- Huyết ma sơn.
Mục Trần lẩm bẩm, trong mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng, cuối cùng cũng biết được một ít đầu mối, nếu không thật đúng là hắn cũng chỉ biết chạy loạn tìm lung tung.
Nhưng mà điều khiến hắn không ngờ là, đám người bạch long chí tôn lại là tiền bối trong tông môn của bạch tố tố.
Dường như nhìn thấy sự kinh ngạc của Mục Trần, bạch tố tố cũng than nhẹ một tiếng, có chút nhớ lại, nói:
- Tông môn chúng ta tên là thánh long tông, thủa trước chính là tông phái mạnh nhất thế giới này,bất quá, cái gọi là mạnh nhất" ấy cũng chỉ là tự dối mình gạt người mà thôi."
Nói đến đây, bạch tố tố toát ra một tia khổ sở:
- Khi huyết tà tộc tiến vào thế giới của chúng ta, chúng ta mới phát hiện ra rốt cục mình nhỏ yếu đến thế nào, mặc dù những trưởng bối trong tông môn đều liều chết tương chiến, nhưng vẫn không thể ngăn cản huyết tà tộc nửa bước
Mục Trần yên lặng gật đầu, thế giới này nói cho cùng cũng chỉ là hạ vị diện mà thôi, mà từ khía cạnh hình thái sinh mệnh mà nói, ngoại vực tà tộc hẳn là ngang hàng với đại hiện thế giới, thậm chí còn cao hơn, cho nên khi bọn chúng tiến vào thế giới này, chính là cọp xông vào giữa bầy dê, dựa vào thực lực của thế giới này tuyệt đối không thể chống lại được.
Dù sao, cũng không phải ai cũng có năng lực như Võ Tổ, nếu không thì truyền kỳ cũng sẽ không phải là truyền kỳ nữa rồi.
- Mà ở thời điểm bại vong cuối cùng, mấy vị tiền bối trong tông môn quyết định rời đi, bọn họ biết về sự tồn tại của thiên ngoại thiên, cho nên muốn thử xem có thể ở nơi nào tìm được cường giả cứu vớt thế giới của chúng ta không
- Vì vậy, dưới sự hợp lực của tông môn, bọn họ mạnh mẽ mở ra một khe hở, rời khỏi thế giới này, tiến tới thiên ngoại thiên, mà tất cả mọi người chúng ta ở cái thế giới này đều đang đợi một ngày họ có thể trở lại cứu vớt chúng ta
Mục Trần trầm mặc một chút, nếu hắn không có đoán lầm, những tiền bối kia của bạch tố tố hẳn là những người sáng lập ra Long Ma Cung, nhưng chỉ là nàng cũng không biết là,sau khi tới đại thiên thế giới xong,bởi vì lý tưởng không hợp nhau mà những tiền bối mà các nàng ủy thác hy vọng này đã xuất hiện một vài bất đồng, sau đó bạch long chí tôn phản bội lại long ma cung, mà cuối cùng, long ma cung lại hủy trong tay Mục Trần.
nhưng mà những tin tức này hắn cũng không định nói cho bạch tố tố, nếu như nàng biết trừ bạch long chí tôn ra, những người còn lại đều đã quên mất kiếp nạn ở nơi này, thì chỉ sợ tinh thần của nàng sẽ bị đả kích thật lớn.
- Chúng ta một mực chờ đợi, nhưng mãi mà vẫn không có tin tức, sau đó, khi tông môn sắp bị hủy diệt, chỉ còn lại một đứa bé là ta, trở thành hy vọng cuối cùng của tông môn, tất cả các tiền bối đã sử dụng một phương pháp cổ xưa để hiến tế bản thân, bảo lưu sức mạnh lại, hơn nữa truyền lại cho ta.
Bạch tố tố cười khổ một tiếng, nói:
- Cho nên, hiện giờ ta mới có thực lực như vậy, nhưng tiếc là dù như thế, ta vẫn không phải đối thủ của huyết ma vương
- các ngươi có thể làm đến mức này đã là rất tốt
. Mục Trần nói.
- Đại nhân, ngài đã gặp những tổ tiên của thánh long tông chúng ta sao?
. Ánh mắt bạch tố tố hiện lên vẻ chờ đợi nhìn chăm chú Mục Trần.
Mục Trần hơi chần chờ, sau đó gật đầu một cái.
Bạch tố tố dường như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói:
- Ta biết mà, bọn họ sẽ không bỏ rơi chúng ta, bọn họ vẫn luôn tìm cách cứu vớt chúng ta
Mục Trần cười cười, đầu ngón tay có linh quang ngưng tụ, hóa thành một đạo quang ảnh, chính là hình ảnh của bạch long chí tôn.
