Đại Bát Hầu

Chương 17: Tự tu hành




- Hầu tử chạy đi!
Một thanh âm quen thuộc vang lên.
- Cái gì?
Hầu tử mơ mơ màng màng nhìn chung quanh.
Đêm khuya, đây là một vùng đất hoang dã, mặt đất nứt nẻ, rừng cây khô héo, chính mình hai chân đang đạp trên một đám lá khô mềm nhũn.
- Chạy mau! Hắn đuổi tới rồi!
Chợt quay đầu lại, hầu tử thấy một nam tử gầy gò đang đứng đằng xa giương cung.
Đó là một gương mặt gầy gò, nhưng không có đôi mắt.
Sợ hãi khôn cùng lan tràn trong thâm tâm hầu tử.
Hắn nhanh chân bỏ chạy, cuống quít lợi dụng cây cối tránh né cung tên bắn tới.
Phía sau nam tử ba tên đều không trúng, thu hồi trường cung, sau đó rút ra chủy thủ nhanh chóng đuổi theo.
- Chạy mau! Hầu tử! Chạy mau!
Một đường chạy như điên, trái tim hầu tử như sắp rớt ra ngoài.
Gió thổi thốc sau lưng, lảo đảo xuyên qua rừng cây, đến khi nghe không được tiếng bước chân đuôit theo hắn mới trốn tới đằng sau một phiến nham thạch.
Thạch hầu mệt mỏi cười:
- A... A... Ha ha ha ha... Tước nhi, ta trốn thoát rồi, ta nhặt lại mạng rồi. Ha ha ha. Tước nhi —— Tước nhi ngươi ở đâu?
Thất kinh hướng bốn phía nhìn quanh, nhưng không nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ kia đâu.
Đột nhiên, lòng bàn tay ướt át.
Cúi đầu nhìn xuống, là Tước nhi bị một mũi tên xuyên qua người đang hấp hối!
Dòng máu ấm áp từ trên người của nàng chảy ra, nhiễm đỏ bàn tay hầu tử.
- Tước nhi... Tước nhi! Ngươi đừng chết! Chúng ta phải cùng nhau tu tiên! Đừng chết a!
Hầu tử liều mạng lấy tay che vết thương, nhưng tất cả đều vô ích.
Máu tươi phun ra thẩm thấu kẽ tay thạch hầu, nhỏ giọt trên mặt đất, cả mặt đất cũng biến thành màu đỏ.
Âm thanh chói tai vang lên.
Nham thạch bên cạnh hóa thành một gương mặt dữ tợn, rừng rậm ở trong gió cuồng tiếu, phảng phất toàn bộ thế giới đều đang đùa cợt hắn.
Một đôi tay từ trên mặt đất, từ bên trong nham thạch, từ trên cây khô đưa ra, giống như ác linh đang giãy dụa, bọn chúng đưa tay muốn cướp lấy Tước nhi trong tay hầu tử!
- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì! Đừng mà!
Hầu tử thất kinh điên cuồng chạy trốn.
Nơi lòng bàn tay, Tước nhi đứt quãng nói mấy lời, nhưng hắn ngay cả tâm trí để nghe cũng không có, hắn cố gắng trốn, nhưng không chỗ nào có thể trốn.
Một đôi tay từ rễ cây thò ra khiến hắn té nhào, trong lúc cuống cuồng, Tước nhi lăn ra ngoài vài thước, lưu lại vết máu thật dài.
Trên đỉnh đầu chạc cây trống rỗng bỗng như chợt nổ tung, hóa ra vô số lá cây màu đỏ, đỏ lòm như máu.
Hầu tử muốn đứng lên, nhưng thân thể của hắn bị vô số cánh tay giữ lấy, bất luận giãy dụa thế nào đều không thoát được.
Lá cây hội tụ thành mặt người, một gương mặt không có mắt, há to miệng hướng Tước nhi gầm gào!
- Đừng —— đừng —— a a a a ——!
Hầu tử chợt mở mắt, đôi mắt trợn to như chuông đồng.
Ngoài phòng Hư Độ nửa mơ nửa tỉnh giật mình sợ hãi lập tức móc ra liên độc.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ xuyên vào, trong nhà an tĩnh tối như mực khiến lòng người không khỏi run lên, chỉ còn lại tiếng cửa sổ rung động ken két trong gió.
Hầu tử hoảng sợ nhìn lòng bàn tay trống trơn, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống ròng ròng.
- Là ác mộng... Khụ khụ...
Hầu tử lấy tay bấm bấm cổ họng, cúi đầu nhìn vết sẹo vẫn còn trên bụng, ngẩng đầu hướng ngoài phòng nhìn lại, trên bầu trời nguyệt minh tinh hi.
Hồi lâu sau, đợi đến khi hô hấp dần dần bình phục, hắn lại nằm trên giường lẳng lặng suy tư.
- Thất thập nhị biến là Hành giả đạo, lại để cho ta tu Ngộ giả đạo... Ba loại không thu... Hành giả đạo mấy năm có thể thành, Ngộ giả đạo lại cần trên trăm năm...
