Dịch: Mink
Biên: †Ares†
Dương Thiền lắc đầu, nói:
- Không có, có thể ý kiến gì chứ? Chuyện này không phải Na Tra có thể quyết dịnh, huống hồ lần này Nam Thiên Môn cũng chưa có động tĩnh gì, theo ta thấy hẳn không liên quan gì tới bọn họ.
- Vậy sao?
Khỉ Đá trừng mắt nói:
- Ta tin tưởng Na Tra không có quan hệ, nhưng ta không tin Trì Quốc Thiên Vương và Đa Văn Thiên Vương không có quan hệ. Có lẽ đây chính bọn chúng sắp đặt, từ đó ta lại biến thành bị động... Biết ngay bọn chúng sẽ không để mặc ta an bài mà!
Khỉ Đá nói xong thì oán hận chửi thề.
Nếu việc thả Lý Tịnh có thể khiến cho thủy quân Thiên Hà trì hoãn ba đến năm năm thì Khỉ Đá nhất định sẵn sàng. Đáng tiếc đó chỉ là ước vọng xa vời.
Có đôi khi Khỉ Đá thậm chí sẽ nghĩ rằng việc bắt giam Lý Tịnh có phải là một quyết định sai lầm không?
Nếu như ngay từ đầu hắn tỏ ra yếu thế, sau đó lại đánh giằng có với Nam Thiên Môn, thì tính cách của Lý Tịnh chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý để thủy quân Thiên Hà tham dự. Mà Lý Tịnh cũng đủ năng lực để thủy quân Thiên Hà không can dự vào được.
Quả nhiên giống U Tuyền Tử đã nói, mọi việc luôn có hai mặt, đôi khi nhìn như là chuyện tốt nhưng thực tế chưa chắc đã như vậy.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi.
Sự việc đến nước này, Khỉ Đá chắc chắn không thể làm gì Lý Tịnh. Nếu không hắn sẽ phải đối mặt đồng thời với hai đại quân đoàn của Thiên Đình.
Tuy Nam Thiên Môn không bằng thủy quân Thiên Hà, nhưng cũng có mười tám vạn đại quân. Bây giờ trên cán cân Hoa Quả Sơn đã không chịu nổi thêm sức nặng nào nữa rồi.
Thiên Bồng Nguyên Soái chủ động tham gia tiễu trừ Hoa Quả Sơn như thế, liệu có phải là ý thức được cái gì rồi không? Nếu sự thật là như vậy, hẳn sẽ dốc toàn lực ngay từ lúc mới tấn công chứ?
Đây là một việc rất phiền toái.
Đương nhiên, nếu chuyện lần này không có Na Tra thì hắn sẽ không để ý dùng Lý Tịnh để khiêu khích Nam Thiên Môn hòng trút giận. Chắc chắn sẽ chặt một tay hoặc chân rồi mới trả lại.
Có điều nếu hắn làm thế thì Dương Thiền sẽ không đồng ý.
- Ta chỉ đơn thuần ghé thăm ngươi một chút.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Khỉ Đá, Dương Thiền thản nhiên nói:
- Nghe bọn chúng nói, ngươi đã mệt mỏi suốt mấy ngày rồi. Vừa nãy ta đến tận cửa mà người vẫn không nhận ra, xem ra bọn chúng nói đúng.
- Nào có cái gì mệt nhọc đâu, chỉ là có chút việc nghĩ mãi không rõ, nên hơi lo lắng thôi.
Khỉ Đá khoát tay áo, nói:
- Năm đó ta đi qua Lưu Sa hà khi vẫn chỉ là phàm nhân, không có tu vi, chỉ ôm một cái thùng gỗ. Ta không ngủ suốt bảy ngày bảy đêm, trôi tới trôi lui tới lần thứ tư mới vượt qua Lưu Sa hà. Lúc đó ta đều có thể chịu được thì chuyện lần này đã là gì?
