Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
***
Với Cửu Đầu Trùng mà nói thì đây đúng một lần giằng co khiến người khác phải lo lắng.
Hiện tại gã hi vọng nhất là có thể toàn thân trở ra.
Gã đã chứng kiến được thực lực của Khỉ Đá ở mức độ nào. Chỉ với thực lực đó, gã không nắm chắc có thể chống cự được, chưa kể lại thêm rất nhiều yêu quân ngoài kia. Dưới tình huống không có ngoại viện, gã chắc chắn không thể chạy thoát ra được.
Huống hồ coi như gã có thành công thoát khỏi yêu thành này thì bên ngoài vẫn còn có mười tám vạn thiên quân. Trong đó còn có Na Tra nữa. Yêu thành có động tĩnh lớn như vậy, đám thiên quân kia không thể không để ý được.
Na Tra chắc chắn sẽ không đứng im vì gã là một đại yêu tiếng tăm lừng lẫy trên bảng truy nã. Tuy Na Tra không cách nào bắt được gã, nhưng một khi ra tay tất sẽ kéo gã lại, đến lúc đó Mỹ Hầu Vương này đuổi tới, hai mặt giáp công thì gã càng không có đường chạy thoát.
Về phần hóa ra nguyên hình... Tuy là lực lượng có tăng cường, nhưng thứ vô cùng trọng yếu là tốc độ lại giảm xuống. Dưới tình huống này, càng như vậy càng chỉ có chết!
Nghĩ lại, thật sự không có lấy một đường sống.
Cửu Đầu Trùng trầm mặc một lúc lâu, mới có chút uể oải, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Không lẽ ngươi thật sự định không chết không thôi với ta sao? Yêu thành này quả thật không tệ, bị hủy đi sẽ rất đáng tiếc đấy. Huống hồ nếu như vậy, với bên nào cũng không có lợi cả, không cần phải thế. Không bằng thả ta rời đi, sau này mọi người có gặp mặt nhau cũng dễ xử hơn.
- Nếu có thể, đương nhiên không cần phải thế.
Khỉ Đá nhàn nhạt cười cười, cũng không nói tiếp, chỉ nhìn gã chằm chằm không thôi.
Ánh mắt kia càng làm cho Cửu Đầu Trùng không thoải mái.
Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ cứ co với kéo mãi như vậy?
Gã nghĩ mãi cũng không rõ.
Đương nhiên dù có nghĩ mãi, không rõ vẫn là không rõ. Gã chỉ chắc chắn con khỉ này nhất định có mục đích. Từ đầu đến giờ, con khỉ này cho gã cảm giác hắn hoàn toàn không giống với một con yêu quái, thậm chí còn không giống với một tên Hành giả đạo mà giống với một Ngộ giả đạo đa mưu túc trí hơn.
Nhìn cách hắn chiến đấu, rõ ràng là Hành giả đạo kia mà....
Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra?
Trong lúc miên man suy nghĩ, gã thậm chí còn cảm thấy hiếu kỳ về sư phụ của Khỉ Đá. Từ phong cách hành sự của con khỉ này, côn pháp gọn gàng, cùng với dùng cảm giác ước đoán ra độ tuổi của Khỉ Đá, gã chắc chắn con khỉ này không phải là dạng yêu quái vô sư tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ) hay tu hành nửa chừng, mà đã bái nhập vào sư môn nào đó từ đầu rồi.
Sư phụ hắn phải thế nào, xuất phát từ mục đích gì mà có thể khai sáng, dạy bảo ra được một con đại yêu đây?
Dĩ Tố vẫn như thể không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục pha trà. Trà hết lại châm thêm nước, trà nhạt sẽ lại thay trà mới, hết ấm này tới ấm khác.
Thiên la địa võng ngoài cửa vẫn không chút buông lỏng.
Thời gian dần dần trôi qua, cứ lặng yên mà giằng co mãi.
Mãi đến khi sao sáng đầy trời, trăng sáng treo cao, ngoài cửa có một con tiểu yêu lặng lẽ tiến tới cạnh Khỉ Đá thì thầm.
- Hả? Na Tra cầu kiến?
