Đại Bát Hầu

Chương 33:




Dịch: †Ares†
Biên: Spring_Bird
Đối mặt với đám người cứ lùi dần, khỉ đá ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Đan Đồng Tử cao cao tại thượng.
Trên khuôn mặt tràn đầy máu đen, lại tràn đầy ý cười.
Trong tích tắc đấy, cái trán của Đan Đồng Tử nổi lên đầy gân xanh.
- Bọn họ không tới, ngươi tới không?
Khỉ đá nhếch môi cười, cười đến điên khùng. Cười cao ngạo, cười khinh miệt, khiêu khích mà cười.
Từng tiếng cười kia như rơi cả xuống đáy lòng Phong Linh, tê tâm liệt phế.
Trên ngọn cây cao, mặt Đan Đồng Tử trở nên xanh mét, bởi vì ông ta thấy được tất cả mọi người ở đây đang sợ hãi.
Nhưng rõ ràng chỉ là một súc sinh vùng vẫy giãy chết! Các ngươi sợ cái gì chứ!
Nhìn cảnh trước mắt, Dương Thiền lại cũng si ngốc mà cười.
Chấp nhất trong tuyệt vọng mới có hy vọng, loại điên cuồng này, không phải người nào cũng có thể hiểu được.
Trên thế giới này luôn luôn có một số người như vậy. Bọn họ anh dũng bền gan, cố chấp, phóng túng không sợ hãi, kiêu ngạo, và cuồng vọng. Cho dù tới tuyệt cảnh, bọn họ cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Tình nguyện chết, cũng không muốn thua.
Cảnh tượng trước mắt dần dần mông lung. Trong hoảng hốt, bóng của con khỉ trước mắt lại hòa lẫn vào hình ảnh vị ca ca đã vang danh thiên hạ của nàng.
Nước mắt từ đôi mắt Dương Thiền chảy xuống từng giọt, từng giọt.
...
Trong căn phòng tối đen, Thanh Vân Tử bưng một chén trà nóng đặt ngang miệng, lại mãi vẫn chưa uống vào.
...
Trong đại điện u ám, Tu Bồ Đề đang đẽo gọt một khúc gỗ màu đen, chợt hơi dừng lại, ngẩng đầu lên hít một hơi thật dài, sắc mặt có chút nặng nề.
- Bẩm sư tổ, thật sự mặc kệ sao ạ?
Vu Nghĩa đứng ở một bên, khom người hỏi.
Tu Bồ Đề mặt không thay đổi nhìn chằm chằm ra màn đêm bên ngoài cửa hồi lâu, khoát tay áo, lại tiếp tục khắc khúc gỗ đen trong tay, thở dài:
- Nếu Tà Nguyêt Tam Tinh động ta là vỏ, thì đó là một cây đao. Hôm nay càng mài giũa, ngày sau ra khỏi vỏ, sẽ càng sắc bén... Gánh vác được, mới có thể làm việc hắn muốn làm.
...
Ánh trăng sáng trải trên mặt đất, chiếu sáng một con khỉ điên khùng.
Đám đạo đồ bị lây sợ hãi từ nhau, không tự chủ được lùi dần về sau.
Tất cả cứ như vậy là xong sao?
Không!
Chỉ nghe Đan Đồng Tử ho khan hai tiếng, tức thì đánh thức mọi người.
Hai gã đạo đồ mặt sẹo và chột mắt run lên, vội vàng bước về hướng con khỉ nửa bước.
- Lên!
Cả hai không tiến thêm, mà phất tay, muốn ra hiệu cho đám đạo đồ không biết tại sao cũng bị hù sợ tiến lên.
Trên mặt khỉ đá thoáng hiện vẻ miệt thị:
- Cuối cùng vẫn là sợ, ha ha ha ha. Đám nhu nhược, các ngươi đang sợ gì chứ? Ha ha ha ha!
Máu từ trên trán chảy dọc theo mi tâm, chảy vào mắt hắn. Đau đớn, hắn thậm chí không mở ra được một con mắt. Thế nhưng điều này không cản được hắn xem thường đám đạo đồ này, bao gồm cả hai kẻ cảnh giới Nạp Thần, thậm chí cả Đan Đồng Tử.
Đám đạo đồ đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai lên trước, ngược lại còn hơi nhích về sau.
- Lên!
Đạo đồ chột mắt hét lên, múa may loan đao, muốn chém tới một đạo đồ trong đám.
