Đại Bát Hầu

Chương 254: Không tín nhiệm lẫn nhau




Dịch & Biên: †Ares†
Nghe câu trêu chọc này, Ngao Thính Tâm trừng mắt nhìn Khỉ Đá một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng, một lúc sau mới từ từ nói:
- Hắn là vị hôn phu của Noãn Noãn.
- Noãn Noãn là ai?
Khỉ Đá hỏi.
- Noãn Noãn là nhũ danh của Vạn Thánh công chúa.
- Vạn Thánh công chúa tên là Ngao Noãn sao?
Ngao Thính Tâm lại liếc Khỉ Đá một cái, nói:
- Họ "Ngao" chỉ có dòng dõi tứ hải Long Vương mới có thể sử dụng. Vạn Thánh Long cung đầm Bích Ba thuộc về chi thứ, cho nên Vạn Thánh công chúa chỉ gọi là Noãn Noãn, không có họ. Chuyện của bọn họ, ta cũng mới vừa biết đến. Hôm trước Cửu Đầu Trùng vào thành, ta lền dùng ngọc giản liên hệ với phụ vương, mới biết được Vạn Thánh Long Vương đã bác bỏ hôn ước với Tây Hải Long cung, gả Noãn Noãn cho Cửu Đầu Trùng, đổi lại Cửu Đầu Trùng phải ra tay cứu viện sáu yêu vương. Hiện tại Thiên Đình đang truy nã Vạn Thánh Long Vương và Noãn Noãn rồi.
- Là Vạn Thánh Long Vương yêu cầu Cửu Đầu Trùng đi cứu sáu gã kia sao?
Khỉ Đá hơi sửng sốt.
- Hẳn là đúng. Vạn Thánh Long Vương hay lui tới với Ngưu Ma Vương, nghe nói là lúc mới xây dựng Long cung Bích Ba có nhận ân huệ của Ngưu Ma Vương, cho nên nhớ mãi không quên, thời khắc nguy cấp ông ta muốn cứu Ngưu Ma Vương cũng không kỳ quái. Ta còn nghe nói, hôn ước với Cửu Đầu Trùng là tự Noãn Noãn công nhận. Phỏng chừng cũng vì vậy nên Vạn Thánh Long Vương mới thành vò đã mẻ lại sứt. Dù sao một khi việc thông gia với Tây Hải Long cung thất bại, thủy tộc ở đầm Bích Ba sớm hay muộn cũng sẽ luân lạc thành yêu, đến lúc đó kỳ thật không khác gì hiện tại. Vạn Thánh Long Vương muốn nhân cơ hội cuối cùng để trả lại nợ nhân tình cho Ngưu Ma Vương.
Nói xong, Ngao Thính Tâm nghiêng mặt nhìn Khỉ Đá, nói:
- Ta nghe nói, lần này hắn tới là vì muốn xin Bàn đào kéo dài tính mạng cho Vạn Thánh Long Vương phải không?
- Đúng vậy. Nghe nói thọ nguyên của Vạn Thánh Long Vương chỉ còn có hai tháng.
Khỉ Đá gật gật đầu, cười nói:
- Sao? Đường đệ bị từ hôn, thân làm đường tỷ, cô định ra mặt thay đường đệ, để ta không cho hắn Bàn đào sao?
- Không.
Ngao Thính Tâm lắc đầu nói:
- Cho hắn đi. Tây Hải Long cung tuy ném hết mặt mũi, nhưng Long cung đầm Bích Ba đã sụp đổ, Vạn Thánh Long Vương và Noãn Noãn luân lạc thành yêu bị Thiên Đình truy nã, cũng không cần làm chuyện quá mức nữa. Huống hồ, long tộc trong thiên hạ vốn là một nhà, Vạn Thánh Long Vương cũng không dễ dàng gì. Cho nên, cho hắn đi.
Dứt lời, Ngao Thính Tâm yên lặng thở dài, cúi đầu trầm mặc.
Vừa nghe lời này, Khỉ Đá không khỏi nhíu mày.