Tiểu yêu kia chợt sửng sốt, như kinh ngạc sao Khỉ Đá lại để lộ chuyện trước mặt Cửu Đầu Trùng như vậy. Nó lặng lẽ liếc nhìn Cửu Đầu Trùng rồi khẽ gật đầu.
- Dẫn Na Tra vào trong thành.
- Đưa vào trong thành? Đến đây sao?
Không thấy Khỉ Đá nói gì thêm, tên tiểu yêu kia yên lặng hành lễ rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau, nhìn qua cửa sân thượng mở rộng, Cửu Đầu Trùng có thể nhìn thấy Na Tra chân đạp Phong Hỏa luân tiến từ ngoài thành vào.
- Được rồi.
Khỉ Đá nâng chén trà lên, lặng lẽ uống cạn toàn bộ nước trong đó, rồi nói:
- Ngươi có thể rời đi, đi từ cửa sau.
- Hả?
Không để Cửu Đầu Trùng kịp phản ứng, Khỉ Đá đã chậm rãi đứng dậy, duỗi người bảo:
- Ta còn có việc, sẽ không tiễn.
Dứt lời, hắn quay người bước ra khỏi cửa.
Dương Thiền thản nhiên liếc nhìn Cửu Đầu Trùng, rồi cũng quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có Dĩ Tố và Cửu Đầu Trùng.
Ngơ ngác nhìn Dương Thiền rời đi, hàng mày của Cửu Đầu Trùng đã nhăn tít thành hình chứ Bát (八) rồi.
Đại quân bên ngoài lầu các cũng buông mớ cung tiễn kéo căng xuống, rồi bắt đầu rút lui.
Cả một lúc lâu sau, Cửu Đầu Trùng mới nhìn về phía Dĩ Tố hỏi:
- Hắn... hắn có ý gì vậy? Nếu đã đồng ý thả ta rời đi, sao phải chờ tới tận bây giờ?
Dĩ Tố không trả lời, chỉ cười cười mà thôi.
- Này, ta đang nói với tiểu muội đó. Muội là hồ yêu hả? Cô nàng vừa rồi không giống như yêu quái, nhìn qua tu vi có lẽ tệ nhất cũng ở cảnh giới Luyện Thần, hơn nữa hẳn là tu Ngộ giả đạo. Cô nàng đó là ai vậy? Còn có tiểu mỹ nữ đứng trên đầu thành kia, hình như cũng là con người.
Dĩ Tố vẫn yên lặng không nói gì.
- Làm sao trong yêu thành các ngươi còn có con người hả? Làm sao mà con người chịu ở chỗ này? Ngoại trừ hai người bọn họ còn có con người khác ở trong này chứ? Đại vương các ngươi không ăn thịt người à?
Cửu Đầu Trùng hỏi liên tiếp đủ chuyện, cuối cùng Dĩ Tố cũng mở miệng:
- Mới vừa rồi không phải ngươi còn muốn rời đi sao? Sao bây giờ được rời đi rồi lại không đi?
- Ta đã hỏi đủ chuyện như vậy, tốt xấu gì muội cũng nên trả lời ta một chuyện chứ?
- Ngươi cảm thấy ta có thể trả lời sao?
Câu hỏi ngược lại này khiến Cửu Đầu Trùng giật mình.
Ngẫm nghĩ lại, thấy mình là người ngoài, chốc lát trước còn là kẻ bị đề phòng cảnh giác, hiện tại hỏi nhiều như vậy thì ai có đầu óc một chút cũng sẽ không tùy tiện trả lời gã cả.
Có điều Cửu Đầu Trùng là một kẻ "lành sẹo sẽ quên đau" điển hình, vừa mới rồi bị vây khốn có thể dốc sức liều mạng muốn đi, thế nhưng lúc này cửa đi rộng mở thì gã lại muốn nấn ná thêm chốc lát.
- Vậy ta đổi sang vấn đề khác, đại vương các ngươi lúc bình thường vẫn mang theo cái tính tình thế này hay sao?
Mặt mày Dĩ Tố tối sầm lại, lạnh lùng nói:
- Cái gì mà "tính tình thế này"?
- À... Được rồi, coi như ta lỡ lời đi. Ý ta là, bình thường hắn luôn tính toán tầng tầng lớp lớp vậy hay sao?
- Tất nhiên là không, Khỉ Đá ca ca rất hiền hoà đấy.