Đạo đồ nọ hoảng hốt tiến về trước, nhắm mắt lại, đấm một quyền về khỉ đá.
Không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, một quyền kia mạnh mẽ đánh lên ngực khỉ đá.
Giờ phút này, cả khí lực né đòn, hắn cũng không có.
Thân hình lắc một cái theo lực đánh, rồi ngã thẳng xuống đất.
- Lên đi! Còn chờ cái gì!
Gã mặt sẹo giơ chân đạp một đạo đồ khác tiến lên.
Dần dần, hai người, ba, bốn người.
Không biết là nỗi sợ hãi bao phủ đám đạo đồ đã tiêu tán, hay bọn họ đang dùng hành động điên cuồng để che giấu bất an trong lòng.
Bọn họ vây quanh khỉ đá, lại là một cơn mưa quyền đấm cước đá, điên cuồng dùng hết toàn lực.
Thế nhưng khỉ đá lại chỉ cười, cười thật lớn, cười khiến cho nội tâm tất cả đạo đồ run lên...
Qua khe hở của bức tường người, Đan Đồng Tử nhìn thấy một con mắt đỏ quạch gắt gao nhìn mình, giống như vực sâu không đáy, làm cho người ta không rét mà run.
- Được rồi, đừng đánh chết, nếu không ta không dễ bàn giao.
Đan Đồng Tử phất ống tay áo, biến mất trong hư không.
Có lẽ là ngay cả ông ta cũng sợ.
Đan Đồng Tử vừa biến mất, hai gã đồ đệ cảnh giới Nạp Thần lập tức vội vàng đi theo.
Đối với hai kẻ này, nơi này một khắc cũng không muốn ở lại.
Ba người vừa đi, một đám đạo đồ nhất thời đưa mắt nhìn nhau không biết theo ai, lại giống như phạm phải chuyện xấu không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lập tức giải tán, chạy trốn thật nhanh, thậm chí cả đuốc trong tay cũng ném đầy đất.
Bên bãi đất trống rộng lớn, vài cây đuốc xì xì bốc cháy.
Chỉ còn lại một con khỉ không động đậy như đã chết, một thân lông khỉ đều bị nhuộm thành đỏ, dính bết từng mảng.
Dương Thiền bất đắc dĩ cười cười, đứng lên, mới bước ra một bước, đã thấy Phong Linh được giải trừ cấm chế đang chạy vội tới khỉ đá.
- Xem ra, còn chưa tới phiên ta xuất hiện a.
Ngưng cười, nàng xoay người, chìm vào bóng đêm vô tận.
...
- Khỉ à! Khỉ à... Ngươi đừng chết mà!
Phong Linh hoảng hốt chạy tới, ngã, lại giãy giụa bò lên, toàn thân bụi đất úp sấp lên người khỉ đá, nước mắt trào ra không thể cản, nhỏ ướt cả mảng lông đầy máu tươi trên người hắn.
Cô bé khóc như thét lên:
- Không được chết...
Khỉ đá cố gắng chớp chớp con mắt còn có thể động, nhìn thấy nữ tử duy nhất trên thế giới này ghi nhớ mình:
- Không dễ chết vậy đâu, ta chính là một cái mạng tiện, mạng tiện, Diêm Vương gia cũng không thu. Ha ha ha... Khụ khụ...
Một dòng máu tươi từ trong cổ họng theo tiếng ho đi ra, khiến Phong Linh hoảng sợ.
- Ngươi đừng nói chuyện! Đừng nói chuyện!
Cô bé luống cuống tay chân, xé một đoạn váy của mình, lại nắm trong tay, không biết nên băng bó thế nào.
Từ đầu đến cuối, cô bé chỉ có thể là một đứa trẻ mười tuổi, một đứa trẻ bất lực.
Khỉ đá toàn thân là máu, máu dính bết lông của hắn lại, không nhìn được miệng vết thương ở nơi nào.
- Ta đi gọi sư tổ!
Phong Linh xoay người muốn đi.
Khỉ đá cố níu góc áo của Phong Linh:
- Đừng...
- Đã đến nước này rồi!
- Đừng đi tìm... lão đầu... chết tiệt kia...
Khỉ đá dùng sức níu áo Phong Linh lại, thều thào nói.
Phong Linh quay đầu, nhìn thân hình nằm trên mặt đất, lại thấy ánh mắt từ trong vành mắt khép hờ kia.
Cho dù đến tận một khắc này, hắn vẫn quật cường như vậy, không hề chịu thua.
