Đại Chúa Tể

Chương 271: Tiếp trận




Thanh âm hờ hững của Mục Trần văng vẳng, mọi người liền cảm thấy không khí như cô đặc lại, uy áp từ trên người hắn toát ra từ mười linh trận cấp 3 kia khiến cho không ai dám chế nhạo chuyện hắn đòi đến bái phỏng lĩnh giáo Yêu môn nữa.
Tất cả thành viên Yêu môn đều chỉ biết ngậm miệng không dám nói tiếng nào, gương mặt đã hoàn toàn tắt ngúm nụ cười, bọn họ nhìn nhau thần sắc đều tỏ ra nghiêm trọng cực kỳ.
- Thủ lĩnh...
Trần Hậu nhìn sang cầu cứu Hạc Yêu vẫn không đổi sắc.
Hạc Yêu chậm rãi buông tay khỏi chiếc ghế đã nát mất tay vịn, hắn phủi tay nhè nhẹ, bột gỗ rơi xuống lả tả, ngẩng lên nhìn Mục Trần, ánh mắt khiến cho người ta nhìn vào mà lạnh tim:
- Mục Trần! Không thể không nói, ngươi đúng là khiến ta bất ngờ.
Mục Trần nhướng mày mỉm cười:
- Đã làm sai thì phải chịu phạt, không phải sao?
- Ngươi chẳng lẽ thật nghĩ rằng, nhờ vào mười cái linh trận cấp 3 kia có thể khiến ta thúc thủ vô sách hay sao?
Hạc Yêu cất giọng lành lạnh, dường như hàn khí đã tăng lên cực hạn.
Mười linh trận cấp 3 cùng lúc bùng nổ có lẽ cả cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng nháy mắt chết chắc, thế nhưng nếu Hạc Yêu chỉ có bản lĩnh cỡ đó, thì vị trí đệ tứ Thiên bảng đâu tới lượt hắn ngồi.
Hai người đối chọi gay gắt khiến mọi người nuốt lưỡi. Lần đối chiến này xem ra so với ước chiến ba chiêu của Mục Trần và Lý Huyền Thông dữ dội hơn nhiều a.
- Đám linh trận kia khiến ngươi tốn không ít thời gian đấy... Ta đúng là coi thường ngươi, không ngờ mấy bữa nay núp núp bên ngoài Yêu môn chúng ta để làm mấy chuyện dư thừa này.
Giọng nói hờ hững của Hạc Yêu vẫn chẳng mấy dao động.
- Bất quá... sau khi mấy cái linh trận kia tiêu hao hết, thì ngươi còn bản lĩnh gì chứ?
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mục Trần, hẳn nhiên mười linh trận kia chính là sát chiêu chân chính của Mục Trần, đối diện lượng linh trận cấp 3 nhiều như vậy, thậm chí cả cường giả Hóa Thiên cảnh trung kỳ cũng phải tạm lánh phong mang, nhưng người khác không dám đón đỡ, cũng không có nghĩa là Hạc Yêu hắn không dám.
Hạc Yêu đứng thẳng người, linh lực dao động như thủy triều từ cơ thể tuôn ra, những phiến gạch quảng trường chợt vỡ nát, lan ra những khe nứt.
Mọi người thấy vậy cũng cả kinh. Hạc Yêu dự định chính diện chống đỡ mười linh trận cấp 3 kia sao?
- Trần Hậu, sau khi ta chống cự mười linh trận cấp 3 kia rồi, lập tức dẫn anh em lên. Người khác tới tổng bộ Yêu môn chúng ta giương oai, dĩ nhiên chẳng cần phải khách khí.
Hạc Yêu hờ hững dặn Trần Hậu.
- Dạ!
Trần Hậu lúc này đã lấy lại bình tĩnh, hung quanh lóe lên nhìn vào đám người Lạc Thần hội. Chỉ cần không còn mấy đạo linh trận cấp 3 kia uy hiếp, hắn chẳng sợ gì đám tân sinh Lạc Thần hội kia. Mặc dù Lạc Li rất lợi hại, nhưng cả nghìn thành viên Yêu môn cùng lên, không tin đám tân sinh kia còn lá gan ở lại chỗ này.
