Đại Bát Hầu

Chương 393: Lão cửu gặp nạn




Dịch & Biên: †Ares†
Dương Thiền buông tay, hiện giờ Hoa Quả Sơn, đế quốc yêu tộc khổng lồ này đã thuộc về một mình Khỉ Đá. Cũng tức là một mình hắn phải đối mặt với đủ loại quyền mưu chính trị, đủ thứ vất vả nghe không rõ nói không thông. Huống chi, hắn còn cần sắp xếp thời gian để mau chóng đi hoàn thành chuyện mà hắn đã muốn suốt hơn một trăm năm.
Sớm ngày kế, Khỉ Đá liền dẫn Phong Linh vội vàng trở về Hoa Quả Sơn.
Trước khi rời đi, Lăng Vân Tử đến tiễn. Qua miệng của bát sư huynh, Khỉ Đá mới biết tiệc rượu lần này vốn Thanh Phong Tử không cho phép bọn họ mời Khỉ Đá, tới phút cuối cùng không biết sao lại đổi chủ ý, không chỉ có mời Khỉ Đá, còn nhắc Khỉ Đá mang theo Phong Linh.
Mọi người còn tưởng rằng đại sư huynh muốn mượn cơ hội này phục hồi quan hệ thầy trò với Phong Linh. Dù sao Thanh Phong Tử có tổng cộng bốn đồ đệ, đồ đệ nhỏ nhất là Phong Linh, cũng là đồ đệ Thanh Phong Tử ưa thích nhất. Nhưng chẳng ai ngờ, cuối cùng tiệc rượu lại nặng nề như vậy.
Nghiêng mặt qua, trông thấy tay Phong Linh nắm chặt sau ống tay áo, gương mặt cúi gằm đã ngấn lệ, Khỉ Đá dè dặt hỏi:
- Nếu không, muội ở lại, về Tà Nguyệt Tam Tinh động với đại sư huynh vài hôm đi?
- Không.
Phong Linh vội vàng lắc đầu nói:
- Ta... ta muốn về Hoa Quả Sơn.
- Xác định?
- Vâng.
Phong Linh gật gật đầu.
Tựa như sợ ở lại thêm sẽ không nhịn được do dự, nàng lui về sau một bước, xoay người bước đi, ánh mắt từ đầu tới cuối cũng không dám nhìn Lăng Vân Tử vốn đang định mở miệng giữ lại.
Trong ánh ban mai, thân ảnh cô đơn kia đi xa dần, nhỏ nhắn, lại mang theo một loại kiên trì khó nói ra lời.
Rốt cuộc thì người sống theo đàn vật họp theo loài, Khỉ Đá, DươngThiền, có ai không phải người như vậy đây?
Nữ hài trước mắt có thể bỏ lại toàn bộ, một mình vượt qua khoảng cách vạn dặm đường, chỉ vì có thể ở lại bên cạnh hắn, chẳng mong gì khác.
Thế nhưng hắn lại không đáp được dù chỉ một lời hứa.
Có lẽ bởi vì hắn nợ quá nhiều người, bởi vì trong lòng có chấp niệm, nên hắn sớm đã không thể làm tất cả điều mình muốn.
Cuối cùng, nói thêm mấy câu với Lăng Vân Tử, Khỉ Đá vội vàng đuổi theo bước chân Phong Linh, lại kéo nàng cưỡi mây cùng, bay vút đi về hướng Hoa Quả Sơn.
Một đường im lặng không nói gì.
...
Sáu ngày sau, đêm khuya, tại một chỗ cách biên giới phía Bắc của Hoa Quả Sơn chừng hai nghìn năm trăm dặm.
- Nhanh lên! Bọn chúng sắp đuổi tới rồi!
Trong rừng, một đôi nam nữ ẩn theo bóng cây chạy băng băng.
Nam tử kia thân thủ mạnh mẽ, tiếc là nữ tử hoàn toàn không có kinh nghiệm, ngay cả linh lực cũng không ẩn giấu được.
Sáu chiếc xe ngựa của Tuần Thiên phủ gào thét bay trên đỉnh đầu hai người. Hai người vội vàng dựa lưng núp sau một gốc đại thụ, tới khi sáu chiếc xe kia bay đi xa mới thở phào.
- Tiếp tục hai nghìn dặm nữa là địa bàn của sư đệ ta. Đến đó bọn chúng khẳng định không dám đuổi theo.
- Sư đệ?
Nam tử cười cười, nói:
- Mọi người gọi đệ ấy là Tề Thiên Đại Thánh.
- Yêu hầu kia là sư đệ huynh?
Nữ tử kinh ngạc kêu lên.
