Đại Chúa Tể

Chương 390: Thông Thiên Cảnh




Linh lực chói mắt và rực rỡ từ trời giáng xuống như một chiếc cột thông thiên. Đầu trên nối với lốc xoáy khổng lồ, không trung nơi đó mờ ảo mông lung vì linh lực quá nồng nặc.
Mấy hôm nay nó chính là nơi chú ý nhất đối với mọi người ở Bắc Thương linh viện.
Nhiều đệ tử mỗi ngày nhìn sang đó tò mò háo hức. Mười ngày qua, chỉ tiêu mà Thái Thương viện trưởng dành cho Mục Trần đã lan khắp nơi.
Ai ai cũng biết nếu Mục Trần có thể đột phá trong thời hạn một tháng, hắn sẽ được phép tham gia Thánh Linh Sơn. Việc này nhiều lão sinh cũng biết, vì nó chính là một khúc mắc trong lòng mọi người. Bản thân là thành viên của bá chủ Bắc Thương đại lục, vậy mà sự kiện trọng đại nhất của giới trẻ Bắc Thương đại lục lại không tham dự, nói cách nào đó cũng khiến họ cảm thấy xấu hổ khó hiểu. Đám thế lực cỏn con kia có thể so với linh viện của họ được sao, bao nhiêu năm nay Bắc Thương linh viện có bao thế hệ cường giả trở về với gia tộc của họ, thanh danh hiển hách, khiến gia tộc trở thành cự phách một phương.
Bao nhiêu Chí Tôn từ Bắc Thương linh viện đã bước ra Đại Thiên thế giới, tỏa sáng chói mắt, đám thế lực đó thì bồi dưỡng ra được bao nhiêu chứ?
Nếu tất cả Chí Tôn đều quay về Bắc Thương linh viện, thì cả Bắc Thương đại lục có lẽ chỉ biết co vòi run rẩy.
Năm nay Mục Trần muốn tham gia Thánh Linh Sơn, gần như tất cả đệ tử đều ủng hộ. Dù có vài người cũng hoài nghi Mục Trần càn rỡ kiêu ngạo, dù có đột phá Thông Thiên cảnh, khi so sánh với đám người kia vẫn chênh lệch không hề nhỏ.
Đám người đó so với Ma Long Tử nhiều khi còn khó nhằn hơn nữa.
Nhưng nói thế nào thì họ cũng rất tò mò muốn biết nơi thâm sơn kia, tên đệ tử từ khi bước vào Bắc Thương linh viện hoàn toàn bước một đường thẳng lên trời kia có thể tạo thêm được điều kỳ thú gì nữa.
Tiếp tục ba ngày nữa đã trôi qua.
Thời hạn một tháng chỉ còn 2 ngày cuối cùng!
Khu tân sinh.
Quảng trường có cái hồ nhỏ kia, thành viên Lạc Thần hội ngày thường đều tu luyện, nhưng hôm nay không ai hoạt động, tất cả tập trung nhìn vào cột sáng linh lực kia.
Hai ngày cuối cùng Mục Trần vẫn chưa có động tĩnh gì khác, chẳng hề thấy dấu hiệu đột phá nào cả.
Không ít thành viên Lạc Thần hội trong lòng cảm thấy phập phồng lo âu. Bây giờ toàn bộ đệ tử Bắc Thương linh viện đều đang chú ý chuyện này, nếu Mục Trần không thể đột phá đến Thông Thiên cảnh đúng thời hạn, thì không ít người sẽ thất vọng, danh tiếng cũng tổn hại.
- Lạc Li, chỉ còn hai ngày thôi. Mục Trần có thể thành công không?
Diệp Khinh Linh lo lắng quay sang bàn chuyện với Lạc Li.
Lạc Li cười nhạt:
- Thành công hay không cũng vậy thôi, tu luyện cũng không phải cứ ép là được.
Lạc Li thật ra cũng khá bất mãn với cái kỳ hạn mà Thái Thương viện trưởng đưa ra. Thời gian trước hắn bị dao động tâm tình cũng vì quá gấp gáp, suy nghĩ có phần lệch lạc, lão Thái Thương viện trưởng phải chịu trách nhiệm.
Lạc Li cũng hiểu được sau chuyện đó tâm tình Mục Trần sẽ bình ổn trở lại. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, lại là người hay lo lắng, nên vẫn cảm thấy ghét người khiến cho người trong mộng của mình gặp khó khăn.
- Nhưng mà người khác thì không nghĩ như thế....
Diệp Khinh Linh thở dài.
- Tu luyện phải tự mình là chính, để ý người ta nhòm ngó làm gì. Hơn nữa không phải còn hai ngày nữa sao? Không đến giây phút cuối cùng mà kết luận thì vẫn là võ đoán.
- Biết sao được.
Diệp Khinh Linh than nhẹ.
Lại thêm một ngày nữa lặng lẽ trôi qua, dường như không khí trong linh viện trở nên áp lực, ai nấy dù có đang tu luyện cũng bớt chút thời gian chú ý nhìn xem cột sáng linh lực kia.