- "Khỉ Đá ca ca"? Không phải các ngươi đều gọi hắn là đại vương hay sao?
- Khỉ Đá ca ca không bắt buộc, cho nên vài người trong chúng ta vẫn gọi theo cách gọi lúc xưa. Còn có gọi thẳng tên huynh ấy là "Khỉ Đá" nữa ấy chứ.
- "Cách gọi lúc xưa"?
Cửu Đầu Trùng chú ý tới chuyện gì đó, bèn vội vàng hỏi tiếp:
- "Lúc xưa" là thế nào? Có gì khác hiện tại?
Dĩ Tố ngậm miệng lại, cảnh giác nhìn Cửu Đầu Trùng chằm chằm, sợ mình lỡ lời.
Thấy vậy, Cửu Đầu Trùng ho khan hai tiếng, hỏi tiếp:
- Nghe nói chỉ cần là yêu quái đến đây nương nhờ là hắn đều thu nhận, có thật là không cần thêm điều kiện gì hay không? Hay chỉ làm vậy với tiểu yêu, còn với đại yêu thì sẽ bàn chuyện khác?
- Ngươi đi mà hỏi Khỉ Đá ca ca, làm sao ta biết được.
Dĩ Tố hừ lạnh một tiếng, nhìn Cửu Đầu Trùng gằn từng tiếng một:
- Ngươi cần phải đi.
Đây là lệnh đuổi khách rồi hả?
Bị tiểu mỹ nữ hạ lệnh trục khách, Cửu Đầu Trùng không những không tức giận mà còn bày ra bộ mặt cợt nhả.
- Thức ăn núi Hoa Quả Sơn các ngươi thế nào? Bình thường có gì tiêu khiển hàng ngày không? Có cung cấp rượu không? Ta nhìn thấy mặt mày đám yêu binh kia chẳng có chút biểu cảm gì, có phải do sinh hoạt quá buồn khổ không?
- Ta nói ngươi cần phải đi, nghe không hiểu hả?
- Đừng nóng vội nha, muội xem ta còn chưa uống trà xong kia mà, lãng phí thế này tiếc lắm. Muội nói chuyện thêm với ta chút nào.
...
Đang lúc Cửu Đầu Trùng vẫn còn nấn ná mãi trong phòng tiếp khách không chịu đi, thì Khỉ Đá đã giáp mặt với Na Tra ở một nơi khác trong yêu thành.
Đứng bên ngoài nhà giam, Na Tra ngơ ngác nhìn cảnh Lý Tịnh bị móc chặt lấy xương tỳ bà, hốc mắt chợt ươn ướt.
Cũng may ngoại trừ xương tỳ bà bị móc chặt nhằm phong ấn tu vi, Khỉ Đá đối xử với Lý Tịnh tương đối tốt. Xét thấy ông ta có có thương tích bên người, hắn còn đặc biệt phái quân y hầu hạ bên cạnh.
Lúc này hai mắt Lý Tịnh đã bị che kín, không nhìn thấy được Na Tra.
Na Tra ngơ ngác đứng nhìn hồi lâu, đè nén xúc động muốn động thủ với Khỉ Đá mà chỉ theo sát hắn rời khỏi nhà giam đi ra ngoài.
- Muốn thế nào mới thả ông ấy ra?
- Không phải đã nói các ngươi rút quân đi, sau đó bàn tiếp sao? Ta bỏ công chú ý các ngươi cả ngày trời, chiến hạm còn không chút lay chuyển.
- Trong quân viễn chinh hiện tại, cấp bậc của ta cao nhất nhưng phó soái lại không phải ta mà là Trì Quốc Thiên Vương. Ông ta không đồng ý chuyện lui binh khi ngươi chưa thả cha ta ra.
- Vậy là muốn giằng co đến cùng sao?