Lúc này, cách đó chừng bốn dặm, năm tên thiên tướng đang cầm một vật trông tương tự la bàn, mau chóng đuổi theo.
...
Hoa Quả Sơn, Tề Thiên cung.
Trong thư phòng rộng lớn sáng trưng, Khỉ Đá ngồi ngay ngắn trước bàn lật từng quyển tấu chương. Tiểu yêu hầu hạ thi thoảng lại đổi nước trà đã nguội.
Chế độ hiện hành của Hoa Quả Sơn là tập quyền. Để khống chế chặt chẽ Hoa Quả Sơn, Dương Thiền gần như gom tất cả quyền lực về trong tay, ngay cả quân đội hậu cần dưới trướng năm vị yêu vương cũng không chạy thoát.
Ưu điểm của chế độ này là ổn định, thi hành chính sách đạt hiệu suất cực cao. Khuyết điểm là khuyết thiếu sức sống, còn có... người nắm quyền mệt mỏi.
Đúng như Dương Thiền đã nói, Hoa Quả Sơn không có việc nhỏ. Đủ mọi việc của yêu chúng, cho dù chỉ là một chút chuyện vặt vãnh, hội tụ lại cũng thành chuyện lớn bằng trời.
Ở thời kỳ Dương Thiền chấp chính, nàng cần loại thủ đoạn này để duy trì ổn định, tích lũy quyền uy, xem như có chút bất đắc dĩ. Hiện tại quyền lực về tay Khỉ Đá, hắn hoàn toàn có nắm chắc trấn áp đám yêu quái này, đã không cần phải dựa vào loại thủ đoạn này áp chế. Cũng bởi vậy, quyền lực vừa chuyển giao, nhiệm vụ chủ yếu của Khỉ Đá là cải cách, để tất cả khôi phục trạng thái bình thường.
Thế nhưng cải cách nào có đơn giản như vậy?
Một cơ cấu từ lúc bắt đầu sáng lập đã toàn bộ nghe lệnh trung ương, bỗng nhiên muốn nó thực hiện tự trị ở mỗi bộ phận, vấn đề gặp phải trong đó là chồng chất như núi. Quan trọng nhất là, đại đa số vấn đề người chấp hành đều không thể đoán được, mà lại có thể "đau một chỗ hỏng toàn thân".
Vốn đã rất nhiều chuyện phải xử lý, bây giờ còn muốn đồng thời thi hành các loại cải cách...
Trải qua hơn một trăm năm hun đúc văn hóa, hiện giờ yêu quái Hoa Quả Sơn đã sớm không phải những thổ phỉ lúc trước. Rất nhiều yêu quái còn có trình độ văn hóa cao hơn các thư sinh ở quốc gia nhân loại. Từng trang từng trang tấu chương lưu loát, quanh co lòng vòng tìm từ ám chỉ, cộng thêm các loại nội đấu buộc tội... Đối mặt tất cả chuyện này, Khỉ Đá chỉ có cảm giác muốn hộc máu.
Quân vương không khó làm, nhưng muốn làm một quân vương xứng chức thì lại khó. Nếu bên dưới là một đám thần tử giảo hoạt, vậy càng khó như lên trời. Xem tấu chương mà sót một chữ, hay làm không tốt, đều sẽ thành kết cục "một lần sẩy chân để hận ngàn đời". Đã vậy Hoa Quả Sơn lại còn không có thứ tương tự "nội các".
"Tất cả tính kế một mình ta..." - Khỉ Đá rốt cuộc hiểu được ý tứ trong câu nói kia của Dương Thiền.
Nơi có người ắt có giang hồ, có va chạm, còn có phe phái. Một đế quốc yêu tộc thì sao lại ít được những thứ này? Đối mặt với các loại lợi ích, kẻ độc tài nhất định phải cẩn thận phân biệt, hơi có sai lầm sẽ gây thành đại họa.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Phía sau mỗi phần tấu chương đều có các loại động cơ phức tạp, song đều được viết hiên ngang lẫm liệt...
Nói tất cả mọi người tính kể một người chấp chính, lời này quả nhiên một chút cũng không quá phận.
"Kiên trì làm thôi, xe đến trước núi ắt có đường. Dương Thiền còn chịu được một trăm năm, ta đây mới vài ngày thôi mà!" Vào giây phút này, hắn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Thật vất vả cẩn trọng xử lý xong tấu chương của một ngày, lại phát hiện đã tới canh năm, một lát nữa sẽ phải lên triều, muốn dành chút thời gian tu hành cũng không được.
Nhìn sắc trời u tối, Khỉ Đá bỗng có cảm giác muốn chết.