Diệp Khinh Linh nhìn thấy đám Trần Hậu mắt lóe hung quang, mặt hơi đổi nhưng cũng không ai có ý lùi bước.
Ánh mắt Lạc Li cũng lóe sáng, bàn tay nắm chặt hắc trường kiếm, mơ hồ có kiếm khí sắc bén ngưng tụ.
Bất chợt không khí trở nên giương cung bạt kiếm, mọi ánh mắt đều hướng về Hạc Yêu.
Mục Trần vẫn bình thản như trước, hắn cười:
- Hạc học trưởng, mười linh trận cấp 3 này không phải chuẩn bị cho ngươi.
Hạc Yêu khựng lại, nhìn Mục Trần, cười khẩy:
- Ừ hử? Chẳng lẽ hiện tại ngươi còn có năng lực làm cái gì khác sao?
Hạc Yêu dù sao cũng không phải là người tầm thường, dù rằng chẳng rõ vì sao Mục Trần có thể bố trí ra mười linh trận, nhưng hắn cũng biết chắc đó đã là cực hạn của Mục Trần, tên kia căn bản không còn khả năng phân tâm làm gì khác.
Có thể nhìn ra điều đó không chỉ riêng hắn, cả Tô Huyên lẫn Từ Hoang đều phát hiện. Mục Trần làm được đến chừng này đã là quá tốt, nhưng muốn làm thêm cái gì nữa e là không có khả năng.
Mục Trần chỉ cười nói:
- Hạc học trưởng, chừng này linh trận ta chỉ chuẩn bị cho đám vô lễ dám giương oai với anh em Lạc Thần hội mà thôi, do vậy ta thấy ngươi nên để họ ra vượt ải linh trận mới phải....
Hắn nói chuyện thời điểm, kia giống như đao phong bàn lãnh liệt ánh mắt, cũng đầu hướng về phía phía sau Trần Hậu, Dương Hoằng đám người, mà nhìn thấy hắn ánh mắt, người sau bọn người là run rẩy một chút.
- Đợi ta phá linh trận của ngươi, tự nhiên bọn họ sẽ đến nói chuyện với ngươi!
Hạc Yêu cười khẩy, chẳng thèm quan tâm Mục Trần muốn gì, linh lực hùng hồn bùng nổ, lướt tới Mục Trần.
- Nếu đã vậy.... thì ta dùng thứ khác chiêu đãi Hạc học trưởng vậy.
Mục Trần cười nhạt, chợt hắn nắm tay lại, hào quang lóe ra, một khối thiết cầu hoen gỉ xuất hiện, hắn lập tức rót linh lực vào đó.
"Bùm!"
Thiết cầu nháy mắt phát sáng, hào quang mang theo linh lực kinh khủng tỏa ra.
Một linh trận to lớn khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Trận đồ khủng bố kia vượt xa đám linh trận cấp 3 bên này, trận tuyến phức tạp đan xen vào nhau ảo diệu không lường.
"Vù vù."
Thiên địa như bởi vì sự xuất hiện của trận đồ kia mà bùng phát gió lốc dữ dội, trận đồ cả trăm trượng lơ lưng trên cao làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Ai nấy đều chấn động trước thứ mà Mục Trần vừa triển khai, chắc chắn nó không phải là một linh trận cấp 3.
Dao động linh lực bực này e rằng trong số linh trận cấp 4 cũng không thuộc loại đơn giản.
- Không thể....
Chẳng ai nghĩ được Mục Trần còn đủ sức bố trí một linh trận cấp 4 cấp tốc như vậy.
Hơn nữa lúc nãy Mục Trần ra tay, linh trận cấp 4 kia chắc chắn không phải là dạng minh khắc như trước, mà do hắn tùy tiện bố trí ra.
- Linh trận...
Tô Huyên hai mắt lóe sáng, kinh ngạc:
- Chính là viên cầu linh trận đấu giá được ở Bạch Long thành, nhanh vậy mà hắn đã nghiên cứu thấu đáo được nó....