Nếu Ngao Thính Tâm muốn khuyên Khỉ Đá không cho Cửu Đầu Trùng Bàn đào, Khỉ Đá có lẽ còn có thể sẽ cho nàng mặt mũi. Dù sao lấy đầu óc của nàng, nếu dám nói ra, tự nhiên có biện pháp giúp Khỉ Đá thu dọn tàn cuộc.
Nhưng Ngao Thính Tâm lại khuyên ngược với suy nghĩ của hắn. Đây là chuyện gì?
Ngao Thính Tâm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn hắn một cái nói:
- Sao? Không muốn cho hả? Đừng quên ngươi còn thiếu ta một quả Bàn đào.
- Ta thiếu cô Bàn đào bao giờ? Lần trước chia không phải cô đã cầm rồi sao?
Khỉ Đá lườm Ngao Thính Tâm, nói.
- Vậy sao?
Ngao Thính Tâm nheo nheo mắt, lại hếch mặt nhìn Khỉ Đá nói:
- Uổng công ta còn nghĩ giúp ai đó chứ. Nếu ngươi không chịu cho, ta đi tìm Phong Linh, phỏng chừng muội ấy còn chưa ăn đâu. Ta đòi lại là được.
Dứt lời, Ngao Thính Tâm xoay người muốn đi.
- Đừng đừng!
Khỉ Đá vội vàng bước nhanh ngăn lại Ngao Thính Tâm, nói:
- Không phải ta không muốn cho, mấu chốt là hiện giờ dù có cho cũng phải có một lý do thích hợp. Cô không phải không biết quy củ của Hoa Quả Sơn, còn dư sáu mươi lăm quả đều là của công, ta một quả cũng không có. Tự ta định quy củ, cô sẽ không bảo ta lại tự mình phá hư chứ?
- Cái này đơn giản.
Ngao Thính Tâm nói:
- Lần này bắt được Lý Tịnh làm tù binh, ngươi không phải cũng nên luận công ban thưởng sao? Mà tính ra thì đây là công lao của một mình ngươi, vậy thưởng cho mình một quả, lấy danh nghĩa riêng đưa cho hắn không phải là xong rồi?
- Khó mà làm được.
Khỉ Đá lập tức lắc đầu nói:
- Ta và hắn không thân chẳng quen, thủ hạ còn nhiều người chưa từng ăn Bàn đào, bằng cái gì cho hắn? Nếu thật sự làm vậy, chẳng phải làm lạnh lòng mọi người? Cô muốn ta đưa, dù sao cũng phải có một phương pháp để ta xuống đài mới được. Hơn nữa, cô sẽ không đến mức muốn ta làm sinh ý lỗ vốn đấy chứ?
- Đây mới là tiếng lòng đúng không? Nói đến cùng chính là không chịu lỗ.
Ngao Thính Tâm dè bỉu, từ từ nói:
- Hắn là đại yêu cảnh giới Hóa Thần Thái Ất Kim Tiên. Thiên hạ này, yêu quái đạt tới tu vi như thế có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu bằng một quả Bàn đào có thể thu phục một đại yêu Thái Ất Kim Tiên, ngươi cười còn chưa hết, nói gì thua lỗ? Cơ hội này cũng không phải có mỗi ngày nha.
Khỉ Đá lắc đầu nói:
- Hắn đã sớm đề cập gia nhập Hoa Quả Sơn rồi. Thế nhưng nói là một chuyện, thu phục được thật hẵng hay. Chỉ lo cõng rắn cắn gà nhà.
- Ngươi sợ hắn lật lọng sao?
- Cô cứ nói đi?
Khỉ Đá hỏi ngược lại.
Ngao Thính Tâm nghĩ nghĩ, thấy cũng không sai.
Cửu Đầu Trùng này tuy rằng thực lực cường hãn, nhưng tính cách thế nào thì cả nàng và Khỉ Đá đều không rõ. Hơn nữa, chính vì hắn thực lực cường hãn, một là không cần dựa vào Hoa Quả Sơn mới có thể sinh tồn như những yêu quái khác, hai là bản thân hắn cũng không có lòng trung thành với Hoa Quả Sơn. Ngoại trừ một quả Bàn đào, Hoa Quả Sơn này đúng là không có gì để kiềm chế hắn.
