Đại Chúa Tể

Chương 1267: Lạc Ly đoạt quán quân




Ào ào ào!
Kiếm quang tràn ngập thiên địa, tiếng nước chảy thanh thủy cũng theo đỏ vang dội lên.
Mà Linh Phi Tử vốn khuôn mặt lạnh lẽo cười cợt, nhanh chóng biến thành vẻ ngưng trọng, trong đôi mắt đẹp thậm chí còn có một tia sợ hãi, bởi vì nàng không nghĩ tới một kiếm của Lạc Ly, lại có thể kinh khủng thế này.
Một kiếm kia chém ra, kiếm quang tràn ngập mỗi ngóc ngách trong thiên địa, đối mặt với một kiếm này, dù là muốn tránh né cũng không thể.
- Đáng chết!
Linh Phi Tử nghiến chặt răng, trong mắt cũng xẹt qua vẻ lạnh lẽo, đến bước này nàng cũng không còn đường lui nữa, đổi lại nàng muốn nhìn xem, nếu có thể ngăn cản được một kiếm này, khuôn mặt của Lạc Ly còn cỏ thể cười như trước được không?
- Ngươi thật sự nghĩ rằng Huyền Nữ pháp thân của ta dễ bắt nạt sao?
Khuôn mặt tươi cười của Linh Phi Tử ngập tràn sát khí, sau một giây, nàng khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một tia tinh huyết, mà tia tinh huyết kia tràn ngập linh lực bàng bạc không cách nào tưởng tượng nổi.
Mà lúc ngụm tinh huyết ngập tràn linh lực kia phun ra xong, khuôn mặt tươi cười của Linh Phi Tử cũng hiện ra vẻ tái nhợt, rõ ràng ngụm tinh huyết kia tiêu hao phần lớn linh lực trong cơ thể nào.
Tinh huyết bắn ra, rơi lên trên nguyệt luân khổng lồ trên tay Huyền Nữ pháp thân, trong nháy mắt tinh huyết nhiễm lên, nguyệt luân vốn trong suốt liền bị nhuốm màu đỏ như máu, tỏa ra khí âm sát kinh khủng, làm cả không gian dần dần đều bị đóng băng.
Ông!
Huyết nguyệt luân điên cuồng rung động, sau một lát chợt rời tay Huyền Nữ pháp thân, bộc phát ra huyết quang phô thiên cái địa, biến thành một luồng ánh sáng xuyên thủng không gian bay về phía vô tận kiếm quang.
Trên huyết quang, tỏa ra vô tận hàn khí, kể cả linh lực thiên địa dù chỉ tiếp xúc trong nháy mắt đều hóa thành vô số băng tinh từ trên trời rơi xuống.
Oanh!
Dưới vô số ánh mắt chấn động quan sát, vài hơi thở sau, kiếm quang tràn ngập thiên địa cùng huyết nguyệt luân kinh khủng kia nặng nề va vào nhau
Vừa va chạm, ánh sáng chói mắt tràn ngập mỗi ngóc ngách trên chiến trường, dãy núi hùng vĩ phía dưới cũng bị ánh sáng rọi xuống sụp đổ ầm ầm xuống!.
Trong vòng mấy ngàn dặm quanh đó, tất cả hạ vị địa chí tôn đều nhanh chóng chạy ra xa, ánh mắt kinh hãi, họ biết nếu bị cuốn vào trong đó, không chêt cũng trọng thương.
Phụt phụt!
Dưới vô số ánh mắt hoảng sợ, huyết nguyệt luân chém vỡ hai tầng kiếm quang, không ngừng phá vỡ, bất quá khi kiếm quang tiêu tán, huyết nguyệt luân cũng ảm đạm đi nhiều.
Đinh!
Đột nhiên, khi huyết nguyệt luân chém vỡ kiếm quang thì, một trường kiếm gợn sóng lăn tăn lăn tăn từ hư vô hiện ra, nhẹ nhàng chạm lên trên huyết nguyệt luân.
Thanh âm va chạm vang dội trên bầu trời.
Khuôn mặt Linh Phi Tử đang tươi cười cũng đột nhiên trắng bệch lại, trong đôi mắt đẹp cũng tràn đầy vẻ kinh hãi.
Rắc rắc!
Bởi vì nàng thấy, trên huyết nguyệt luân lại có vết nứt vỡ rất nhỏ, vết vỡ rất nhanh lan ra, chỉ mấy hơi thở sau đã tràn ngập huyết nguyệt luân.
Phanh!
Huyết nguyệt luân rung lên, cuối cùng không chịu được thêm nữa, banh một tiếng vỡ nát ra, biến thành ánh sáng đỏ đầy trời.
Khuôn mặt Lạc Ly cười bình tĩnh, ngón tay tinh tế giơ lên, trên đầu ngón tay có từng đợt rung động nhộn nhạo.
Bá!
Trường kiếm gợn sóng xuyên thủng huyết nguyệt phiến, một lần nữa biến mất.
