Đại Chúa Tể

Chương 216: Ba chiêu ước hẹn




Quanh lôi đài mênh mông, không khí đột nhiên sôi trào, vô số người tò mò nhìn thiếu niên vừa xuất hiện. Gương mặt tuấn tú mỉm cười, khí độ hiên ngang khiến không ít người tỏ ra thích thú. Bất kể kết quả ra sao, ít nhất Mục Trần dám đứng ra ứng chiến, quyết đoán như thế đã lấy được cảm tình của không ít người.
- Hô hô, tiểu học đệ khá đẹp trai a....
- Nếu thực lực cũng mạnh mẽ thì tuyệt hơn nữa.
Vài thiếu nữ xinh đẹp cũng bàn tán, đôi mắt lung linh nhìn Mục Trần trên lôi đài.
- Đây là đệ nhất tân sinh năm nay Mục Trần sao?
Nhiều người cũng nheo mắt nghi hoặc quan sát Mục Trần. Dung Thiên cảnh sơ kỳ, trong giới tân sinh hẳn là cũng không phải đứng đầu, vậy mà cũng có thể trở thành đệ nhất tân sinh, xem ra Mục Trần phải có bản lĩnh không nhỏ.
- Cái tên kia quả nhiên dám tới.
Tô Linh Nhi thở dài nhìn Mục Trần ngạo nghễ đứng trên sân, thần thái đối mặt Lý Huyền Thông vẫn không sợ sệt khiết nàng cũng cảm khái.
- Hắn chính là Mục Trần à?
Tô Huyên cũng tỏ ra tò mò đánh giá Mục Trần, khẽ gật gù:
- Khí độ cũng không tệ lắm, có thể ở bình tĩnh trước mặt Lý Huyền Thông như vậy, ngay cả những lão sinh cũng ít ai làm được.
- Tỷ tỷ, ngươi đừng nhìn vẻ ngoài của hắn chỉ là Dung Thiên cảnh sơ kỳ, thực ra chiến lực không yếu, mấy kẻ Dung Thiên cảnh hậu kỳ cũng khó mà chiếm thượng phong trước mặt hắn.
Tô Linh Nhi vội vàng nói.
- Ồ? Thú vị vậy à...
Tô Huyên mỉm cười:
- Chẳng qua chỉ như thế vẫn chưa đủ với Lý Huyền Thông. Dù chưa biết họ sẽ dùng phương thức luận bàn thế nào, nhưng Lý Huyền Thông vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, Mục Trần khó mà lật ngược tình thế.
Tô Linh Nhi cũng đành thở dài, dĩ nhiên biết rõ Tô Huyên nói không sai. Chuyện đã đến nước này chỉ có thể xem bản thân Mục Trần mà thôi.
Hy vọng hắn có thể cố chống đỡ một chút.
Dù hắn có thua cũng không ai cười nhạo hắn được, chiến đấu thế này căn bản không phải là so tài, Lý Huyền Thông thắng cũng không có tinh thần thượng võ.
- Hắn là tên đệ nhất tân sinh Mục Trần mà gần đây đồn đãi um sùm đó sao?
Hạc Yêu tóc xanh, nét cười tà dị nhìn Mục Trần. Tên nhóc kia nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, không biết bản lĩnh ra sao lại khiến cho Lý Huyền Thông phát chiến thư tự mình động thủ. Ở trong Bắc Thương linh viện này đâu có mấy người được hắn đối xử như thế, gom hết chắc chỉ được năm đầu ngón tay.
Một chỗ khác, Từ Thanh Thanh nghiến răng nguyền rủa Mục Trần, ánh mắt oán hận trông chờ khoảnh khắc hắn bị Lý Huyền Thông giày xéo dưới chân!
Từ Hoang bên cạnh vẫn hờ hững nhưng sắc bén như ưng nhìn Mục Trần, năm ngón tay khẽ gõ nhẹ nhẹ vào ghế đá, phát ra những tiếng cộp cộp đều đặn.
