Đại Chúa Tể

Chương 239: Hỏa Viêm Linh Liên




Trên hồ nước trong veo, hào quang ngưng tụ thành một hình tướng bạch long uốn lượn quanh người một thân ảnh hư ảo. Chính sự xuất hiện kia đã khiến Bạch Long Khâu như bị kích nổ.
Vô số người ở đây mắt đã chuyển sang màu đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp nhìn chằm chặp không rời quang ảnh kia, vẻ mừng rỡ cũng pha lẫn trong đó.
LInh tàng này thật sự là linh tàng của Bạch Long Chí Tôn!
Phần lớn bọn họ lặn lội đến đây, cũng chỉ vì vài tin đồn phong phanh về linh tàng Chí Tôn, chẳng ai khẳng định được. Thành ra đa số đều chỉ mang tâm cầu may, nhưng quả thật đến đây đã không uổng công.
Vô số người tham lam liếm môi. Linh tàng Chí Tôn a! Tin tức này cả mấy thế lực lớn cũng phải tâm động, nhưng cũng may lần này tin tức quá gấp, mới chỉ truyền ra được trong phạm vi không lớn, đợi đến khi mấy thế lực nhất lưu của đại lục hay tin, có lẽ linh tàng Chí Tôn chỉ còn lại một mảnh phế tích sạch không.
- Thật sự là Bạch Long Chí Tôn...
Bạch Động trừng mắt nhìn quang ảnh kia, ánh mắt ác độc kích động.
- Đây là vị Bạch Long Chí Tôn ư?
Mục Trần tò mò nhìn xuống, không thấy rõ lắm dung mạo quang ảnh kia, nhưng với bạch long uốn lượn kia, dù rằng đã mất, vẫn có thể kinh sợ quần hùng, khí thế khiến người ta tôn sùng.
"Bùm."
Thình lình Bạch Long Chí Tôn giơ tay lên, bạch long gào thét, ánh sáng lấp lánh lóe lên bắn ra dũng mãnh từ thân thể nó, chói chang chiếu sáng cả hồ nước.
Trong đó có năm tia sáng chói lòa nhất, dần dần phình to thành cột sáng, bắn về năm vách núi chọc trời.
"Xoẹt."
Cột sáng chiếu vào ngọc thác, nước liền bị ngăn lại, ánh sáng đặt lên vách đá.
"Uỳnh."
Vách núi nứt ra, cự thạch rơi xuống liên tiếp, mọi người liền thấy được giấu sau cự thạch là năm phù ấn xuất hiện.
- Đó là...
Vô số người kinh hãi nhìn ký hiệu giấu trong vách đá sau thách nước.
Thình lình năm ký hiệu kia sáng trưng, lại như vật sống tách ra khỏi vách núi, cùng nhau hội tụ lại trên không trung của hồ nước.
"Grào!"
Năm ký hiệu ngưng tụ, bạch long gào lên, bay thẳng vào bên trong những ký hiệu, hào quang đại phóng, không gian bắt đầu biến dạng, hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.
Hưu!
Một cột sáng đâm thủng bầu trời xuất hiện từ trong lốc xoáy, một con bạch long phi thăng, tiếng long ngâm vang đi trăm dặm, cảnh tượng đồ sộ đứng bất kỳ đâu ở Bạch Long Khâu cũng thấy rõ.
- Linh tàng Chí Tôn... xuất thế.
Mọi người thấy cảnh này, trái tim không tự giác đập dồn dập. Linh tàng Chí Tôn chôn giấu mấy trăm năm ở Bạch Long Khâu rốt cuộc đã hiện ra!
- Đi!
Những tiếng gầm của các thủ lĩnh vang lên, vài người dẫn đầu phóng đi, dẫn theo biển người ào ạt vọt vài luồng hào quang lốc xoáy.
Mục Trần cũng hai mắt hừng hực, hắn rất hứng thú với linh tàng Chí Tôn này, hy vọng nhờ cơ duyên lần này khiến bản thân cường đại hơn.
Từ khi được Lý Huyền Thông cho biết thêm vài điều về Lạc Li và Lạc Thần tộc của nàng, hắn biết hiện tại chỉ có thể bất lực nhìn Lạc Li một thân một mình dấn thân gánh vác hàng tỉ tộc nhân của nàng.
Hắn bây giờ yếu nhớt, chỉ là một Lý Huyền Thông cũng đã dễ dàng ngăn cản hắn được. Hắn nhất định phải mạnh lên.
Cô gái kia đang đợi hắn ở tiểu lâu, hắn đã nói với nàng, nhất định sẽ trở thành cường giả cái thế.
Con đường lớn này hắn còn phải đi rất xa, nhưng may mà hắn vẫn còn chút thời gian.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Mục Trần hít một hơi khí lạnh đêm trăng, đôi mắt ẩn chứa bóng hình của ai đó, vẻ mặt kiên nghị quyết tâm. Con đường này sẽ rất gian nan, nhưng trên đời này có những thứ đáng giá để ta cố gắng theo đuổi.
Tô Huyên gật đầu, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn trọng thêm một chút, linh tàng Chí Tôn cũng không khác long đàm hổ huyệt, muốn lấy được những thứ cường giả Chí Tôn để lại cũng không dễ dàng đâu.
Dứt lời, nàng dẫn đầu đi trước, bốn người theo sát sau lưng, cả nhóm hòa vào dòng người đông như biển lúa nhấp nhô chui vào vòng xoáy linh lực trên không trung.