Linh Phi Tử dường như nhận ra điều gì, lúc này điên cuồng thúc giục Huyền Nữ pháp thân lui lại, từng màn hào quang quanh thân tạo thành phòng ngự mạnh mẽ.
xuy!
Bất quá lúc nàng cấp tốc rui lui cùng thúc giục phòng ngự, dường như có một thanh âm rất nhỏ truyền vào tai, thân thể của nàng chợt cứng lại, chợt cúi đầu xuống, chỉ thấy một trường kiếm gợn sóng lăn tăn mang theo kiếm quang xuyên thủng ngực Huyền Nữ pháp thân.
Kiếm quang bén nhọn cực kỳ đột nhiên từ bên trong Huyền Nữ pháp thản bắn ra.
Phanh!
Huyền Nữ pháp thân khổng lồ lập tức bị kiếm quang đâm nát từ bên trong, ầm ầm nổ tung lên, hoá thành điểm sáng linh lực đầy trời, giống như mưa sa từ trên trời rơi xuống.
Phụt!
Huyền Nữ pháp thân bị phá, Linh Phi Tử cũng bị thương nặng, phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể mềm mại va vào một ngọn núi, cả ngọn núi đổ sụp xuống.
kiếm quang đầy trời cũng từ từ tiêu tán đi.
Lạc Ly vẫn mỉm cười đứng trên Lạc Thần pháp thân, nàng thu hồi ngón tay, con ngươi nhìn chằm chằm vào nơi ngọn núi sụp đổ, êm ái nói:
“Ngươi thua rồi!”
Waooo...
Trong chiến trường, hạ vị địa chí tôn của hai bên đều trợn mắt há mồm, không ai ngờ được, một kích bén nhọn như thế của Linh Phi Tử vẫn không cản nổi thế công của Lạc Ly.
Nhìn cục diện như vậy, hiển nhiên Lạc Ly mới là người thắng sau cùng.
Nơi ngọn núi sụp đổ, đất đá vỡ vụn, thản hình Linh Phi Tử hiện ra, khoé miệng có vết máu, đôi mắt tràn đầy sự không cam lòng, nghiến răng nói: “ Ta còn chưa thua!”
Lạc Ly nghe vậy, cũng không thèm để ý đến nàng, chẳng qua vung tay ngọc lên, linh lực gào thét ra, tất cả chiến ấn trong tay áo Linh Phi Tử liền bay ra ngoài.
Linh Phi Tử thấy vậy, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lúc này nàng đã bị thương nặng, còn đâu sức chống lại Lạc Ly.
Sau khi chiến ấn bị đoạt, không gian quanh thân Linh Phi Tử rung chuyển, rõ ràng là chuẩn bị bị đá ra khỏi chiến trường, ánh mắt nàng oán hận không cam lòng nhìn chằm chằm vào Lạc Ly, cắn răng nói: “Lạc Ly, ngươi cứ chờ đó, một ngày nào đó ta sẽ thắng được ngươi!”
Nhưng đối với lời nói của nàng, ánh mắt Lạc Ly chưa hề xao động tí nào.
Thân ảnh của Linh Phi Tử, cuối cùng biến mất ở trong vòng xoáy không gian, hoàn toàn bị đá ra khỏi chiến trường, mất đi tư cách tranh đoạt danh ngạch.
Sau khi đuổi Linh Phi Tử đi, Lạc Ly dời đôi mắt đẹp về phía tất cả cường giả dưới trướng Linh Phi Tử, chân ngọc khẽ động, Lạc Thần pháp thân lập tức đi ra, kiếm quang bén nhọn vô cùng một lần nữa phóng lên cao, bao phủ ba vị hạ vị địa chí tôn của Thục Môn.
Đối mặt với công kích của Lạc Ly, ba vị cường giả Thục Môn cũng âm thầm kêu khổ, sau khi giãy giụa một hồi, liền hoảng sợ phát hiện ra, dù bọn họ liên thủ cũng không cách nào chống lại Lạc Thần pháp thân.
“Chúng ta nhận thua!”
Phát hiện ra sự thật tàn khốc này, ba vị cường giả Thục Môn cũng chỉ có thể hô to nhận thua, bọn họ bây giờ đã hiểu được, Lạc Ly trước mắt không phải hạ vị địa chí tôn có thể ngăn cản được, bảy giờ sợ rằng, nàng mới chính thức là người đứng đầu hạ vị địa chí tôn của tây thiên đại lục.
Giữa bọn họ và nàng có chênh lệch cực kỳ lớn.
Thực tế này, làm cho bọn họ cảm thấy xấu hổ, tự xưng là thiên chi kiêu tử, vậy mà hôm nay chứng kiến thực lực của Lạc Ly xong, bọn họ mới hiểu thế nào ra thiên ngoại hữu thiên.