- Móa nó, ta đây là làm Tề Thiên Đại Thánh hay là làm nô lệ?
Lượng công việc này, nếu không phải hắn tu vi cao, đúng là bị chơi chết rồi.
Tiểu yêu hầu hạ cạnh đó vội vàng cúi đầu, không dám nhiều lời.
- Quên đi, nghỉ ngơi một chút đã.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đang lúc hắn chuẩn bị nằm úp sấp lên bàn nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên lại cảm nhận thấy gì đó, vội lấy ra từ bên hông một miếng ngọc giản đang lóe sáng mờ mờ.
- Bát sư huynh?
Mới vừa nâng ngọc giản sát môi, hắn nghe được từ bên kia ngọc giản vang lên tiếng hô ầm ĩ của Lăng Vân Tử.
- Sư đệ! Lão cửu xảy ra chuyện, nhanh chóng cứu mạng!
Khỉ Đá hoảng sợ, vội vàng đứng bật dậy:
- Nói rõ ràng!
- Hiện tại không có thời gian, tóm lại, lão cửu đang ở gần đệ, cứu mạng quan trọng hơn! Ta đã báo cho đại sư huynh rồi, những sư huynh đệ khác cũng đang đến, nhưng ta sợ không kịp. Lão cửu này... thật sự là ngu ngốc!
Không kịp nghĩ nhiều, Khỉ Đá rút Kim Cô bổng thu nhỏ từ trong tai ra, biến hóa siết chặt trong tay, cắn răng một cái, hóa thành một luồng sáng vàng lao khỏi thư phòng, bay vút về hướng Lăng Vân Tử chỉ. Tiểu yêu hầu hạ bên cạnh sợ tới mức ngồi phệt xuống mặt đất.
Khỉ Đá trở về Hoa Quả Sơn đã chừng một tháng, đây là lần đầu tiểu yêu này thấy bệ hạ rút binh khí.
Ngay sau đó, tiểu yêu kịp tỉnh hồn, chạy khỏi thư phòng hô lớn:
- Không tốt, không tốt, đã xảy ra chuyện ~! Người đâuuuu ~!
...
Một đường bay vọt qua đủ địa hình, chỉ trong nháy mắt, Khỉ Đá đã thấy từ đằng xa có mấy chiếc xe ngựa của Tuần Thiên phủ đang lơ lửng.
Không đợi bọn họ nhận rõ tình huống, Khỉ Đá đã xuất hiện ngay bên cạnh.
...
Trong rừng, đứng hàng thứ chín trong Linh Đài Cửu Tử, Vương Vĩnh Hạo, hiệu Mộng Tương Tử, đang bị hơn mười thiên tướng bao vây.
Mộng Tương Tử che chở một nữ tử có diện mạo thanh lệ ở phía sau. Xem sắc mặt, hiển nhiên đã có chút luống cuống.
Thiên tướng cầm đầu chậm rãi rút trường kiếm bên hông, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Vĩnh Hạo nói:
- Mộng Tương thượng nhân, mấy người chúng ta đều là phụng mệnh làm việc, trong thánh chỉ cũng không hề đề cập tên của ngài, mạt tướng khuyên ngài tránh ra, miễn cho động thủ sẽ ảnh hưởng hòa khí giữa Thiên Đình và Tà Nguyệt Tam Tinh động. Dựa theo lệ thường, việc này dù bẩm báo cho Tu Bồ Đề tổ sư, thì hẳn tổ sư cũng sẽ không bao che đâu.
- Vân Ny đã dâng tấu từ chức vị Sơn Thần, không tính phạm thiên điều!
- Chức vị Sơn Thần há nói từ là từ sao?
Thiên tướng kia cười lớn:
- Chớ nói bệ hạ chưa có phê chuẩn, kể cả phê chuẩn thì nàng ta vẫn là thần tiên đợi chức, không phải phàm nhân.
- Ta khuyên các ngươi mau mau rời đi, chờ các sư huynh của ta tới...
- Thanh Phong đạo nhân sẽ vì khâm phạm Vân Ny mà vạch mặt với Thiên Đình sao? Coi như Thanh Phong đạo nhân đến, chẳng qua cũng chỉ để nàng ta sống thêm vài ngày thôi.
Cười lạnh, chúng thiên tướng tiến áp sát từng bước.
Ở trong các sư huynh, lão cửu nhập môn trễ nhất, thực lực yếu nhất, tuy rằng cũng có cảnh giới Hóa Thần, nhưng chỉ là một tán tiên thì sao có thể đối kháng đồng thời nhiều thiên tướng như vậy chứ?