Hắn thì thầm lẩm bẩm, tựa như nói mê, chỉ có tự hắn biết hiện tại hắn thanh tĩnh hơn bất cứ lúc nào.
- Tước nhi...
Móc ra cây vũ mao màu vàng để ở lòng bàn tay, dưới ánh trăng, lông cánh bị thời gian bào mòn đã dần dần mất đi vẻ sáng bóng trước kia.
- Ta không muốn đợi thêm nữa.
Ngày hôm sau, hắn vẫn như cũ đi tới chỗ Tu Bồ Đề thỉnh an, chẳng qua không giống ngày thường, hắn không nói nửa lời.
Trước khi đi Tu Bồ Đề đứng dậy nhìn hắn một cái, hai người nhìn nhau không nói gì.
Nhìn nhau hồi lâu, hầu tử bỗng nhiên bái xuống, nói:
- Sư phụ, đệ tử khiến ngài thất vọng.
Tu Bồ Đề chẳng qua chỉ cười, nói:
- Đi đi.
Chậm rãi lui ra ngoài cửa, hầu tử vẫn giống như ngày thường đi tới hậu sơn đả tọa.
Phong Linh chỉ cảm thấy hắn ít nói hơn, ăn nhiều hơn, những điểm khác vẫn giống như thường, có lẽ là tu tâm thực sự tiến bộ.
Ban đêm, hầu tử tắt đèn thật sớm nằm ở trên giường, nhưng không đi ngủ, tựa như đang lắng nghe cái gì.
Ngoài phòng, Hư Tiến “thay phiên canh gác” còn đang ngáp ngủ.
Đợi đến quá nửa đêm, Hư Tiến đứng ở sau thanh nham ngoài phòng đã tiến vào mộng đẹp, hầu tử mới từ trên giường lén lén lút lút bò dậy, cỡi xuống đạo bào, lặng lẽ từ cửa sổ bò ra ngoài.
Ra khỏi phòng, hắn nhìn nhìn Phi Vân các xa xa, không có đi theo đường chính mà lần mò ra cạnh nham bích.
Mặt trăng đem màu trắng lạnh như băng rải rác khắp đại địa, rơi trên bộ lông màu vàng lợt của hầu tử, tựa như cái đêm của mười năm trước.
Hắn cắn răng, lấy tay lôi dây leo rủ xuống từ nham bích, gân xanh trên tay gồ lên.
Từng bước mà leo, trên thạch bích cứng rắn lưu lại vết cào của hắn.
Leo lên thạch bích, phóng qua vách đá, vượt qua lâm viên, hắn chạy thật nhanh, vòng qua Phi Vân các, thẳng tới mục đích —— Tàng Kinh các!
Mười năm đi xa, đã sớm đem dã tính khắc sâu vào trong tim, đây là tôi luyện, càng thành bản tính.
Những chuyện như nửa đêm tiềm hành, tránh né truy tung hầu tử đã học thành thục.
Tránh được ánh mắt của người canh gác, hầu tử trực tiếp từ cột đá trèo tới lầu hai.
Tu Bồ Đề trong tĩnh thất nhắm mắt đả tọa tu hành bỗng nhiên mở choàng mắt, quay đầu nhìn về phương hướng Tàng Kinh các.
Hồi lâu sau, tĩnh thất yên lặng, chỉ có ánh nến chập chờn trong gió.
Thở dài một hơi, Tu Bồ Đề lại chậm rãi nhắm mắt, tiếp tục tu hành như không có chuyện gì xảy ra.
Mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hầu tử có thể tinh tường thấy giá sách tầng tầng lớp lớp, phía trên trưng bày vô số thẻ tre cùng với những quyển trục bằng da.
Tiện tay nắm lên một quyển thẻ tre, ở dưới ánh trăng kéo ra, phía trên trải rộng vô số văn tự.
- Điểu triện?!
Lại nắm một quyển quyển trục, kéo ra.
- Trùng... trùng thư...
Nắm thẻ tre, tay hắn run rẩy nhè nhẹ, văn tự này hắn không hiểu lấy một chữ nào!
- Ngươi không dạy! Ta sẽ tự mình học!
Trong bóng đêm lạnh lùng, hầu tử cắn răng cầm thẻ tre trong tay gầm nhẹ nói.
Bậc thang mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, cuống lên hầu tử tiện tay cầm lấy mấy cuốn nhét vào y phục, nhảy ra khỏi cửa sổ lầu hai, cẩn thận men theo đường cũ trở về.
Ngày hôm sau, hầu tử giả bộ như không có việc gì theo Phong Linh đi tới chỗ Tu Bồ Đề thỉnh an, nhưng nhìn thấy cửa phòng của Tu Bồ Đề đóng chặt, một đạo đồ tuổi trẻ đang đứng canh ngoài cửa.
Đạo đồ kia hành lễ nói:
- Sư tôn có dặn, nếu Tôn sư thúc tới, liền báo cho người một tiếng: “Sau này nếu không có việc gì, không cần tới đây thỉnh an. Tất cả lấy tu hành làm trọng, tục lễ có thể miễn.”
Lời này vừa nói ra, Phong Linh mơ mơ màng màng không hiểu tại sao, tâm hầu tử lại đã như gương sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.