Đại Bát Hầu

Chương 133: Không chút phần thắng




Dịch giả: uniluc
Biên: †Ares†
- Có lẽ còn có một tia hi vọng!
Khỉ Đá mở to cặp mắt đã che kín tơ máu, nhìn về phía thiên quân đang di chuyển trên bầu trời, gằn từng chữ.
Thế nhưng, hi vọng ở nơi nào?
Thực lực của thủy quân Thiên Hà vượt quá rất nhiều so với dự liệu của hắn. Đây là một quân đoàn thân kinh bách chiến chân chính, căn bản không phải một chi yêu quân chắp vá lung tung quanh mình có khả năng đối phó.
Có điều, ngoài việc đánh thắng ra, hắn còn con đường nào khác để đi nữa đâu?
Ánh mắt đảo qua lại trên người thiên binh, thời gian dần qua, tiếng hít thở của hắn càng dồn dập.
Bay nhanh quanh chiến hạm, gió rít từng hồi, Thiên Hành cầm chiến phủ trong tay, mắt lạnh lùng nhìn yêu quân phía dưới.
- Còn chưa ra ư?
Gã lạnh lùng cười, trên mặt lộ rõ vẻ tàn bạo.
- Tướng quân còn đang chờ gì sao?
- Chờ mười vạn kim tinh tự mình chạy đến!
Thiên Hành nhìn chằm chằm yêu quân không chớp mắt, cúi đầu liếm lấy lưỡi phủ một cái:
- Xem ra vẫn còn chưa đủ nhỉ, một khi đã vậy, lại rót thêm!
- Rõ!
Một thiên tướng cảnh giới Hóa Thần xuất ra Quỷ Vân phiên, vô số ác hồn gào thét xuyên qua tường bao xây lên từ thuẫn chắn.
Yêu chính dính phải ác hồn thì cơ thể lập tức phình lên, mất hết lí trí vung binh khí xông về phía đồng bọn.
Nhất thời, máu tươi lại tung tóe khắp quân trận.
Thuẫn trận nhìn như kiên cố nhanh chóng sụp đổ, hết mảng này đến mảng khác, đám yêu lâm vào cảnh tự giết lẫn nhau, từng yêu quái lần lượt ngã xuống.
Trong những tiếng kêu rên vang lên khắp nơi, sư tử tinh gầm thét chạy qua chạy lại giữa đám yêu quái, cố gắng ổn định toàn trận hình.
Mũi tên của thiên binh từ lỗ hổng bắn đến đâm vào cánh tay sư tử tinh, bị gã điên cuồng gầm lên một phát bẻ gãy, ngẩng đầu lên, đè lại chỗ máu chảy, tiếp tục gầm thét chỉ huy.
Thế nhưng đám ác hồn này vẫn bay loạn trong quân, máu tươi đã tưới đẫm bùn đất dưới chân.
Khỉ Đá ngơ ngác nhìn, giữ chặt lấy vũ khí.
- Nhất định… Nhất định sẽ có biện pháp.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Khóe mắt hắn không ngừng giật giật.
Có điều, hắn còn có biện pháp gì nữa đây? Một yêu tu cảnh giới Luyện Thần, có thể có biện pháp gì?
Bắt giặc trước bắt vua?
Mặc dù hắn không hiểu biết về thủy quân Thiên Hà, nhưng qua trao đổi với Dương Thiền cũng biết, bọn họ khác với Nam Thiên Môn, chủ tướng thường bổ nhiệm tu giả Hành giả đạo.
Hẳn chính là kẻ cầm cự phủ đứng trên đầu chiến hạm kia đi.
Khoảng cách hạn chế, Khỉ Đá không thể cảm nhận được thực lực cụ thể của đối phương, máy dò linh lực cũng đã hỏng trong chiến đấu. Nhưng bằng trực giác, hắn biết đây không phải là một đối thủ mà hắn có thể đối phó - cho dù là ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể.
Nhưng mà ngoài cách này, trước mắt còn biện pháp nào nữa sao?”
Trên chiến hạm phía đỉnh đầu, Thiên Hành mỉm cười:
- Xem các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Lại ba viên đạn Liệt Diễm hóa thành mưa lửa rơi xuống, mặt đất lại một lần nữa biến thành biển lửa. Trong hỗn loạn, vô số yêu quái dính phải loại lửa kia, chỉ biết thét chói tai rồi bị đốt thành than.
Càng có nhiều ác hồn bị triệu hoán ra lẫn vào quân trận, đám yêu đã không còn lòng dạ nào tác chiến, ngược lại quay sang đề phòng chiến hữu quanh mình.
Đối với bọn chúng, đó có lẽ còn đáng sợ hơn so với kẻ địch.
Hổ tinh bị một ác hồn nhập vào, hai mắt lập tức biến thành màu đỏ, loan đao trong tay khua loạn bốn phía.