Ở vài chỗ xa hơn, Dương Hoằng, Mộc Khuê, Băng Thanh cũng có mặt ở đó. Chuyện Lý Huyền Thông hạ chiến thư mời Mục Trần huyên náo như thế, làm thế nào họ lại không biết. Đối với trận giao chiến này họ cũng rất muốn xem.
Dương Hoằng dĩ nhiên muốn thấy bộ dạng thê thảm của Mục Trần, còn Mộc Khuê và Băng Thanh lại muốn xem Mục Trần mà họ phải e ngại kia đối mặt Lý Huyền Thông đại danh đỉnh đỉnh Bắc Thương linh viện sẽ có biểu hiện được những gì.
Cuối cùng là bị nghiền nát, hay có thể sáng tạo vài điểm kỳ tích? Bọn họ cũng rất háo hức và hiếu kỳ.
Toàn trường đều tập trung chú ý vào hai người trên lôi đài.
Ánh mắt hai người đó cũng đang đối thị với nhau, không khí lưu động như đặc lại.
Lý Huyền Thông vẫn lạnh nhạt hờ hững:
- Cũng còn tốt, ngươi không cự tuyệt chiến thư, dũng khí này xem như đáng để ta tán thưởng.
- Đa tạ học trưởng Lý Huyền Thông khen ngợi.
Mục Trần mỉm cười đáp lại, nhưng ánh mắt lại pha một ít sắc bén chứ không hề vui mừng:
- Lần này luận bàn theo phương thức nào, xin học trưởng Lý Huyền Thông cho ta biết một chút đi.
Lý Huyền Thông nheo mắt, nói:
- Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi một đường sống nào cả.
Mục Trần cười khẩy:
- Vậy cũng xin học trưởng Lý Huyền Thông yên tâm, tử lộ ta đi qua cũng không ít, kinh nghiệm cũng phong phú. Hôm nay Mục Trần đã đến, dĩ nhiên sẽ phụng bồi đến cùng.
Lý Huyền Thông khẽ gật đầu, ngẩng lên nhìn biển người trên khán đài chung quanh, thỉnh thoảng dừng lại ở vài vị trí.
Người khiến Lý Huyền Thông chú ý ở đây cũng không có nhiều, người khác nhìn theo ánh mắt hắn, cuối cùng thấy được một cô gái dung nhan xinh đẹp lạnh lùng.
- Này, nàng ta là Lạc Li phải không? Nghe nói Lý Huyền Thông thích nàng nên mới thế này, xem ra tin đồn là thật đó...
- Chà chà... dung mạo, khí chất thế này quả nhiên là cực phẩm nữ tử a, phóng nhãn cả Bắc Thương linh viện, có lẽ chỉ có Tô Huyên mới có thể tranh phong, khó trách khiến cho hai tên nổi tiếng trong giới lão sinh và tân sinh kia ra mặt tranh giành.
- Tuổi còn hơi nhỏ, thế nhưng đã xinh đẹp như vậy, sau này còn thế nào đây? Tiểu mỹ nhân như thế ai nỡ buông tay?
- Nàng chính là Lạc Li? Quả nhiên là tuyệt sắc.
Tô Huyên cũng quay qua nhìn theo, ánh mắt khẽ kinh ngạc thốt lên.
- Ừm.
Tô Linh Nhi thì cũng không phủ nhận được, nàng còn giao đấu với Lạc Li, biết rõ nữ tử kia không chỉ bề ngoài ưa nhìn, mà thực lực cũng đáng kinh ngạc. Nếu xét kỹ hơn, nàng ẩn giấu còn sâu hơn cả Mục Trần, bình thường đâu có mấy khi thấy nàng triển lộ thực lực chân chính.
Các nàng thì tán dương, nhưng Từ Thanh Thanh lại không có được khí độ đó, ánh mắt nhìn Lạc Li chỉ có ghen tị và cừu hận. Dung nhan người ta khiến nàng cảm thấy xấu hổ, vì thế mà thẹn quá thành giận, ghen ăn tức ở.
