Đại Chúa Tể

Chương 1318: Thăng Hoa Đan




Trong hang động khổng lồ, 2 phe nhản mã giằng co lẫn nhau, bất quá hiện giờ trên mặt bọn hắn đều có chút sợ hãi nhìn về phía xa xa trong hang.
bởi vì lúc trước, đột nhiên bọn họ nhìn thấy có 2 thân ảnh tràn đầy khí tức tà ác thoát ra từ phiến không gian mà 2 người mục trần tiến vào, trên người 2 thân ảnh này tản ra dao động mạnh mẽ, khiến cho cường giả đại viên mãn của 2 bên cũng cảm thấy một cỗ khí tức tử vong.
Hiển nhiên, thực lực của 2 thân ảnh kia còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
bất quá dường như 2 thân ảnh kia cũng đang trốn tránh cái gì đó, cho nên cũng không thèm để ý chút nào tới đội ngũ 3 bên, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra khỏi hang động.
"đó là ngoại vực tà tộc!"
Linh khê ngưng trọng nhìn 2 thân ảnh vừa bỏ đi, trầm giọng nói.
Nghe vậy, sắc mặt lạc ly, ôn thanh tuyền đều không nhịn được biến đổi, chợt lạc ly đưa mắt nhìn về phía Huyền Long Không Gian, trong mắt thoáng hiện vẻ lo âu.
Nếu bọn ngoại vực tộc kia trốn ta từ phiến không gian này thì chắc hẳn cũng đã chạm mặt bọn mục trần, không biết hiện giờ rốt cục Mục trần thế nào rồi.
ôn thanh tuyền cũng đang suy nghĩ điều này, 2 nàng liếc mắt nhìn nhau có chút lo lắng.
Mà ở phía đối diện,những cường giả vũ gia cũng bồn chồn không kém, bọn họ không sợ mục trần, nhưng lại sợ những tên ngoại vực tà tộc quỷ dị kia, vạn nhất vũ thông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì mục đích của chuyến đi này cũng thất bại hoàn toàn.
vù!
Trong khi nhân mã 2 bên đang lo âu thì đột nhiên xoáy không gian huyền long chẩn động một cái, một khắc sau có một luồng sáng vọt ra.
Luồng sáng từ từ ngưng tụ trước ánh mắt sốt ruột của mọi người, cuối cùng hiện ra thân ảnh của mục trần.
"mục trần!"
đám ôn thanh tuyền thấy Mục Trần an toàn quay lại thì thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt căng thẳng cũng dần dần dịu xuống.
Mục trần gật đầu cười với bọn họ một cái, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt họ thì mới nhớ ra điều gì, hỏi "các ngươi nhìn thấy tên ngoại vức tộc kia trốn ra sao?"
Tất cả mọi người đều gật đầu liên tục, lạc ly có chút nghi hoặc nói "có chuyện gì vậy, tên ngoại vực tà tộc kia sao lại ở trong mảnh không gian này"
"đó là hoàng tử thi ma tộc, tên là thi thiên u, hắn theo đuôi chúng ta lẻn vào trong Huyền Long Không Gian", sắc mặt mục trần ngưng trọng nói "hắn đã cướp được một bộ thi hài ma đế rồi".
Nghe vậy, đám lạc ly giật mình một cái, cướp được một bộ thi hài ma đế roi?
"mục trần, thiếu chủ của chúng ta đâu"
Lúc này, đông đảo cường giả vũ gia đều kinh hoảng nhìn mục trần, sắc mặt tái nhợt kêu lên.
Mục trần hững hờ liếc nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói:"VŨ thông sao? đã chết trong tay bộ thi hài ma đế kia rồi"
ồn ào.
Sắc mặt đám người vũ gia trắng bệch, bọn đổng sơn cũng kinh hãi gần chết, bọn họ cũng biết rõ thực lực của vũ thông, lợi hại như vậy mà lại chết trong Huyền Long Không Gian?
Hơn nữa rốt cục là chết trong tay thi hài ma đế hay là trong tay mục trần, ai mà biết?
vì vậy, ánh mắt của bọn họ nhìn mục trần cũng trở nên hoảng sợ kinh hãi.
"đi!"
ánh mắt đổng sơn loé lên, chợt hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh hắn đột nhiên vọt đi, những đội viên tru ma sư kia cũng rút lui không chút do dự.