Ngày cuối cùng, hạn chót đã đến.
Mặt trời chói chan chiếu rọi chân trời, ánh nắng ấm áp dương soi sáng khắp Bắc Thương linh viện. Gần phân nửa số đệ tử Bắc Thương linh viện hôm nay đã tạm ngừng tu luyện, ai ai cũng muốn chứng kiến Mục Trần kia có tạo nên kỳ tích hay không. Trên ngọn núi yên tĩnh, Linh Khê ngồi trên bậc thêm, tay chống cằm hờ hững nhìn cột sáng.
Bên cạnh nàng, Duẫn nhi thở dài, gương mặt khá lo lắng:
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca có thể thành công không?
Linh Khê mỉm cười vuốt ve gương mặt phụng phịu của cô bé:
- Ta cũng không biết đâu.
Linh lực nơi đó quá đậm đặc, hoàn toàn che khuất mọi dao động linh lực của bản thân Mục Trần, chẳng thể nào cảm ứng ra được.
Duẫn nhi chu miệng nhìn lên trời, chắp tay thầm mong mặt trời đi chậm lại một chút.
Nhưng lời cầu nguyện của cô bé chẳng chút hiệu quả, mặt trời vẫn cứ từ tốn trôi đi, sáng sớm nhanh chóng chuyển sang trưa, rồi trở thành hoàng hôn. Ánh chiều tà phủ lên một tầng đỏ lên linh viện.
Cột sáng linh lực kia vẫn không hề thay đổi.
Vô số đệ tử dõi mắt nhìn theo mặt trời đang dần dần hạ xuống sau núi, bất giác thở ra. Có lẽ năm nay Bắc Thương linh viện vẫn chưa có duyên với Thánh Linh Sơn...
Mặt trời khuất sau núi, không gian trở nên một màu u tối.
- Hei da!
Có những tiếng thở dài tiếc nuối, có những người nhún vai chẳng sao cả, tất cả đều lục tục giải tán sau nhiều ngày háo hức quan sát.
"Ầmmmmm!"
Chính lúc đó, một tiếng động rất lớn vang vọng trên không trung, một cột sóng linh lực bùng phát lan tỏa khắp tứ phương.
Mọi người giật mình ngẩng lên chấn động. Cột sáng linh lực kia bồng bềnh không vững, linh lực khuếch tán càng lúc càng dữ dội.
- Có động tĩnh rồi!
Trong khu tân sinh, bỗng dưng những tiếng hoan hô mừng rỡ vang lên, đám đông thành viên Lạc Thần hội kích động vô cùng.
Lạc Li yên lặng nhìn cột sáng đột nhiên toát ra dao động cường đại, bàn tay trong áo siết chặt.
Trên đỉnh núi kia, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng đang chấn động trước cảnh tượng vừa xảy ra.
Trên một hòn đảo nhỏ, Tô Huyên, Tô Linh Nhi mỉm cười mừng rỡ, ánh mắt long lanh quan sát diễn biến.
Ở những nơi khác, Hạc Yêu, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam và những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong giới đệ tử Bắc Thương linh viện cũng đang chấn động.
"Ầm! Ầm!"
Sóng linh lực cuồng bạo ngọn sau tiếp ngọn trước, nhưng hồng thủy vỡ bờ đáng sợ vô cùng, ánh sáng rực rỡ khiến màn đêm hoàn toàn bị xua tan.
Một âm thanh hùng hậu như hổ gầm rồng ngâm đột nhiên vang vọng!
Cột sáng linh lực rung chuyển kịch liệt, rồi một tia sáng chói mắt từ đáy cột sáng bắn lên, xuất hiện trên trời cao.
Bùm!
Cột sáng linh lực hoàn toàn nổ tung thành vô số đốm sáng, rồi một hình hài nhỏ xíu xuất hiện giữa ánh sáng rực rỡ đó, hình dáng giống hệt Mục Trần, chính là Thần Phách của hắn.
Lúc này đây nó ngưng tụ rất đẹp, mang lại cảm giác rất cường đại.
Thần Phách chậm rãi mở mắt, ánh mắt như sao sáng, huyền ảo dị thường.
Tay giơ lên, nó há mồm hút lấy những đốm sáng đầy trời kia, hoàn toàn không bỏ sót chút nào.
Ánh sáng quanh thân nó càng lúc càng ngưng thật, kim quang thoáng hiện.
Thần Phách dũng mãnh phóng lên cao, như một tia sáng bắn xuyên chín tầng mây, chẳng chút nào bị thương tổn trước sức ép của linh khí xung quanh, như có năng lực thông thiên triệt địa.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng kia đều ồ lên ngạc nhiên, rồi hoan hô dậy đất. Ai nấy đều thấy rõ Thần Phách rời khỏi thân thể, ngao du thiên địa mà bất diệt, chính là Thông Thiên!
Hiển nhiên, Mục Trần đã chân chính đột phá cảnh giới cuối cùng của Tam Thiên cảnh, Thông Thiên cảnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.