- Kỳ thật ông ta nói đúng. Chúng ta không thể lui lại. Một khi lui lại sẽ lập tức bị Thiên Đình chú ý, đến lúc đó chuyện cha ta bị bắt sẽ bị phơi bày. Hiện tại Thiên Đình đang trong lúc cần người, chúng ta giấu giếm không báo hẳn sẽ không bị mất chức, hiển nhiên có lẽ sẽ bị cách chức tạm thời. Đến lúc đó Thiên Đình sẽ có người tới tiếp quản Nam Thiên Môn, có lẽ là Nhị Thập Bát Tinh Tú, cũng có lẽ là Cửu Diệu Tinh Quan. Đến lúc đó có thể điều thuỷ quân Thiên Hà hỗ trợ vây quét. Mà như vậy đối với ngươi, với Hoa Quả Sơn, với cả cha ta đều không có chỗ nào tốt. Huống hồ... bằng những chuyện ngươi đã làm, nếu như chúng ta vẫn ở đây thì mọi người mới an tâm. Nếu chúng ra rời đi, sẽ băn khoăn không biết người sẽ đối xử với cha ta thế nào.
Dứt lời, Na Tra lạnh lùng liếc nhìn Khỉ Đá.
Chỉ thấy mặt mày Khỉ Đá không chút thay đổi, như thể đang suy tư vấn đề.
Bây giờ nhất định là Na Tra đã hoàn toàn đối địch với hắn rồi đây, điều này không thể nghi ngờ. Chẳng qua vì Lý Tịnh nên Na Tra mới đang đêm vẫn lên Hoa Quả Sơn thăm dò. Những lời này nói ra hợp tình hợp lý, có điều nghe qua lại không có lấy nửa điểm như đàm phán mà chỉ như trình bày khó xử của bản thân, như thể ném toàn bộ nan đề này cho Hoa Quả Sơn.
Nghĩ lại, có lẽ không phải Trì Quốc Thiên Vương bảo y nói như vậy.
Đi ra khỏi nhà giam, bọn hắn nhìn thấy Dương Thiền đứng ở ngoài cửa.
- Thiền tỷ tỷ.
Na Tra nhàn nhạt chào một tiếng, cười nhẹ nhưng đã không còn vẻ thân mật như xưa nữa.
Ba người ngơ ngác đứng một lúc lâu, Na Tra mới nói với Khỉ Đá:
- Hoa Quả Sơn có bị tiêu diệt hay không ta không quan tâm. Ta chỉ muốn cha ta an toàn trở về. Lời ta nói ngươi đã nghe hết rồi đấy, cha ta không phải thẻ cược vạn năng. Hy vọng ngươi nghĩ kỹ xem nên làm gì, có thể đưa ra một kết quả mà cả hai có thể chấp nhận được. Nếu như ngươi muốn binh khí đan dược hay kim tinh, hiện tại ta có thể đáp ứng ngươi. Dù cho phủ kho Nam Thiên Môn không có đủ, ta sẽ đưa thanh Hỏa Tiêm thương bù vào cho ngươi.
Khỉ Đá chậc chậc nở nụ cười:
- Đan dược mà ta muốn, ngươi có đưa thêm thanh Hỏa Tiêm thương cũng không mang về được. Còn đan dược bình thường ta đây lại không thiếu. Hơn nữa, thả Lý Tịnh ra rồi, đến lúc đó Hoa Quả Sơn ta không có gì đảm bảo an toàn nữa, còn muốn đan dược làm gì? Cho dù có đầy đủ vũ khí đan dược, ta cũng không có đủ yêu quái để trang bị.
Na Tra cao giọng hỏi:
- Vậy đến cùng ngươi muốn thế nào? Chúng ta chỉ có bấy nhiêu đó thôi, rao giá trên trời không có ý nghĩa gì cả.
Thấy bộ dáng nóng nảy của Na Tra, Dương Thiền một mực không mở miệng chợt ẩn ẩn có chút không đành lòng.
Có điều nàng nên nói gì đây? Khuyên Khỉ Đá thả Lý Tịnh ra sao? Như vậy Hoa Quả Sơn không hẳn sẽ thua mười tám vạn thiên quân Nam Thiên Môn, thế nhưng mấu chốt là nếu Khỉ Đá thật sự làm vậy, Hoa Quả Sơn sẽ phải trả một cái giá thê thảm.
Do dự một hồi lâu, Khỉ Đá ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngắm nhìn ánh trăng sáng xuyên qua đám mây bay, chậm rãi thở dài:
- Nếu đã như vậy, điều kiện để ta thả Lý Tịnh ra, đó là các ngươi cứ một mực giằng co với ta ở nơi này đi.