Hiện giờ vũ thông đã chết, thực lực 2 bên đã không còn cân bằng, nếu tiếp tục ờ lại đây thì chẳng khác gì để cho đối phương có cơ hội chém giết bọn họ.
Những cường giả vũ gia thấy vậy cũng cắn răng một cái, sau đó lập tức chia ra rút lui, lần tranh đoạt này bọn họ đã thất bại hoàn toàn, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mục Trần nhìn bọn họ rút lui quyết đoán như vậy thì ánh mắt chợt loé lên, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn lại, không giết sạch toàn bộ bọn chúng nữa, bởi vì nếu một vị đại viên mãn muốn liều mạng chạy trốn, hắn muốn chặn lại cũng cực kỳ phiền phức.
vạn nhất trong lúc truy sát lại gặp thiên tai nào đó thì chả khác nào tự lấy đá đập vào chân.
còn việc sau khi tin tức vũ thông chết truyền về vũ gia có khiến vũ gia coi hắn là địch hay không, thì hắn cũng không thèm đề ý, vũ gia cũng chỉ có một vị thiên chí tôn, vị này tất nhiên phải trấn giữ vũ gia, cũng sẽ không dễ dàng ra tay, còn về phần cường giả dưới thiên chí tôn thì cũng chẳng có quá nhiều uy hiếp đối với hắn.
chuyện quan trọng nhất hiện giờ là mau đi lấy bảo bối trong toà di tích này.
"hừ, chạy thật là nhanh"
Ôn thanh tuyền nhìn kẻ địch chạy trốn sạch sẽ trong chớp mắt thì hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không có ý định truy đuổi mà là quay đầu về phía mục trần nói:"thời gian tới, ôn gia chúng ta cũng sẽ khai chiến với vũ gia, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng vũ gia trả thù"
Dù sao lần này là bọn họ mời mục trần đến trợ chiến, mặc dù nàng cũng không biết vũ thông chết trong tay ai, nhưng vũ gia nhất định sẽ ghi hận mục trần, cho nên ôn gia bọn họ cũng phải giúp mục trần ngăn cản vũ gia.
Mục trần gật đầu cười, cũng không từ chối ý tốt của ôn thanh tuyền, chỉ thấy Huyền Long Không Gian phát ra tiếng ù ù, sau đó xoáy không gian nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hoá thành một luồng ánh sáng màu tím tơi vào tay mục trần.
đó chính lả một chiếc nhẫn hình hắc long, trong nhẫn mơ hồ truyền ra dao động không gian.
Mục trần thấy vậy cũng không nhịn được sợ hãi than một tiếng, thủ đoạn này cũng không phải tầm thường, vì trong chiếc nhẫn này mở ra một tiểu không gian, hơn nữa sinh vật sống còn có thể tiến vào được.
bên cạnh, bọn ôn thanh tuyền, ôn tử vũ thấy mục trần biến xoáy không gian kia thành chiếc nhẫn thì không nhịn được trợn to mắt lên.
"Ngươi đã lấy được huyền long quân?" ôn thanh tuyền không nhịn được hỏi.
Mục trần gật đầu cười, chuyện như vậy giấu diếm cũng không có tác dụng, người khác có thể đoán ra dễ dàng.
Bọn ôn thanh tuyền thấy mục trần gật đầu thì hít một hơi khí lạnh,ánh mắt nhìn Mục Trần giống như đang nhìn một tên quái vật, vì họ hiểu rõ huyền long quân kia rốt cục mạnh mẽ cỡ nào.
chỉ cần một ngày nào đó Mục Trần có thể hoàn toàn điều khiển được đội quân này, thì cho dù là thiên chí tôn hắn cũng không sợ.
đối với thu hoạch này của mục trần, ngay cả đám ôn tử vũ cũng không nhịn được có chút thèm thuồng.
"xem ra di tích lần này ngươi mới là kẻ kiếm chác được nhiều nhất rồi". Ôn thanh tuyền hài hước nói, bất quá trong lời nói cũng không có chút ghen tị nào, nàng là một cô gái kiêu ngạo, nên cũng sẽ không vì người khác thu hoạch nhiều mà đỏ mắt, bởi vì nàng biết, đó là do bản lĩnh của người ta.
bất quá Mục trần lại cảm thấy có chút hơi ngại, dù sao tinh tức về toà di tích này vốn dĩ là của đám ôn thanh tuyền, nếu không phải bọn họ mời thì mục trần tuyệt đối cũng không tìm được toà di tích này.