Đang lúc hai người đã tuyệt vọng, một luồng sáng vàng từ trên không ập xuống, tức thì khiến cát bụi bốc lên mù mịt.
Đám thiên tướng không khỏi dừng bước. Vương Vĩnh Hạo và Vân Ny tiên tử thì ngơ ngác nhìn.
Một lát sau, bụi mùi tán đi, Khỉ Đá mặc giáp đen, chống Kim Cô bổng chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, móc móc lỗ tai hỏi:
- Ai cho các ngươi lá gan đến quấy rối ở đất của ta?
- Là Mỹ Hầu Vương!
- Làm sao hắn lại xuất hiện?
Đám thiên tướng vội vàng lùi cả về sau, cất hết vũ khí, hoàn toàn không có dáng vẻ bệ vệ vừa rồi.
- Nhận ra ta? Nhận ra ta thì dễ làm rồi.
Khỉ Đá chậm rãi nở nụ cười, đi bước một chắn trước hai người Vương Vĩnh Hạo, chống Kim Cô bổng, trừng mắt nói:
- Chẳng qua, chỉ bằng một câu "Mỹ Hầu Vương" các ngươi vừa gọi... Vô lễ như vậy, ta giết các ngươi, Ngọc Đế hẳn cũng không phản đối.
Nghe vậy, những mặt thiên tướng này biến sắc.
Thiên tướng cầm đầu cố lấy dũng khí tiến lên, khom người nói:
- Đại Thánh, Vân Ny này mạo phạm thiên điều, chính là khâm phạm. Nơi này cũng không phải Hoa Quả Sơn, bọn ta lùng bắt, Đại Thánh gia chẳng lẽ cũng muốn cản trở hay sao?
- Đầu tiên, toàn bộ bộ Đông Thắng Thần Châu đều là địa bàn của ta, không thể để các ngươi giương oai. Thứ hai, bản Đại Thánh cản trở các ngươi lùng bắt khâm phạm khi nào?
Vừa nghe hỏi, các thiên tướng nhất thời giật mình.
Vương Vĩnh Hạo cũng hoảng sợ nhìn Khỉ Đá, sợ Khỉ Đá sẽ giao bọn họ ra.
Thản nhiên liếc nhìn Vương Vĩnh Hạo một cái, Khỉ Đá vặn vặn mình, nhếch môi cười nói:
- Chuyện là thế này, các ngươi chạy đến Hoa Quả Sơn của ta để lùng bắt một khâm phạm vốn không tồn tại, chọc giận tới ta, cho nên ta giết toàn bộ các ngươi.
Thiên tướng cầm đầu mặt tím tái, chỉ vào Khỉ Đá quát lên:
- Ngươi dám! Ngươi cho là giết chúng ta, Thiên Đình sẽ không tra ra chân tướng sao?
Nghe vậy, Khỉ Đá làm vẻ mặt ngạc nhiên, gật đầu nói:
- Ngươi nói rất đúng, cũng nhắc nhở ta. Ta sẽ hủy luôn cả hồn phách, miễn cho bị bọn chúng điều tra ra, đến lúc đó ta liền đuối lý rồi.
Dứt lời, hắn bày tư thế tấn công.
...
Khi Đan Đồng Tử đuổi tới, chỉ thấy mặt đất lấm lem máu tươi, còn Khỉ Đá đang đứng một bên nói chuyện phiếm trêu ghẹo lão cửu. Vân Ny tiên tử thì chưa tỉnh hồn.
Ngay sau Đan Đồng Tử là một đám yêu quái Hoa Quả Sơn cũng chạy tới.
Đa Mục Quái thân mặc đạo bào cung kính quỳ bên cạnh Khỉ Đá, hai tay dâng lên một mặt bát quái, nói:
- Đại Thánh gia, mạt tướng đã diệt khẩu toàn bộ nhân mã Tuần Thiên phủ quanh đây. Đều là người của chúng ta ra tay, tuyệt đối không quan hệ gì tới Tà Nguyệt Tam Tinh động. Toàn bộ hồn phách ở bên trong.
(Đa Mục Quái hay Kim Quan Trăm Mắt: là yêu quái rết có trăm mắt ở bụng, sư huynh của bảy yêu tinh nhền nhện trong Tây Du Ký. Ở chương 392 có một chút sai sót khi dịch, đúng là Khỉ Đá nói với Dương Thiền: "Hôm nay hẹn gặp tên Đa Mục Quái từng khiến cô nhức đầu. Ở chỗ cô phải nhịn một bụng tức, vừa vặn phất tiết trên người hắn", chứ không phải hẹn mấy yêu quái đầu mục - Đã sửa lại)
- Làm tốt lắm.
Khỉ Đá cười, khen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.