Về phần Lạc Li, bỗng dưng thành đối tượng chú mục của toàn trường cũng không khiến nàng bối rối hay tỏ ra cái gì, đôi mắt lưu ly đối nhãn nhìn Lý Huyền Thông, gương mặt tinh tế tràn ngập hàn khí.
- Xem ra lại chọc giận nàng rồi....
Lý Huyền Thông bất đắc dĩ nhún vai thở dài, quay lại nhìn Mục Trần, thản nhiên nói:
- Dù sao giữa chúng ta cũng có một ít chênh lệch, ta cũng không muốn bị kẻ khác dị nghị bảo rằng ta ỷ mạnh hiếp yếu, thắng không đẹp... do vậy tỷ thí này ta sẽ cho ngươi một chút xíu cơ hội....
- Ba chiêu!
Lý Huyền Thông giơ ra ba ngón tay, chậm rãi nói tiếp:
- Ngươi tiếp được ta ba chiêu, ngươi thắng. Nhưng đừng lo, ta sẽ không hề nương tay. Thế nào? Dám nhận hay không?
Khán đài, rất nhiều người nhíu mày khẩn trương. Cái gọi là ba chiêu kia nghe có vẻ đơn giản, nhưng hung hiểm vô cùng. Nếu giao đấu bình thường nhiều khi Lý Huyền Thông còn không đánh quá mức, còn khi đặt ra ước định ba chiêu, vậy thì bản lĩnh chân chính của hắn sẽ xuất ra mạnh nhất. Xem ra đối với Mục Trần bề ngoài là cơ hội, nhưng cũng là cửa tử của hắn.
Ở Bắc Thương linh viện này có thể tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông, họa may chỉ có vài người, mà họ đều có danh tiếng hơn xa Mục Trần.
Mọi sự chú ý lại đổ dồn về phía Mục Trần, chờ đợi hắn trả lời.
Mục Trần nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi gật đầu:
- Ta nói rồi, phương thức gì ta cũng chơi tuốt.
- Được lắm!
Lý Huyền Thông yên lặng gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Mục Trần, dùng thanh âm chỉ đủ để Mục Trần nghe thấy:
- Nếu ngươi có thể nhận đủ ba chiêu, ta sẽ nói vài thông tin về Lạc Thần tộc, ta nghĩ ngươi cũng rất quan tâm nhỉ.
Mục Trần trợn mắt, tay siết lại. Lời nói vừa rồi không thể nghi ngờ đã khiến hắn xúc động. Trước đây theo như vài điều mà Lý Huyền Thông có nói, Lạc Li vì muốn vào Bắc Thương linh viện đã phải hứa hẹn gì đó với Lạc Thần tộc, và nó cũng không mấy tốt lành. Mà hẳn nhiên hắn ở cùng Lạc Li, Lạc Thần tộc cũng không đồng ý, thành ra hắn phải biết được vài thông tin sâu hơn về đối phương.
Nếu sau này có gặp Lạc Thần tộc, cũng giảm đi một chút phiền phức.
- Vậy thỉnh học trưởng Lý Huyền Thông chỉ giáo!
Mục Trần thả lỏng hai tay, linh lực vận chuyển tối đa, hắc ám tràn ra cùng hắc viêm như khói lửa đen quang thân thể hắn, không khí cũng trở nên vặn vẹo.
Ước định ba chiêu.
Không có gì gọi là công kích thăm dò, ra tay chắc chắn sẽ như sấm rung chớp giật, hắn phải dốc toàn lực chống đỡ.
Ánh mắt lợi hại khẽ nhìn về người con gái trên khán đài, nàng cũng tỏ ra lo lắng cắn môi.
- Ta sẽ không thua!
Nếu ngay cả trận này cũng không qua, thì gian nan về sau làm sao mà chống đỡ!
Hắc viêm hừng hực thiêu đốt trong mắt, âm thanh kiên định vang vọng trong đấu trường.
- Học trưởng Lý Huyền Thông, ra tay đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.