Vấn đề là hiện giờ Vạn Thánh Long Vương chỉ còn hai tháng thọ nguyên, muốn dùng Bàn đào để kiềm chế cũng nhiều lắm chỉ kiềm chế được hai tháng. Một khi cho, liền không còn thủ đoạn ước chế nữa rồi.
Cúi đầu nghĩ qua, Ngao Thính Tâm nói:
- Như vậy, ta dạy cho ngươi một chiêu, bảo đảm hữu dụng!
...
Trời đã hoàng hôn. Đám yêu quái ra khỏi thành lao động bắt đầu lục tục trở về. Nhưng cửa thành phía Nam vẫn vắng tanh, cả một cái bóng cũng không thấy.
Khỉ Đá bưng một cái đĩa, bên trong là một quả Bàn đào, bước từng bước qua cầu treo, đi tới trước mặt Cửu Đầu Trùng.
Cửu Đầu Trùng mở to mắt nhìn chằm chằm Bàn đào kia một hồi lâu, lại nhìn nhìn Khỉ Đá, nuốt ngụm nước bọt hỏi:
- Ngươi đồng ý?
- Xem như thế đi.
Khỉ Đá nói.
Ngậm miệng đứng lên, Cửu Đầu Trùng nhìn chằm chằm Bàn đào hỏi:
- Điều kiện gì?
- Không có điều kiện.
- Không có điều kiện?
Cửu Đầu Trùng kinh ngạc, mắt không khỏi nheo lại thành một đường nhỏ.
Cái con khỉ này vô điều kiện đưa cho mình Bàn đào? Điều này có thể sao? Không phải lại là bẫy đấy chứ?
Cửu Đầu Trùng sớm đã lĩnh giáo công lực tính kế của con khỉ này.
Không đề cập tới chuyện vừa cùng mình uống trà nói chuyện phiếm, vừa trù tính trước kết quả nếu song phương giao thủ, chỉ riêng việc con khỉ này lặng yên không một tiếng động điều động quân đội vây khốn mình, lưu mình lại yêu thành "uống trà" đã đủ khiến người ta không rét mà run rồi.
Hành động nhìn tưởng như tùy ý, khiến gã liếc qua thấy Na Tra, cuối cùng lại khiến gã thành "cùng Mỹ Hầu Vương vừa gặp đã thân" trước mặt sáu yêu vương kia, càng không thể phản bác.
Tùy ý phẩy tay một cái, liền khiến gã và sáu tên kia mỗi người một ngả.
Một con khỉ như vậy, bỗng nhiên nói tặng không ngươi một quả Bàn đào, ngươi dám nhận sao?
Ở trong mắt Cửu Đầu Trùng, con khỉ này tính kế không thua gì Ngộ giả đạo rồi. Thậm chí, Ngộ giả đạo bình thường còn không so được với hắn.
Nhưng hiện tại gã quả thật rất cần Bàn đào, sốt ruột vô cùng. Bàn đào này có sức hấp dẫn thật sự quá lớn.
Do dự hồi lâu, Cửu Đầu Trùng vẫn vươn tay định cầm lấy Bàn đào. Thế nhưng khi Khỉ Đá nghiêng cái đĩa sát về gã, gã lại hoảng sợ rụt tay về.
Nuốt một ngụm nước bọt, Cửu Đầu Trùng có chút bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Khỉ Đá nói:
- Đừng đùa được không? Ta thật sự vô cùng cần Bàn đào. Coi như ta xin ngươi, đừng đùa.
Khỉ Đá không khỏi dở khóc dở cười:
- Ta đùa cái gì chứ? Ngươi muốn Bàn đào, không phải ta đưa tới rồi đây?
- Ngươi...
Trong lúc nhất thời, Cửu Đầu Trùng thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Nói thật, gã có chút sợ Khỉ Đá rồi. Nếu đường đường chính chính đánh với Khỉ Đá, gã còn không cảm thấy gì, thế nhưng nếu so mưu kế với Khỉ Đá...