- Ta chính là được vị tiền bối này nhờ vả
Bạch tố tố nhìn hình ảnh của bạch long chí tôn, hốc mắt cũng đỏ lên, thấp giọng nói:
- Là bạch long tổ sư, lão nhân gia người chính là người sáng lập của nhất mạch chúng ta
Sau đó nàng chuyền sang Mục Trần, chợt rất cung kính quỳ xuống, nói:
- Đại nhản, tố tố thay mặt tất cả các sinh linh còn sót lại của thế giới này, cảm tạ ngài!
Mục Trần giơ tay áo, một luồng nhu kình nâng bạch tố tố lên, hắn lắc đầu một cái, cũng không tranh công,:
- Ta tới chỗ này hoàn toàn là vì giao dịch, Bạch Long chí tôn hứa hẹn với ta một cái thù lao ta không cách nào cự tuyệt được
Bạch tố tố nhàn nhạt cười một tiếng, hiện ra nụ cười rực rỡ động lòng người, ánh mắt nhìn về phía Mục Trần càng ngày càng lấp lánh.
- Hiện giờ đã có thể xác định, điểm đến của ta chính là tòa thánh long sơn kia, hay còn là huyết ma sơn
. Mục Trần không để ý ánh mắt của nàng, chỉ híp 2 mắt lại, trong mắt có ánh sáng sắc bén ngưng tụ
Trong huyết ma sơn có 3 vị huyết ma vương, chính là 3 cường giả chạm tới thiên chí tôn, nếu lúc đó muốn xông sơn, vậy chắc chắn phải giải quyết hết cả 3 tên này, mà khi đó, chắc chắn sẽ có một phen đại chiến.
Lần này cũng không giống lúc giao thủ với đám lôi âm tôn giả nữa, bởi vì lần này chân chính là đánh nhau sống chết.
- xem ra nhất định phải mau chóng diệt trừ 2 tên huyết ma vương tuần tra bên ngoài, nếu không một khi bọn chúng biết được, 5 người tụ tập một chỗ, chỉ sợ cho dù là ta cũng sẽ không có bao nhiêu khả quan
Mặc dù đối mặt với 5 vị huyết ma vương, hắn vẫn có thể toàn thân trở lui, nhưng lúc đó dưới lửa giận của huyết ma vương, thế giới này chỉ sợ sẽ bị tàn sát sạch sẽ.
Mà nhiệm vụ của hắn cũng sẽ thất bại.
Cho nên, hắn chỉ có thể thành công.
Mấy ngày kế tiếp, Mục Trần dừng chân lại trong thành bang, mỗi ngày đều lẳng lặng tu luyện, điều chỉnh trạng thái bản thân, để bản thân lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất.
Mà những ngày qua, bạch tố tố cũng rất ít tới quấy rầy hắn, dù là che đậy tràng đại chiến lúc trước hay thu nhặt tung tích của 2 vị huyết ma vương cũng cần điều động rất nhiều người, cho nên nàng cũng bận rộn không thể tách ra được.
Nhưng cũng may mắn là, rốt cục nàng đã làm được việc mình nói...
Trong phòng tu luyện, Mục Trần mở 2 mắt, thân hình vừa động, trực tiếp xuất hiện bên ngoài phòng, bạch tố tố đã đứng đợi sẵn.
- Có tin tức rồi.
Thấy Mục Trần, bạch tố tố lập tức nói.
Mục Trần nghe vậy, trong lòng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, những ngày qua hắn cũng chờ đợi rất sốt ruột, dù sao thì thời gian cũng có hạn, nhưng hắn lại không thể thúc giục quá nhiều, tránh nhiễu loạn nhân tâm.
- Một vị huyết ma vương đang ở thiên nguyên thành thuộc vùng tây bắc, tạm thời hắn sẽ dừng chân ở đó nửa ngày
.Bạch tố tố khẽ mỉm cười, nói
Mục Trần nhìn nụ cười của nàng, chần chờ một chút, nói:
- Tổn thất nhiều không?
Bạch tố tố ngần ra, chợt khẽ cắn môi, cười nhạt nói:
- Bại lộ một vài tuyến tình báo, không ít người bị thanh trừ
Mục Trần hơi trầm mặc, bạch tố tố nói dù đơn giản, nhưng hắn cũng hiểu, vì cái tin tức nhìn thì đơn giản này, rốt cục bọn họ đã phải trả giá cao thế nào.
- Vậy ta lập tức hành động thôi
- Đại nhản, có thể mang ta theo không?
. Bạch tố tố nhìn chằm chằm Mục Trần, thỉnh cầu Nếu như thành công, ta có thề lập tức báo tin tức mới, định vị vị trí của một vị huyết ma vương khác"
- Mà nếu như thất bại...
bạch tố tố thản nhiên cười một tiếng, nói "...nói cho cùng không phải chỉ là chết thôi sao?"
Mục Trần suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, đúng là hắn cần bám sát thời gian, có bạch tố tố đi theo, hắn cũng có thể lấy được tin tức mà không cần quay trở lại một lần nữa.
Thấy Mục Trần đồng ý, bạch tố tố nhất thời nở nụ cười như hoa, sau đó cười tươi nhìn Mục Trần phía trước, quần áo bao phủ thân thể mềm mại, lộ ra đường cong uyển chuyển.