Lúc ba người nhận thua, Lạc Ly cũng ngừng tay, nàng đứng trên lạc thần pháp thân, đôi mắt đẹp nhàn nhạt quét qua, ba vị thiên tài của Thục môn đều ủ rũ cúi đầu giao chiến ấn ra.
Mà ở cách đó không xa,ba người Lữ Phượng Tiên, Du Hổ nhìn thấy thế, liền nhanh chóng đánh bại ba người này, sắc mặt đều phức tạp.
Người như thế mới chính thức là thiên kiêu vô song, mấy người bọn họ thường ngày đều được người đời thổi phồng là thiên kiêu, nhưng so với nàng thì thật là buồn cười.
Đối mặt với Lạc Ly xinh đẹp không thể tả bằng lời, dù là ngạo khí đầy người như Lữ Phượng Tiên, đều cảm thấy mặc cảm tự tu, người như thế, phàm nhân có ai có thể xứng với nàng?
Một bên Du Hổ cũng cười khổ, chỉ có thể đem sự ngưỡng mộ trong lòng kìm nén lại.
“Không biết Mục Trần kia có tài đức gì mà có thể chinh phục được nàng...” Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, thờ dài một tiếng, trong lòng dâng lên sự ghen tỵ vô hạn với Mục Trần.
“Chư vị, các ngươi còn muốn đánh tiếp sao?” Khi hắn đang cảm thán, Lạc Ly lại liếc mắt đẹp về phía những cường giả bên trận doanh của Linh Phi Tử, thanh âm nhẹ nhàng truyền ra, đều làm những cường giả kia mặt vàng như đất.
Đến bước này rồi, bọn họ sao lại không nhận ra, cục diện đã hoàn toàn thay đổi, bọn họ đứng ở trận doanh của Linh Phi Tử là hoàn toàn sai rồi, mà giờ đây Linh Phi Tử đã thất bại bị đuổi đi, hiển nhiên bọn họ cũng sẽ phải trả giá cho sai lầm này.
Cục diện thế này, đa số cường giả đều ủ rũ trong lòng, chỉ cỏ thể mau chóng lấy chiến ấn ra, rối rít thoát ra khỏi chiến trường.
Ngắn ngủi không đến vài phút, trận doanh của Linh Phi Tử chỉ còn không tới 30 người, những kẻ này rõ ràng là không cam lòng, cố gắng bỏ chạy.
Lạc Ly vung tay ra, trên trăm đạo quang ảnh bạo phát, một nén nhang sau, những kẻ này cũng bị tống ra ngoài.
Vì vậy, trên toàn bộ chiến trường hạ vị địa chí tôn, cũng chỉ còn lại cường giả bên phía trận doanh của Lạc Ly, mà bọn họ đều đem chiến ấn ra, nhất thời trên bầu trời lơ lửng vài trăm viên chiến ấn.
Lạc Ly cũng lấy chiến ấn ra, nàng đưa mắt nhìn, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta thắng trận, tiếp theo sẽ dựa theo quy củ đã nói lúc trước, phân phối chiến ấn theo công lao”.
Mọi người đều gật đầu, công lao của bọn họ cũng được ghi chép lại, cho nên, mỗi người tham gia đều sẽ được dựa theo phân ngạch của mình mà lĩnh chiến ấn.
Vài hơi thở sau, chiến ấn trên trời chỉ còn lại 80 viên, đều là của Lạc Ly.
Nhưng mà nàng cũng không cầm chiến ấn này, mà đem phân phát tuỳ ý cho những cường giả khác.
Đối với hành động của Lạc Ly, mọi người cũng không có ý kiến gì, vì bọn họ hiểu điều này có nghĩa là, Lạc Ly sẽ từ bỏ chiến ấn của mình, nhưng nàng cũng sẽ lấy danh ngạch duy nhất kia.
Cũng không ai phản đối điều này, vì nó đã sớm nằm trong dự liệu, hơn nữa cũng chỉ có thực lực của nàng mới có thể đoạt được danh ngạch.
Lần này nếu không phải cỏ Lạc Ly, chỉ sợ bọn họ đã sớm bị Linh Phi Tử đuổi ra khỏi chiến trường, làm sao có nhiều chiến ấn như vậy để đổi bảo vật chứ?
Cho nên, rất nhiều cường giả đều hướng về phía Lạc Ly cung kính nói: “Cám ơn Lạc Hoàng!”
Sau đó, mỗi người bọn họ đều đổi lấy bảo vật, nối tiếp nhau rời khỏi chiến trường, mà chiến trường cuối cùng cũng chỉ còn một mình Lạc Ly.
Lạc Ly khẽ ngẩng mặt lên cười, nụ cười nghiêng nước nghiên thành, nhìn vào hư vô, tuy nàng cũng chưa biết cục diện chiến trường thượng vị địa chí tôn ra sao, nhưng nàng vẫn có dự cảm.
Mục Trần đã thắng.
Bởi vì đối với hắn,từ đầu đến cuối nàng luôn có một niềm tin không thể lay động...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.