Gã tự nhận không phải là đối thủ, cũng không biết làm sao để ứng đối.
Vào giây phút này, gã tình nguyện nghe Khỉ Đá rao giá trên trời, dù là muốn đầu của Thiên Bồng Nguyên Soái cũng được. Dù sao rao giá trên trời cùng lắm thì trả tiền dưới đất, chỉ cần đã xuất ra giá thì chứng tỏ Khỉ Đá có ý định mua bán.
Nhưng Khỉ Đá lại nói một câu "không có điều kiện", ngược lại làm Cửu Đầu Trùng bất an hơn.
"Hắn muốn làm gì?"
"Không phải Bàn đào này là giả chứ? Ta cũng chưa từng thấy Bàn đào, dù là giả ta cũng không phân biệt được a."
"Lẽ nào Bàn đào có độc, hắn muốn độc chết lão Long Vương?
"Nhưng làm vậy thì hắn có chỗ tốt gì chứ? Kẻ này rõ ràng không có lợi sẽ không làm đâu."
"Có khi nào con khỉ này đầu bỗng nhiên bị lừa đá rồi, muốn làm chuyện tốt không?"
"Điều này có thể sao?"
Cửu Đầu Trùng bắt đầu suy nghĩ lung tung, chín cái đầu cùng nghĩ, kết quả là vẫn không đủ dùng, nghĩ mãi không ra nguyên cớ.
Cái bộ dáng muốn cầm lại không dám kia khiến Ngao Thính Tâm trốn trên tường thành cũng muốn cười lớn.
Hai người cứ ngơ ngác đứng đó hồi lâu, Cửu Đầu Trùng cuối cùng vẫn do dự mở miệng.
Gã hạ giọng, dùng giọng điệu gần như cầu xin nói:
- Cửu Đầu Trùng ta cho tới giờ chưa từng cầu ai cái gì, hôm nay là lần đầu tiên cầu người giúp đỡ. Ta van cầu ngươi, cho ta một quả Bàn đào, đừng đùa ta, để ta có thể giúp lão trượng nhân kéo dài tính mạng. Điều kiện chỉ cần ta có thể làm được, ngươi tùy tiện nói ra, đừng nói không có điều kiện gì. Ta...
- Ta mới chỉ nghe người mua đồ chê đắt, chưa từng nghe có người ngại được tiện nghi. Ngươi đây là không tin ta sao?
Khỉ Đá cắt ngang lời gã.
- Không phải! Không phải là ta không tin... Ta chỉ là không thấy tiện lắm. Ngươi hiểu không? Ngươi vô duyên vô cớ đưa cho ta một quả Bàn đào, ta không tiện lấy không. Dù ta có cầm, cũng không dám đưa cho lão trượng nhân của ta ăn.
- Nói trắng ra là không tin đi.
Khỉ Đá mặt không thay đổi nói.
Nghe được câu này, Cửu Đầu Trùng do dự hồi lâu, chợt nói thẳng:
- Được rồi, ngươi nói đúng, chính là không tin được.
- Vậy được, chúng ta đổi một kiểu khác.
Khỉ Đá hơi dừng lại một chút, Cửu Đầu Trùng vội vàng duỗi thẳng cái lỗ tai.
Chỉ nghe Khỉ Đá từ từ nói:
- Ngươi có thể dẫn ta đi gặp Vạn Thánh Long Vương một lần không?
- Gặp Vạn Thánh Long Vương một lần?
Cửu Đầu Trùng bối rối.
- Đúng, gặp lão trượng nhân của ngươi một lần. Ta muốn ngươi góp sức vì Hoa Quả Sơn, nhưng ta cũng không tin được ngươi. Chúng ta không tín nhiệm lẫn nhau, cho nên không ai cần xin lỗi ai nhỉ? Ý của ta là như vậy, Bàn đào này, ta muốn ở trước mặt lão trượng nhân của ngươi tặng cho ngươi. Mà chuyện ngươi đáp ứng ta, cũng phải nói trước mặt ông ta. Ngươi xem, như vậy thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.