- Hai chuyện khác nhau.
Dương Thiền hít một hơi thật sâu, nói:
- Lúc đó là mệt thân còn bây giờ là mệt tâm. Ngươi có bao nhiêu tinh lực để suốt ngày lao lực như vậy? Tu vi cao tới đâu thì tinh lực vẫn có giới hạn.
- Ta cũng không còn bao nhiêu ngày để có thể làm việc vất vả nữa rồi, không phải sao?
Khỉ Đá nhìn Dương Thiền nói.
Dương Thiền im lặng.
Thực ra nàng chỉ muốn đến xem hắn ra sao, chứ cả một lời "khuyên" cũng không nói nổi. Bởi vì nàng thật sự không biết phải lấy lí do gì để khuyên hắn.
Thời gian cấp bách, Khỉ Đá đã phải cắt giảm mọi kế hoạch khác để toàn tâm toàn ý cho chuyện này.
Nhưng kế hoạch này thực sự có thể tạo thành hiệu quả như hắn mong muốn sao?
Nàng không tự chủ mà nhìn về mô hình ở trên đống thẻ tre và quyển trục cạnh bên mép bàn.
Đó chính là nguyên mẫu của súng.
Dương Thiền đã xem qua bản thiết kế này. Nàng thừa nhận đó là một ý tưởng siêu việt. Nó có thể trở thành vũ khí thời đại mới, đồng thời mở ra một phương thức tác chiến hoàn toàn mới. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có uy lực đủ lớn.
Thời gian quá gấp gáp. Bằng cái nền móng mấy năm nay Hoa Quả Sơn xây dựng, đã đủ để chống đỡ một kế hoạch khổng lồ như vậy sao?
Dương Thiền không dám nói chắc về chuyện này.
Thủy quân Thiên Hà có xấp xỉ sáu mươi vạn đại quân, trừ quân hậu cần thì bộ đội tác chiến là bốn mươi vạn. Trong đó, chủ lực ở vào khoảng mười vạn, nhưng vì phải duy trì khống chế hai đại châu nên số lượng quân đội có thể điều động đến Hoa Quả Sơn đại khái vào khoảng hai mươi vạn.
Phía bên mình, Khỉ Đá có chừng mười hai mười ba vạn yêu quái. Trong số này, trừ số làm sản xuất thì có thể ra chiến trường là năm vạn.
Đấy là không hề so sánh về yếu tố trang bị. Nếu nâng yêu cầu trang bị hai bên giống nhau thì số lượng này sẽ chỉ còn bốn vạn. Sau đó hắn có thể lấy ra bao nhiêu súng thì không ai nói rõ được.
Theo số lượng tướng soái, Hoa Quả Sơn chỉ có Khỉ Đá và Cửu Đầu Trùng là hai Hành giả đạo có năng lực tác chiến đơn độc, còn thủy quân Thiên Hà chỉ có Thiên Bồng Nguyên Soái là có thể đánh đồng. Nhưng đây chỉ là chiến lực tối cao, nếu tính cả chiến lực cấp cao thì...
Hành giả đạo tu hành phải dựa vào giết chóc. Thủy quân Thiên Hà xưa nay hiếu chiến, chiến lực cấp cao của bọn họ có Bắc Cực Cửu Tinh, trừ Thiên Bồng ra thì còn bát tinh (tướng có chữ Thiên trong tên) cùng với rất nhiều tướng lĩnh mới lên. Hoa Quả Sơn có làm thế nào cũng không ứng phó nổi lực lượng này.
Nếu bọn hắn có thể đánh du kích còn đỡ, nhưng bọn hắn bắt buộc phải tử thủ Hoa Quả Sơn. Nếu nơi này bị chiếm đóng thì mọi cố gắng suốt mấy năm qua đều đổ bể.
Tóm lại, đây là một cuộc chiến tranh thua nhiều thắng ít, chỉ cần nhìn dáng vẻ lo âu của Khỉ Đá thì ai cũng biết.