Tô Linh Nhi bên cạnh cũng kinh ngạc chẳng kém. Món đồ đó chính là do Tô Linh Nhi mua cho Mục Trần, nhìn cái vẻ ngoài hoen gỉ còn nghĩ thứ đó vốn đã là phế liệu, không ngờ vào tay Mục Trần lại bộc phát sức mạnh kinh hồn bạt vía.
- Khó trách hắn chẳng ngại Hạc Yêu, trong tay hắn vẫn còn giữ sát chiêu như thế....
Tô Linh Nhi run run cất tiếng. Linh trận khắc trong đó thật bất phàm, với cấp độ linh trận như thế, Hạc Yêu chắc chắn phải kiêng dè, đâu còn có thể kiêu ngạo trước Mục Trần nữa?
- Ta đã nói Mục Trần sẽ không làm việc gì mà không nắm chắc, hắn dám đường đường chính chính đến Yêu môn, sao có thể để lại một Hạc Yêu không đối phó.
Tô Huyên đắc chí cười nhẹ, ánh mắt khá kỳ lạ nhìn thiếu niên kia.
Hạc Yêu đang lướt tới Mục Trần cũng vì linh trận khủng bố vừa xuất hiện mà lập tức khựng người lại, khuôn mặt âm tình bất định.
Nhìn vào cái linh trận to lớn kia, hắn đã thấy rõ nó vô cùng hung hiểm, bây giờ quả thật hắn cũng không chắc được chuyện tiếp theo.
- Thật sự thủ đoạn gian manh.
Hạc Yêu lạnh lẽo nhìn Mục Trần, nghiến răng nói.
- Hạc học trưởng quá khen!
Mục Trần cười nhạt:
- Vậy thì phiền ngươi im lặng chút đi, nếu không ta không ngại thúc giục hoàn toàn cái linh trận này. Một khi đã đẩy nó đến cuối cùng, ta cũng không có cách nào giữ lại được, thành ra hậu quả như thế nào ta cũng không gánh nổi đâu.
- Ngươi dám uy hiếp ta?
Hạc Yêu trừng mắt lạnh giọng.
- Hạc học trưởng nghĩ như vậy thì ta cũng không có gì phải giải thích.
Tay nắm chặt thiết cầu hoen gỉ, Mục Trần cười đáp lời.
Hạc Yêu trợn to đôi mắt nhìn hắn, cánh tay nổi đầy gân xanh, nhưng lại không hề ra tay. Nếu Mục Trần chỉ có mười linh trận cấp 3 thì hắn cũng chẳng ngại gì, tuy cũng khá lợi hại nhưng so với linh trận cấp 4 khủng bố kia lại hoàn toàn khác...
- Mười linh trận cấp 3, ngươi nghĩ có thể trấn áp cao thủ Yêu môn ta sao?
Hạc Yêu nghiến răng. Hắn phải đứng lại để Mục Trần không điều động linh trận cấp 4. Ở đây ngoài hắn ra còn có ba cao thủ Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, vả lại nhân mã đông đúc, hợp lực lại thì sức mạnh cũng không thể coi thường được.
- Xem ra Hạc học trưởng vẫn chưa hề có ý chấp nhận yêu cầu của ta nhỉ?
Mục Trần nhìn đểu Hạc Yêu, nói.
- Muốn Yêu môn xin lỗi tân sinh các ngươi? E rằng các ngươi chẳng có tư cách!
Hạc Yêu cười khẩy. Đứng ra xin lỗi? Vậy thì còn gì mặt mũi Yêu môn?
- Nếu đã thế....
Mục Trần thản nhiên cười, nhưng nụ cười nham hiểm đầy hung ác kia cất lên, tay hắn biến ảo ấn pháp, cường quang chói lóa từ mười linh trận kia bộc phát, linh lực cuồng bạo thổi ra.
Mọi người run rẩy sợ hãi, Mục Trần đã kích hoạt mười linh trận cấp 3 kia.
- Thì mời chư vị Yêu môn tiếp trận!!
"Đùng!"
Linh lực cuồng bạo lập tức bùng nổ, tàn phá tứ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.