"Đan dược trong di tích, chúng ta lại chia 5-5 đi". Mục trần nói, lúc trước vì nàng lấy được truyền thừa cho nên đã chủ động chia thành 2-8.
Ôn thanh tuyền nghe vậy chỉ lắc đầu một cái, chiếc cằm tinh xảo khẽ nâng lên, kiêu ngạo nói:"ta nói 2-8 thì cứ 2-8 đi, lấy được huyền long quân là bản lĩnh của ngươi, cũng không liên quan tới chúng ta"
Thấy ôn thanh tuyền cố chấp như vậy, mục trần cũng bất đắc dĩ cười cười, nhưng rồi cũng gật đầu một cái, bởi vì hắn chợt nhớ ra hiện giờ hắn còn phải nuôi thêm một đội quân ăn phá sản nữa.
Nếu hắn không kiếm đủ chí tôn linh dịch thì chỉ sợ nửa năm nữa huyền long quân sẽ chết đói cả lũ.
"Hay là chúng ta cứ đi xem linh đan trong toà di tích này đã". Lạc ly mỉm cười nói.
Ôn thanh tuyền cũng khẽ gật đầu, sau đó mọi người ngẩng đầu lên, nhìn vào bên trong hang động khổng lồ, chỉ thấy nơi đó giống như một mảnh tinh không, trong đó từng ngôi sao loé sáng, mỗi một tia sáng đều là một viên linh đan.
ôn thanh tuyền vung tay lên, lò luyện đan linh điệp liền bay lên, từng luồng ánh sáng trong đó toả ra, ánh sáng lướt qua, cả tinh không như biến thành một dải ngân hà bay vọt xuống, toàn bộ chui vào trong lò luyện đan.
Quá trình này kéo dài khoảng mười mấy phút, dòng ngân hà mới từ từ biến mất, mà cả mảnh tinh không khổng lồ cũng hoàn toàn biến mất.
ôn thanh tuyền khép hờ 2 mắt, dường như đâng kiểm tra linh đan trong lò, một lát sau nàng mở mắt ra, trên khuôn mặt không dấu nổi vẻ kinh ngạc "tổng cộng 800 viên linh đan"
đám người mục trần nghe vậy cũng không nhịn được than thở một tiếng.
vì bọn họ cũng biết, 800 viên linh đan này đều là tinh phẩm (chất lượng cao) mà linh điệp đan tiên để lại, đem bất kỳ một viên nào đi đấu giá trên đại thiên thế giới cũng có thể đạt tới mấy trăm vạn chí tôn linh dịch.
Mục trần lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, có số lượng linh đan này, rốt cục hắn cũng không cần lo lắng tới lúc cạn sạch chí tôn linh dịch thì làm sao nuôi huyền long quân.
ôn thanh tuyền nhẹ nhàng búng ngón tay, trong lò luyện đan liền bắn ra 5 đạo hào quang, bọn chúng trôi lơ lửng trước mặt nàng, dường như đang tản ra một loại dao động linh lực cực kỳ tinh khiết, kỳ diệu.
Hào quang dần dần biến mất,chợt trước mắt mọi người liền xuất hiện 5 viên đan dược trơn bóng như thuỷ tinh, ờ mặt ngoài đan dược lại có đan văn như sinh ra từ tự nhiên, điều này cho thấy chất lượng 5 viên đan dược này cao thế nào.
Lúc 5 viên đan dược này xuất hiện, ánh mắt mục trần gắt gao săm soi chúng, rồi ánh mắt hắn trở nên rực cháy nhìn ôn thanh tuyền.
ôn thanh tuyền nhìn hắn cười yêu kiều một tiếng, nói "Đây chính là thăng hoa đan"
"chúng ta lấy một viên, 4 viên còn lại đều là của ngươi", ôn thanh tuyền dùng bàn tay ngọn cầm lấy một viên đan dược thuỷ tinh, sau đó vung tay lên, bốn viên linh đan còn lại bay về phía Mục Trần.
Mục Trần cẩn thận đón lẩy, hắn nhìn 4 viên linh đan hoàn mỹ sáng bóng trong tay mình, cũng cảm thấy như trút được gánh nặng, trên khuôn mặt không dấu dược nụ cười.
Hắn biết, có "thăng hoa đan" này, rốt cục thần thông bất hủ kim thân của hắn đã có cơ hội đột phá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.