Máu tươi chảy ra, chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười yêu quái ngã xuống dưới đao của hổ tinh.
- Làm sao bây giờ?
Có yêu quái hỏi sư tử tinh.
Cắn răng, mắt sư tử tinh nhìn chằm chằm vào hổ tinh đang phát cuồng.
Mới vừa nãy, cả hai còn uống rượu với nhau, hổ tinh còn giúp gã nướng một miếng thịt.
Hai mắt chớp động, suy tính một lúc, sư tử tinh cuối cùng chỉ có thể đáp:
- Giết!
Hơn mười con yêu quái cầm trường thương trong tay, anh dũng lao về phía trước, đâm thủng thân thể hổ tinh.
Trường thương rút ra, máu tuôn như suối.
Khi thân hình to lớn lung lay sắp đổ, ác hồn thoát ra khỏi thân thể hổ tinh. Nhìn lên bầu trời, cặp mắt kia lại đổi về màu đen như trước.
Trong ánh mắt hoảng sợ của toàn bộ yêu quái xung quanh, con hổ yêu đã luôn chiến đấu hăng hái từ lúc bắt đầu, giờ ầm ầm ngã xuống đất.
Lúc hấp hối sắp chết, hổ tinh vươn tay về phía Khỉ Đá, há to miệng như muốn nói gì, lại bị máu tươi phun ra nhanh chóng bao phủ, không còn động tĩnh.
Trong cặp mắt kia, là một màu đen sâu không thấy đáy.
Từng bóng đen xoay quanh trên đỉnh đầu, gào thét, đám ác hồn lại đi tìm con mồi mới.
- Không muốn… Không muốn…
Có yêu quái phát cuồng chạy ra khỏi quân trận, quẳng vũ khí của mình về phía thiên quân. Chỉ lát sau, yêu quái đó đã trúng mấy mũi tên mà chết.
- Nó nói "không muốn" sao?
Có yêu quái hỏi.
- Không muốn chết giống như hổ tinh vậy!
Yêu quái khác ở bên cạnh ngơ ngác trả lời.
- Sư tử, bỏ thuẫn trận đi, để cho chúng ta chết cho ra gì chút!
Sư tử tinh ngơ ngác đứng, bụm lấy tay trái còn đang chảy máu, cúi đầu, nói không nên lời.
Hoặc là bị tên bắn chết, hoặc là bị lửa thiêu chết, hoặc là… bị người một nhà giết chết.
Đi đến một bước này, thật sự không còn đường để đi nữa sao?
Khỉ Đá mở to hai mắt, trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này, không hề nhúc nhích.
- Ngươi đi đi! Ở đây, có thể chạy đi chỉ có ngươi, lấy tốc độ của ngươi, bọn chúng nhất định sẽ đuổi không kip.
Lão Ngưu đi đến trước mặt hắn, khẽ bảo.
- Ta đi rồi, vậy các ngươi thì sao?
- Bọn ta sẽ chết ở chỗ này.
Nhìn thiên binh và đốm lửa khắp bầu trời, mắt Lão Ngưu cũng bị ánh xạ đến đỏ bừng:
- Vốn dĩ, không phải luôn là thế này sao?
Hết thảy cố gắng, tất cả hóa thành bong bóng. Đây là kết cục đã định trước của yêu quái.
Lão Ngưu vừa lẩm bẩm vừa cười chua xót.
- Ha ha, thật là buồn cười, muốn ta chạy trốn như chó nhà có tang à?
Khỉ Đá bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười:
- Có thể đưa bọn ngươi đến chỗ này, thì ta cũng có thể đưa bọn ngươi đi tiếp tới đích!
Cắn răng một cái, Khỉ Đá ngự Cân Đẩu Vân thoát khỏi quân trận, hóa thành một luồng sáng vàng rít gào lao về phía tên thiên tướng đang thi triển Quỷ Vân phiên kia.
Thấy cảnh tượng như vậy, thiên tướng kia lập tức lắp bắp kinh hãi.
Hai gã thiên binh cuống quít lao đến chắn trước người thiên tướng, nhưng không đợi cả hai chuẩn bị xong thì Khỉ Đá đã lướt qua rồi.
Hai côn không thể đơn giản hơn, một côn phong hầu, một côn trúng eo, lại nhanh đến nỗi hai thiên binh nhìn cũng chưa kịp nhìn cho rõ ràng, chỉ chớp mắt đã mất đi tính mạng.
Mà ánh sáng vàng vẫn còn lao về phía thiên tướng kia.
Tất cả thiên binh đều hít vào một hơi.
Thiên tướng kia vội vàng thu công, lại bởi vì bị phản phệ mà máu tươi ba thước. Khi y ngẩng đầu lên một lần nữa, đã thấy một côn nhằm giữa hai mắt y mà đến.