- Vậy thì phiền đại nhân mang ta đi một đoạn rồi!
Mục Trần thấy vậy, hơi do dự, rồi đưa cánh tay ra, ôm ngang chiếc eo thon mềm mại của cô gái trước mắt, thoáng ôm chặt, linh quang khởi động, bao trùm lấy 2 người, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, phóng lên cao.
Bên ngoài thiên nguyên thành, trên một ngọn núi.
Lưu quang hiện lên, Mục Trần hiện thân, sau đó buông lỏng cánh tay đang ôm eo thon của cô gái trong lồng ngực ra, mà bạch tố tố cũng đỏ ửng mặt, lùi về phía sau 2 bước.
Mục Trần nhìn một tòa thành thị trên mảnh đất nơi xa xa, nói:
- Đúng là có một luồng dao động cực mạnh, hẳn là tên huyết ma vương kia rồi
Bạch tố tố cũng ngưng mắt nhìn tòa thành thị này, bàn tay hơi siết chặt, bên trong đó không biết có bao nhiêu người dân đã phải bỏ mạng, bên trong những thành thị này tràn ngập mùi máu tanh sặc sụa.
- Ngươi ẩn nấp ở chỗ này, ta sẽ dẫn huyết ma vương kia vào trong thảm sơn, còn ngươi cứ chờ ta quay lại là được
. Mục Trần dặn dò.
Bạch tố tố ngoan ngoãn gật đầu một cái, nàng cũng không phải là cái bình hoa biết đi, biết lúc này tuyệt đối không thể quấy nhiễu Mục Trần chút nào.
Mục Trần thấy vậy cũng không chần chờ nữa, thân hình vừa động liền xuất hiện giữa không trung nơi xa, linh lực trong cơ thể vận chuyển, nháy mắt liền có một cỗ dao động linh lực mạnh mẽ phóng lên cao.
Khi cỗ dao động linh lực này xuất hiện, sâu trong thành thị, bên trong một tòa đại điện,có một nam tử trung niên mặc huyết bào, tay ôm 2 thân ảnh nhỏ nhắn đang run lẩy bẩy, mà giữa lúc răng nanh nhọn hoắt đang mọc ra từ miệng hắn, thì con ngươi của hắn chợt co rụt lại, tay áo vung lên, liền quăng 2 thân ảnh trong ngực ra, thản hình vừa động, xuất hiện trên bầu trời thành thị
Hắn nhìn nơi xa, ở đó mơ hồ có thể thấy được một đạo lưu quang đang hướng về phía thảm sơn trùng điệp mà đi.
- Đám bản địa này thật đúng là gan chó to hơn trời, lại dám theo dõi bản vương!
. Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, huyết quang dưới chân hiện lên, trực tiếp xẹt qua chân trời, nhanh chóng hướng về phía đạo lưu quang lúc nãy lao đi.
Hai đạo quang ảnh, một trước một sau, vọt vào trong dãy núi trùng điệp.
Trên ngọn núi xa xa, bạch tố tố nhìn cảnh này, bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng phập phồng, hít sâu một hơi, trực tiếp lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Nàng không có suy nghĩ muốn đi xem cuộc chiến, mặc dù nàng cũng rất sốt ruột, rất muốn nhanh chóng biết kết quả trận đấu, nhưng nàng hiểu, nàng căn bản cũng không có khả năng thay đổi được chiến cuộc, đã thế, biết sớm cũng có tác dụng gì?
Nếu Mục Trần thất bại, như vậy tất cả hy vọng của họ đều sẽ tuyệt diệt, nếu thế, nàng trực tiếp tự bạo ờ đây, tránh đến lúc rơi vào tay huyết tà tộc, sống không bằng chết.
Nghĩ vậy, bạch tố tố ngược lại thả lỏng ra, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, giang 2 cánh tay ra, yêu kiều duỗi một cái, đường cong mê người, sau đó nàng lười biếng nằm xuống, mở to đôi mắt sáng rực rỡ, ngưng mắt nhìn bầu trời.
Bầu trời này đã từng rất trong xanh, trong thiên địa không có cái mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn...
Thật khiến người ta hoài niệm.
Nàng khẽ mỉm cười, 2 mắt dần dần nhắm lại.
Nhưng mà, 2 mắt của nàng nhắm lại cũng không bao lảu, liền đột nhiên mở ra, bởi vì nàng thấy, trước người nàng, thanh niên cao ráo mỉm cười đứng đó, tủm tỉm nhìn nàng, trên bàn tay nâng một huyết hồng quang cầu, bên trong huyết khí nồng nặc.
Nàng nhìn Mục Trần, không nhịn được mà nở nụ cười quyến rũ, chỉ là trong hốc mắt, bởi vì nội tâm kích động dâng trào mà đã hơi đỏ ửng.
- Đại nhân, ngài cứ đùa bỡn như vậy, ta thật sự sẽ yêu ngài mất.