Thế nhưng nếu Khỉ Đá vẫn kiên trì muốn đánh thì vẫn có hy vọng. Dù hy vọng vô cùng nhỏ nhưng tóm lại là có.
Dương Thiền vẫn luôn tin điều đó.
Suốt từng ấy năm, không phải luôn là như vậy sao? Từ khi mới bắt đầu, bọn hắn đều làm những chuyện cơ hồ không thể nhưng vẫn thành công.
Hai người cứ im lặng nhìn nhau mà không nói gì cả.
Thật lâu sau, Khỉ Đá cúi đầu nhìn xuống, nhíu mày thật sâu như đang thất thần suy nghĩ về điều gì đó.
Dương Thiền cố gắng tìm đề tài gì để đánh vỡ sự tĩnh lặng bây giờ, nàng nói:
- Tiểu nha đầu kia, ý ta là Phong Linh. Gần đây ta đã để nàng tự mình luyện đan rồi.
- Hả?
Khỉ Đá hơi ngẩng đầu lên:
- Muội ấy có thể sao?
- Ừ.
Dương Thiền gật đầu nói:
- Rất kỳ quái, tay nghề của tiểu nha đầu đó tiến bộ rất nhiều, dùng một số kĩ xảo ta còn chưa từng nghe qua, thậm chí còn dễ dàng giải quyết một số vấn đề mà ta cũng cảm thấy khó khăn. Hơn nữa, tiểu nha đầu này lý giải pháp trận đã đến một cảnh giới khá cao.. Tri thức trụ cột tuy vẫn còn yếu, nhưng một số vấn đề lớn lại giải quyết chính xác khiến ta cũng phải bội phục. Tóm lại là kỳ quái.
- Có lẽ đó là tuyệt kĩ độc môn của Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Khỉ Đá thuận miệng trả lời.
- Ta đã nhìn hết Tàng Kinh các ở Tà Nguyệt Tam Tinh động, nhưng ý nghĩ của tiểu nha đầu này hoàn toàn khác so với Tu Bồ Đề.
Dương Thiền hơi dừng lại rồi nói tiếp:
- Có lẽ đó là Thanh Phong Tử tự nghĩ ra, dù sao ông ta cũng là Địa Tiên đỉnh phong rồi. Ở trình độ đó, dù cho ông ta nghĩ ra một số tuyệt kĩ mới lạ cũng không kì quái. Nhưng ông ta dạy tiểu nha đầu kia lúc nào nhỉ? Lúc Phong Linh mới đến Hoa Quả Sơn có vẻ cũng chưa biết những thứ này.
- Có lẽ là Nguyệt Triêu dạy. Hắn cũng đã đột phá Hóa Thần vài hôm trước. Ngay sau khi hắn xuất quan không phải đã tới đây một chuyến sao? Ngũ sư huynh cũng đã tới. Bọn họ dạy Phong Linh cũng không kỳ quái.
Khỉ Đá đưa tay gãi má, trả lời.
Suy nghĩ của hắn cũng không biết đang bay đi đâu.
Tư tưởng không thể tập trung, khó mà chú ý sang chuyện khác nổi.
Lại ngơ ngác ngồi một hồi, Khỉ Đá đứng dậy hỏi:
- Cô còn có chuyện gì sao?
- Không có.
- Vậy cô đi về trước, hay chờ ta ở đây một lát? Ta phải đi tìm Ngọc Đỉnh chân nhân có chút việc đã.
Hắn đã nói thế, Dương Thiền còn lý do gì ở lại?
Dương Thiền ngay lập tức chào hắn rồi đi về phòng luyện đan của mình. Còn Khỉ Đá thì ôm một đống thẻ tre đi gặp Ngọc Đỉnh chân nhân.
Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn thấy hắn thì khóe miệng run run.