Khi vừa chạm vào vòng xoáy, Mục Trần cảm giác rõ dao động không gian hỗn loạn, trước mặt tối sầm rồi ngay lập tức sáng trở lại, một sức nóng hầm hập đập vào mặt.
Mục Trần mở trừng hai mắt, kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt. Trước mặt hắn là một hồ dung nham đỏ rực nóng chảy, hắn đang đứng trên bình đài nóng hừng hực, không ngừng có những tia sáng lóe lên, rồi vô số người từ trong đó hiện ra.
Mục Trần đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mấy đồng bạn đều mất tăm tích.
- Do vòng xoáy hào quang kia truyền tống đi tùy tiện sao?
Mục Trần nhíu mày suy nghĩ, linh tàng Chí Tôn quả nhiên khó lường, việc nó tự hình thành không gian đã làm cho người ta than thở. Hắn cũng biết rõ muốn mở một không gian ở Đại Thiên thế giới này khó khăn ra sao.
Cường giả Thông Thiên cảnh cũng bất lực.
Đại Thiên thế giới chính là nơi giao hội của hàng vạn hàng nghìn vị diện, không gian chắc chắn khó mà tưởng tượng được. Thậm chí cả những cường giả có thể dễ dàng xé rách không gian để tiến vào Đại Thiên thế giới thì ở đây cũng khó mà tạo thành một khe nứt.
Mục Trần lắc đầu, bọn họ tạm thời bị chia cắt, tin rằng sau đó cũng sẽ gặp lại nhau. Chỉ cần không phải gặp phiền phức quá lớn thì mọi người vẫn sẽ an toàn. Bây giờ hắn cần dựa vào bản thân.
Ngẩng lên quan sát xung quanh, dường như quanh quẩn bình đài này cũng có nhiều âm thanh ồn ào vang dậy.
- Có lẽ tốt hơn hết nên rời khỏi đây.
Mục Trần tiến lên một chút, nhìn về một hướng dòng chảy dung nham, nơi đó hẳn có lối đi sâu vào linh tàng.
- Ồ? Đó là cái gì?
Thình lình một tiếng hô lớn của đám đông xung quanh khiến hắn giật mình nhìn lại.
Giữa hồ dung nham rực lửa, một đóa hoa sen đỏ lơ lửng xoay tròn, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt ở tim sen. Trong ngọn lửa dường như còn có một hạt sen to bằng ngón tay cái.
Dao động linh lực kinh người lan tỏa trong không gian nóng bỏng.
- Đó là...
Mục Trần ngẩn ra, rồi trợn tròn mắt lên
- Cái đó... là Hỏa Viêm Linh Liên?"
Hỏa Viêm Linh Liên, một thứ bảo vật rất hiếm. Hạt sen ngưng tụ từ ngọn lửa linh lực thuần khiết nhất trong thiên địa, có tác dụng rèn gân luyện cốt, nung nấu tinh huyết, cực kỳ có ích cho người tu luyện.
Bảo vật như thế là vô giá trong những khu đấu giá, thế mà hắn lại may mắn nhìn thấy nó lơ lửng trong hồ nham thạch này.
- Đó là Hỏa Viêm Linh Liên?!!!
Mục Trần có thể nhận ra nó, dĩ nhiên nhiều kẻ xung quanh cũng chẳng kém, nhiều tiếng la lớn vang lên, rồi những ánh mắt tham lam ào ào xông tới. Không ngờ vừa đặc chân vào linh tàng liền gặp chí bảo.
Mục Trần liếm môi, đảo mắt nhìn quanh, kinh hãi khi thấy không chỉ có một viên Hỏa Viêm Linh Liên mà rất nhiều lượn lờ quanh đây, trống ngực bỗng nhiên đập thình thịch.
Theo kiến thức của hắn, Hỏa Viêm Linh Liên khó mà hình thành sinh trưởng số lượng lớn, nếu như có cả một đầm như vậy, thì sinh ra một khả năng rất cao xuất hiện loại cực phẩm còn hiếm có hơn.
Chính là Hỏa Viêm Tiên Liên.
Đó là do Hỏa Viêm Linh Liên tiến hóa, với những người tu luyện linh quyết thuộc tính hỏa, chính là tối cường chí bảo. Mục Trần dù không phải tu luyện linh quyết có thuộc tính, nhưng cơ thể hắn cũng có dung hợp Cửu U Hỏa, nếu có thể đạt được vật kia, chắc chắn rất có ích.
- Nơi này có nhiều Hỏa Viêm Linh Liên sinh trưởng, nhất định có cơ hội tiến hóa thành công!
Hai mắt Mục Trần hừng hực nóng cháy, muốn bay ra tìm kiếm thì một biến cố khiến hắn khựng lại.
Thình lình có một tên tráng niên cười hô hố phóng tới một viên Hỏa Viêm Linh Liên gần hắn nhất, khoái trá nói:
- Ha ha, nhiều Hỏa Viêm Linh Liên như vậy, lão tử thật là vận khí quá tốt!
"Vút."
Hắn vừa xuất hiện bên cạnh Hỏa Viêm Linh Liên, đang mừng rỡ cười lớn định giơ tay chụp lấy, thì dòng nham thạch bên dưới đột nhiên có một bóng lửa tung ra, cuốn lấy đôi chân hắn, kéo xuống nham thạch nóng cháy.
"A!"
Tên kia chỉ kịp kêu thảm một tiếng, để lại một vệt khói trắng nhàn nhạt rồi mất tích.
Vừa định ra tay tranh đoạt Hỏa Viêm Linh Liên, đám người kia và cả Mục Trần kịch biến. Dung nham còn có hung thú tiềm ẩn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.