Đại Bát Hầu

Chương 123: Khốn thú




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Hạm đội chậm rãi giảm độ cao. Bên dưới đáy phóng ra cột sáng cực lớn biến cả khu vực thành ban ngày.
Dưới bóng râm của đám lá, vô số yêu quái đang ẩn nấp.
Thiên binh vây quanh bốn phía chiến hạm đều mở to mắt nhìn nhất cử nhất động dưới mặt đất. Đến Trác thiên tướng cũng nhô đầu ra khỏi mạn thuyền, dùng kính thiên lý tỉ mỉ xem xét.
Nhưng mà, bởi khoảng cách xa mà bọn họ cũng không phát hiện được gì cả.
Lúc này, chỉ cần trên mặt đất có chút điểm dị thường, Trác thiên tướng sẽ hạ lệnh toàn bộ hạm đội rút lui khỏi nơi đây.
Thậm chí y còn thầm mong có dị thường phát sinh nhằm chấm dứt lần mạo hiểm này. Bất đắc dĩ phải mạo hiểm, chẳng qua là y không muốn gánh thêm tội danh vứt bỏ đồng liêu mà thôi.
Ánh sáng đảo qua, nhìn rõ bốn phía trên chiến trường đầy những thi thể của cả thiên binh lẫn yêu quái, máu tươi nhuộm đỏ cả từng ngọn cây cọng cỏ.
Trong mớ thi hài rải khắp nơi, có một đám chừng mấy trăm thiên binh đang kết thành chiến trận miễn cưỡng chống cự lại đám yêu quái thỉnh thoảng trùng kích đến.
Trên thân đám thiên binh còn sót lại loang lổ vết máu, thậm chí không thiếu những kẻ đứng còn không vững, chỉ gắng gượng kéo lấy một hơi tàn. Có điều yêu quái tán lạc bốn phía cũng không còn nhiều lắm, cho nên tiểu đội chồng chất vết thương này mới còn sống sót được đến hiện tại.
Nhìn từ bên ngoài, ước chừng chỉ có khoảng năm sáu trăm yêu quái vây khốn thiên binh. Nhìn qua có vẻ tình huống bọn chúng đỡ hơn đám thiên binh nhiều, có điều do khuyết thiếu chỉ huy nên khó có thể tổ chức thế công hữu hiệu được.
Về phần những nơi xa hơn trên chiến trường, đang rải rác đầy yêu quái chạy trốn tứ phía.
Hàng mày của Trác thiên tướng khẽ nhíu lại.
Nhìn qua, sự việc có vẻ giống như trong ngọc giản đề cập đến.
Hạm đội giảm thấp xuống, những thiên binh còn sót lại nhanh chóng hoan hô, mà đám yêu quái bốn phía bắt đầu sợ hãi mà chạy tứ tán.
- Tướng quân, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Một vị tiểu tướng hỏi.
Trác thiên tướng hít vào một hơi thật sâu, rụt đầu khỏi mạn thuyền, thoáng suy tư rồi nói:
- Năm trăm người... điều đi xuống, thả ba tàu chiến hạm xuống dưới là được. Còn lại bảo trì độ cao, đề phòng!
Không bao lâu, có thiên binh bay đến giữa đội chiến hạm vung vẩy lá cờ. Mấy tàu chiến hạm bắt đầu thay đổi vị trí.
Đám yêu quái vốn đứng dày đặc đỉnh núi bên dưới mặt đất, cách đoàn chiến hạm mấy trăm trượng, hiện đã không còn một mống.
Hoặc là nói, cả đám yêu quái đều ngừng thở, tự mình lẩn trốn giữa những lớp cây cỏ và bùn đất cả rồi.
Khỉ Đá thò tay đẩy tán lá xanh trên đỉnh đầu ra, lén lút nhìn xuyên ra bên ngoài xem xét.
- Bọn chúng làm gì vậy?
Lão Ngưu đứng bên cạnh hỏi.
- Đổi chỗ, tính cảnh giới mạnh thật. Xem ra chủ tướng của bọn chúng một mực cho rằng đây là bẫy rập.
Khỉ Đá mím môi, lo lắng nói:
- Có điều cũng không tính là kỳ quái. Bị chúng ta làm thành thế này, ai lại không cảnh giác?