Thân là người đề xuất kế hoạch, Khỉ Đá có thể tự mình tham dự đã là động lực to lớn nhất. Ngọc Đỉnh cũng rất cao hứng. Nhưng vấn đề là hắn đừng như vậy chứ!
Nhìn thấy Ngọc Đỉnh, Khỉ Đá nghiêm túc nói ra câu mà gần đây hắn thường xuyên nói nhất:
- Ngọc Đỉnh huynh, ta có một vấn đề muốn cùng huynh nghiên cứu thảo luận!
Ngọc Đỉnh bất đắc dĩ thở dài:
- Đêm nay lại không được ngủ rồi...
- Ngủ làm gì? Nghiên cứu thảo luận mới vui chứ, đúng không?
Khỉ Đá vứt một đống thẻ tre lên trên bàn, nhếch môi cười cười.
Cuộc thảo luận này quả nhiên đến tận hừng đông. Người khổ lại không chỉ là Ngọc Đỉnh.
Nghĩ xem, đại vương còn thức đêm làm thêm giờ thì đám yêu quái thợ thủ công ai dám ngủ? Có muốn tiếp tục sống ở đây hay không?
Suốt hơn một tháng qua, kế hoạch súng đạn cứ thế tiến triển mạnh mẽ. Thế nhưng tất cả người tham dự đều căng như dây đàn, không ai biết sẽ còn chịu được đến bao giờ nữa.
Sau giờ Ngọ, Khỉ Đá đang hướng dẫn ba con yêu quái thợ thủ công làm tinh luyện kim loại thì thấy Hắc Tử khẩn trương đi đến trước mặt mình.
- Khỉ Đá ca, lần này huynh phải cứu đệ.
- Ta không đánh đệ đã là rất nể tình rồi.
- Huynh cũng biết rồi sao?
Hắc Tử mở to hai mắt nhìn Khỉ Đá.
- Biết cái gì?
Khỉ Đá mặt không biến sắc hỏi.
Hóa ra còn không biết, nhưng... lập tức sẽ biết thôi.
- Khỉ Đá ca à, Tây Hải Long cung Ngao Liệt đến Hoa Quả sơn rồi.
- Tây Hải Ngao Liệt?
Khỉ Đá hơi sửng sốt.
Bạch Long Mã tới rồi?
Hắn vứt quyển trục trên tay cho yêu quái thợ thủ công rồi lôi kéo Hắc Tử đến một chỗ yên tĩnh hơn, hỏi nhỏ:
- Tây Hải Long cung tam thái tử Ngao Liệt sao?
- Đúng vậy.
Hắc Tử gật đầu.
- Hắn đến đây làm gì?
- Đệ không biết, nhưng... đệ đã hung hăng đánh cho hắn một trận rồi.
Hắc Tử nhìn biểu cảm kinh ngạc của Khỉ Đá, vội vàng nói tiếp:
- Lúc đó đệ không biết đó là Ngao Liệt, hắn cũng không nói rõ, cứ luôn mồm đại cữu tử, tiểu cữu tử. Huynh và Dương Thiền tỷ vẫn chưa thành thân, ai mà nghĩ được hắn nói gì. Đúng rồi, Khỉ Đá ca, huynh nói huynh thành thân rồi sao?
Khỉ Đá còn chưa kịp phản ứng, Hắc Tử đã tự tát chính mình rồi nói:
- Vừa rồi Thính Tâm tỷ sai người bảo đệ lưu ý một chút nên đệ mới lục soát thân hắn, kết quả tìm ra yêu bài của Tây Hải Long cung. Chuyện này Thính Tâm tỷ còn chưa biết... Dương Thiền tỷ cũng chưa biết.
Hắc Tử nói đến đây thì đầu đã sắp cúi gần xuống đất rồi, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán.
Khỉ Đá mặt hông đổi sắc nhìn Hắc Tử, hỏi:
- Ý của đệ là, đệ một hơi chọc phải hai nữ nhân không dễ chọc nhất Hoa Quả Sơn, đúng không?