Không có bất cứ độ trễ nào, một tiếng nổ vang, vị thiên tướng này, bao gồm cả mũ giáp trên đầu cũng nổ tung thành sương máu, thi thể bay xuống như diều đứt dây.
Ngắn ngủi một tích tắc, toàn bộ thế giới bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Khỉ Đá thở hổn hển, lơ lửng giữa không trung, vẫn nhìn những thiên binh, chiến hạm quanh mình.
Tất cả thiên binh đều nhìn chăm chú vào hắn, tất cả cung nỏ mũi tên đều nhắm vào hắn.
Yêu quái dưới mặt đất ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn.
- Chính là hắn à?
Thiên Hành hỏi.
- Chính là hắn.
- Hừ!
Thiên Hành hít một hơi thật dài, giơ tay lên quát lớn:
- Tất cả đừng nhúng tay, để cho ta gặp gỡ vị "mười vạn kim tinh" này! Nếu tóm được, bổn tướng quân mời mọi người uống rượu. Ha ha ha ha!
Dứt lời, tay gã cầm chiến phủ bay lên trời.
- Tướng quân uy vũ! Tướng quân uy vũ!
Toàn bộ thiên quân đều sôi trào lên
Khỉ Đá ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Thiên Hành:
- Nói như vậy, chỉ cần đánh bại ngươi, bọn ta liền thắng?
- Có thể nói như vậy, chỉ xem ngươi có bản lãnh này hay không thôi!
Thiên Hành mỉm cười.
- Có điều… Ngươi chỉ là yêu tu cảnh giới Luyện Thần, ta đã là Kim Tiên cảnh giới Hóa Thần, dù tư chất nghịch thiên như thế nào đi nữa, chẳng lẽ ngươi thật sự cho là mình sẽ thắng à?
- Có thể hay không, thử mới biết được!
Không do dự thêm chút nào nữa, Khỉ Đá cắn răng một cái, hóa thành một luồng sáng vàng phóng về phía Thiên Hành. Mà Thiên Hành cũng hóa thành một luồng sáng trắng trực diện ngênh đón.
Khi hai luồng sáng chạm vào nhau, thân ảnh hai người áp chặt vào nhau, tiếng vang rung trời quét ngang mặt đất, kéo ra một chuỗi hoa lửa thật dài…
Trong nháy mắt ấy, Khỉ Đá cảm thấy tất cả miệng vết thương trên người đã bị chấn vỡ, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh nát rồi. Một cảm giác áp bách ngạt thở, hắn dùng hết khí lực toàn thân, nhưng vẫn không thể tiến thêm lấy một chút.
Ngắn ngủi một kích chạm nhau, sượt qua, xoay người một cái, Khỉ Đá nhịn xuống đau đớn muốn cướp lượt công kích. Nhưng vẫn bị Thiên Hành gắt gao khóa lại như cũ.
Lặp đi lặp lại mười hiệp, yêu quái dưới mặt đất, thiên binh trên bầu trời đều mở to hai mắt nhìn, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người đan vào một chỗ, luồng khí xoáy áp bách không ngừng nổ tung, nhưng ngay cả động tác cũng không thể nhìn ra.
Tất cả ngừng thở.
Lại đụng chạm vào nhau một lần nữa, hai người cùng bị bắn ra. Thiên Hành vững vàng lơ lửng giữa không trung, Khỉ Đá thì thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
Từ miệng vết thương bị xé rách, máu tươi từng giọt chảy ra, từ theo lông khỉ nhỏ xuống. Khỉ Đá xiêu vẹo nắm lấy côn, ho khan, lòng bàn tay nhuộm đỏ. Ngẩng đầu lên, hắn nhìn chằm chằm Thiên Hành bằng đôi mắt đỏ rực.
- Ngươi đã thua rồi. Nhưng mà thực lực cũng được đấy, tay lão tử cũng tê rần rồi. Nếu như hôm nay tới đây không phải ta mà là đồng liêu khác của ta, nói không chắc ngươi sẽ thắng thật.
Cúi đầu, gã tự mình xoa nhẹ cổ tay:
- Báo ra tên sư môn đi, nếu như là người quen, có lẽ có thể tha ngươi một mạng.
- Không cần!
Khỉ Đá hừ lạnh một tiếng, cúi đầu, vung Hành Vân côn lên lại xông tới.
...
Sinh Tử Điện, Địa Phủ.
Thái Thượng Lão Quân lơ lửng trên không trung chậm rãi mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào trang sách trước mặt, hai tay siết chặt:
- Không uổng công lão phu tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, cuối cùng chân tướng đã rõ ràng! Thì ra là thế, quả nhiên là không ngờ tới! Kế trong kế! Cay độc cực điểm!
Diêm La dưới đất đều không khỏi vùi đầu kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.