Bên kia, sư tử tinh thấp giọng nở nụ cười:
- Lần đầu tiên ta giao đấu với thiên binh mà thấy thoải mái như vậy đấy. Nếu cứ một mực thế này, chúng ta còn sợ cái gì? Bọn chúng có cảnh giác đến mấy cũng vô ích, bây giờ chúng ta lấy hai vạn đấu với ba ngàn, bọn chúng còn có cơ trở mình sao?
Hơn mười tên thủ lĩnh quanh đó nghe vậy cũng đều nở nụ cười. Nhưng rất nhanh, cả đám phát hiện Khỉ Đá không cười.
Không chỉ không cười, vẻ mặt hắn càng thêm sầu lo.
Tiếng cười kia im bặt lại.
Khỉ Đá nhìn một con tê tê tinh đang ẩn trốn dưới lớp lá chuối, tay nắm chặt đoản đao, mang vẻ mặt khẩn trương ngẩng đầu nhìn lên hạm đội. Hắn nheo nheo mắt, hỏi:
- Ngươi thật sự cho rằng, nếu xung đột chính diện thì chúng ta sẽ thắng sao? Nếu là hai vạn đấu với ba ngàn đấy?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Sư tử tinh tròn mắt nhìn hắn, mấy con yêu xung quanh cũng dựng tai lên lắng nghe.
- Ngươi có biết, vì sao tiêu chuẩn thấp nhất của thiên binh là cảnh giới Nạp Thần không? Phần lớn bọn hắn đều là tu giả Ngộ giả đạo. Nếu đơn độc vung đao múa kiếm mà nói, Hành giả đạo cảnh giới Ngưng Thần ở trạng thái đỉnh phong chưa hẳn không đánh lại được Ngộ giả đạo mới vào cảnh giới Nạp Thần.
- Chuyện này...
Những thủ lĩnh này đưa mắt nhìn nhau, không nói gì được.
Một hồi lâu, Khỉ Đá mới thở dài thườn thượt, phả ra một luồng hơi sương nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá bay lên, rồi tan dần đi.
- Bởi vì...
Hắn gằn từng từ một.
- Chỉ có cảnh giới Nạp Thần mới có thể sử dụng pháp khí.
Một câu ngắn gọn, lại như chậu nước đá lạnh lẽo dội xuống tất cả đám thủ lĩnh ở đây.
Thắng lợi vừa rồi khiến cho tất cả yêu quái hưng phấn không thôi, thậm chí còn không để ý đến cái khoảng cách vốn không thể nào vượt qua nọ.
Thiên quân, rốt cuộc chênh lệch với đám yêu quái đến bao nhiêu?
Có thể ngồi cạnh Khỉ Đá thì ít nhất cũng đều là cảnh giới Nạp Thần đỉnh phong cả, chưa nói đến sư tử tinh còn là cảnh giới Luyện Thần sơ kỳ.
Thế nhưng bọn chúng có pháp khí sao?
Không có. Sư tử tinh đã là cảnh giới Luyện Thần không có, thậm chí còn không hiểu biết về trận pháp bằng lão Bạch Viên nữa.
Ngoại trừ một thân đầy tràn sức lực, bọn chúng không có gì cả.
Đây chính là chênh lệch.
Trong lúc nhất thời, tất cả thủ lĩnh bỗng nhiên trầm mặc lại, hoặc nói là tỉnh ngộ lại. Từ trong không khí lâng lâng mà tỉnh ngộ lại.
Khỉ Đá ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:
- Trước lúc khai chiến, ta có xem qua hầu hết bản vẽ về vũ khí trang bị của thiên quân. Có điều trong chiến đấu, hầu như bọn chúng không sử dụng đến một phần mười. Có thật là chúng ta dựa vào thực lực mà chiến thắng sao? Nếu như tất cả đường đường chính chính đối chiến, chúng ta không hề có phần thắng.
Cột sáng mà chiến hạm của thiên quân chiếu xuống đảo qua, xuyên qua kẽ lá lướt trên gương mặt Khỉ Đá. Ánh sáng soi rõ gương mặt trắng bệch. Ở cái vẻ mặt đó, có một loại yên lặng như thể giác ngộ khi đối mặt với sinh tử.
Tiếng thở dốc xung quanh như nặng thêm vài phần. Mượn nhờ ánh trăng yếu ớt, Khỉ Đá nhìn thấy từng đôi tay đang siết chặt lấy vũ khí.