Nước mắt lại từng giọt từng giọt từ khóe mắt chảy xuống. Phong Linh dùng ống tay áo lau nước mắt:
- Khỉ... Khỉ à, ngươi đừng làm ta sợ được không? Đừng có như vậy được không? Đừng bướng bỉnh nữa! Ta đi tìm sư tổ, người nhất định sẽ cứu ngươi.
- Ta không cần... bất luận kẻ nào... cứu! Không cần bất luận kẻ nào...
Khỉ đá bỗng nhíu chặt mày, nhắm mắt lại, cắn chặt lấy răng, vẻ đau đớn trên mặt đã không thể che giấu. Hắn cố nhấc mình lên, nhưng rồi lại như đã hết sạch khí lực mà nằm bẹp xuống, chỉ còn lại cánh tay níu ống tay áo Phong Linh là dù thế nào cũng không chịu nới lỏng.
- Khỉ à, xin lỗi.
Phong Linh chỉ có thể ghé vào người hắn khóc rống lên:
- Xin lỗi, thật xin lỗi, ta ăn Khoát Linh đan, nhưng... ta chẳng làm được gì cả, ta chỉ biết khóc, chỉ biết khóc. Ta thật vô dụng, thật xin lỗi.
Khỉ đá khó nhọc giơ cánh tay đầy máu tươi lên, xoa xoa cái đầu nhỏ của Phong Linh, lau nước mắt trên hai má cô bé:
- Nha đầu ngốc, đừng khóc. Lần sau ta có chuyện, ngươi hãy trốn xa xa ra... Không cần làm gì cả.
Phong Linh lắc đầu:
- Khỉ à... Tu tiên thực sự quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn cả mạng sống sao?
Khỉ đá không trả lời, chỉ cố mở to mắt nhìn lên vầng trăng sáng trên không, trầm mặc, cánh tay lau nước mắt trên má Phong Linh cũng dừng lại.
Hốc mắt mắt hơi ươn ướt.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, cũng có người hỏi qua hắn vấn đề này, đó là một con chim hoàng yến.
Nếu hiện tại ở bên cạnh vẫn là chim hoàng yến, liệu có phải cũng sẽ hỏi như vậy không?
Khỉ đá không biết. Hắn chỉ biết là, đường lui sớm đã bị chính hắn phong kín. Không có đường lui, chỉ có thể đi thẳng về phía trước.
Đoạn đường này, mặc cho bao nhiêu năm, mặc cho khó thế nào, mặc cho khổ tới đâu, hắn đều phải cố gắng đi tiếp, nửa bước cũng không được lui.
Không có đường, thì mở ra một con đường.
Đây chính là bản thân hắn chọn, không có hối hận.
Hít thật sâu hai cái, cố gắng lấy lại sức lực, hắn nhẹ giọng nói:
- Đỡ ta...
Đêm lạnh như băng, gió rét thấu xương, núi rừng trống vắng, khỉ đá bám vào Phong Linh, cố từng chút từng chút đứng lên, run run như sắp ngã.
Mỗi một động tác, mỗi một lần dùng sức đều đau nhức, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
- Trở về thôi.
- Khỉ à, tại sao nhất định phải như vậy chứ?
- Ta sợ một khi ta lùi về sau, sẽ hoàn toàn mất đi dũng khí đi tới... Khụ khụ khụ...
- Khỉ! Ngươi đừng làm ta sợ!
- Không sao... Thật sự không sao, không chết được. Ho mấy cái không chết được.
- Ngươi đừng nói nữa!
Trên thềm đá thật dài, hai cái bóng cô đơn dìu dắt nhau bước đi.
Bóng tối bao trùm, thật tối, thật lạnh, thật đau, đau đến độ ý thức của hắn dần dần có chút mơ hồ. Đau đến không còn sức ngăn Phong Linh rơi nước mắt, đau đến cả đời này hắn đều nhớ rõ.
Nhớ rõ có một đoạn đường như vậy, một tiểu cô nương bất lực chảy nước mắt, quật cường đỡ hắn, dùng hết tất cả sức lực để hắn không bị ngã xuống.
Khi hắn tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau. Hắn nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng gỗ của mình, toàn thân trên dưới bị băng bó như là bánh tét.
Phong Linh cũng dính máu đen khắp người, đang ở một bên vắt khô khăn mặt, lặng yên giúp hắn lau chùi thân thể.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, cô bé cắn môi, nước mắt lại rơi từng giọt, cuối cùng không thể nhịn được nữa, khóc òa lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.