng cảm ứng được sự tồn tại của Lôi Thần Đan, nó gào lên giận dữ.
Bắc Minh Long Côn hờ hững liếc nhìn nó, rồi một vòng hắc ám tỏa ra, thân thể lão biến dạng, cấp tốc hóa thành một sinh vật khổng lồ.
Một sinh vật nửa cá nửa rồng, cánh giang ra che lấp cả phân nửa lôi hải.
Lôi Thần Đan bay lên cao, Bắc Minh Long Côn há to cái miệng rộng thênh thang, nuốt lấy Lôi Thần Đan và cả lôi đình đi chung với nó.
"Rầm rầm!"
Bắc Minh Long Côn nhảy lên, lao ầm vào lôi hải, không gian biến dạng điên cuồng, lôi hải sôi sùng sục, không gian như muốn sụp đổ.
Rồi sau đó nó nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Mục Trần chẳng biết được động tĩnh nơi hắn vừa rời đi, chỉ đang sung sướng như mở cờ trong bụng về sự tăng trưởng của mình.
Không trung Bắc Thương linh viện, một vùng không gian uốn khúc xuất hiện, Mục Trần bước ra. Chim cò bay lượn trong không gian, những âm thanh tràn ngập sức sống của chốn bồng lai tiên cảnh khiến hắn thanh thản thở phào. Mỗi lần rời khỏi Lôi vực, cảm giác đều như từ lòng đất chui lên nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Một khu vực chết chóc áp lực, nhưng mà lại là nơi tu luyện tuyệt vời.
Mục Trần trầm tư một hồi, rồi hướng thẳng về khu vực nơi ở của Linh Khê. Lạc Li vẫn còn tu luyện trong Bắc Thương Môn, hắn về khu tân sinh cũng chẳng có gì vui vẻ, nên tranh thủ thời gian đi tìm Linh Khê.
Lát sau, Mục Trần hạ xuống ngọn núi yên tĩnh. Linh Khê vốn ở nơi thanh tịnh, chẳng có đệ tử nào dám đến quấy rầy, ngay cả những lãnh đạo của linh viện cũng không thể đến đi tùy tiện, ai nấy đều biết tính cách quái gở của nàng, cả Thái Thương viện trưởng còn không nể mặt cơ mà.
Mục Trần thong thả bước đến đình viện, gặp ngay người con gái áo trắng đang ngồi đó.
Nàng đang thư thả đọc một quyển sách cổ, tay nhẹ nhàng vén tóc, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ khiến hắn thất thần.
Cường giả mạnh thứ ba Bắc Thương linh viện lại là cô gái trẻ xinh đẹp đến vậy....
- Sao? Nhìn đến mụ mị rồi à?
Linh Khê cất tiếng khiến cho hắn giật mình, gương mặt nàng mang theo nụ cười dịu dàng nhìn hắn, vẻ mặt lạnh băng hoàn toàn không có một chút nào khi đối diện với hắn.
Mục Trần gãi đầu, cười nói:
- Linh Khê tỷ thật sự là càng ngày càng đẹp.
- Có thể xinh đẹp hơn bạn gái của ngươi sao?
Linh Khê trêu chọc.
Mục Trần nhe răng cười:
- Bắc Minh đại nhân bảo ta đến chỗ Linh Khê tỷ chỉ đạo ta tu luyện giai đoạn tiếp theo.
Linh Khê gật đầu, bảo hắn đến ngồi cạnh, rồi cứ thế im lặng nhìn hắn.
Mục Trần bị nhìn cũng cảm thấy hơi quái dị.
Linh Khê mỉm cười lắc đầu, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn. Ba tháng chuyên tu, dường như mặt hắn dài ra, ít đi vẻ thiếu niên, mà thêm một chút nam tử tuấn tú.
Mục Trần hơi giật mình, đột nhiên lạnh gáy khi nhìn thấy một con dao nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay Linh Khê.
- Linh Khê tỷ...
Hắn còn chưa kịp tránh ra, thì một làn gió mang theo hương thơm ập vào mặt, đao phong lướt qua, lông tóc râu ria trên mặt nhẹ nhàng bị sởn rơi xuống.
Mục Trần thất thần nhìn người con gái xinh đẹp kề sát gương mặt mình, thần sắc của nàng giống hệt một vị tỷ tỷ đang lo lắng cho đệ đệ vô cùng chu đáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.