- Hiện tại bọn chúng nhiều lắm cũng chỉ đáp xuống mấy chiếc, không đáp xuống toàn bộ. Chỉ cần chúng ta có chút động tĩnh, bọn chúng sẽ lập tức bay lên. Còn có hai mươi mốt tàu chiến hạm, dù binh lực còn lại không nhiều nhưng đối phương có thể công có thể thủ. Nếu như tác chiến ở trên không, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ.
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Chỉ có thể thử một lần thôi. Nếu mặc kệ, lưu lại một chi bội đội theo sau như vậy... Chúng ta sẽ rất bị động, thậm chí toàn quân bị diệt cũng không phải không có khả năng.
Ngẩng đầu lên, có ba chiếc chiến hạm hạng nhẹ đã bay hẳn ra ngoài không trung. Dưới ánh mắt cảnh giới của thiên binh bốn phía, chúng bắt đầu từ từ hạ thấp độ cao.
- Ba chiếc này giao cho các ngươi, có thể làm được không?
- Vậy còn ngươi?
Ánh mắt lạnh nhạt của Khỉ Đá nhìn xuyên qua chiếc chiến hạm hạng nhẹ, cuối cùng tập trung tại tàu chiến chỉ huy khổng lồ kia.
- Ta đi... Đánh rớt nó xuống.
Một câu hời hợt, lại khiến cả đám thủ lĩnh ẩn nấp quanh đó phải hít sâu một hơi.
- Đi... đi đánh rớt nó xuống? Ngươi muốn một mình đi đánh tàu chiến chỉ huy?
Sư tử tinh níu lấy Khỉ Đá lại nói:
- Không, không cần phải mạo hiểm như vậy. Không phải chúng ta đã chém giết đoạt được chiến hạm của quân cánh Đông rồi sao? Chỉ cần có những chiến hạm kia, coi như là chúng ta cũng có chiến hạm...
Khỉ Đá nhàn nhạt liếc nhìn sư tử tinh, đáp:
- Nếu dễ dàng như vậy thì yêu cũng không bị đè nặng nhiều năm như vậy rồi. Ngươi hiểu biết về chiến đấu bằng chiến hạm?
- Cái này...
- Ngươi không hiểu.
Khỉ Đá quay đầu nhìn thoáng qua đám yêu quái nằm rạp xuống đầy dưới mặt đất, nói:
- Ta cũng không hiểu. Bọn họ, lại càng không hiểu. Chiến hạm yêu cầu phải có phối hợp, chúng ta không có thời gian luyện tập. Cho dù có lấy được chiến hạm, tiến hành chiến đấu cùng chiến hạm thiên quân, chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Huống hồ...
Tất cả thủ lĩnh đều ngừng cả hô hấp lại.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng Khỉ Đá mới lên tiếng nói:
- Huống hồ, có khả năng còn một chi thiên quân ở gần đây...
Lập tức, tất cả thủ lĩnh quanh đấy đều trợn tròn hai mắt, bị hoảng sợ cả hết.
Đối với bọn chúng mà nói, đây quả thực là tiếng sét giữa trời quang.
- Còn...còn có...
Xà tinh cả kinh bịt miệng lại.
Nên nói, dù sao vẫn phải nói.
Khỉ Đá hít thật sâu hai hơi dài, nói tiếp:
- Bây giờ còn chưa rõ ràng lắm. Nhưng kết quả điều tra của trinh sát chúng ta có dấu hiệu này. Mọi người tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hiện tại, bảo tồn thực lực. Nếu quả thật có...
Khỉ Đá không nói thêm gì đi nữa.
Như thể giọt nước tràn ly, tâm tình cả đám thủ lĩnh nháy mắt như tan vỡ. Trong bóng tối, Khỉ Đá còn nhìn thấy vài tên thiếu chút nữa đã đứng bật dậy.
- Ngươi... Ngươi đã biết trước!
Một con thằn lằn tinh dùng ánh mắt phủ đầy tơ máu hung dữ nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá, quát ầm lên.
Vào lúc này, gã không còn cố kỵ chuyện bọn chúng còn đang ẩn nấp nữa.
- Đúng vậy, ta đã biết từ sớm.
- Vậy vì sao ngươi không nói cho chúng ta biết.
- Trước khi khai chiến ta mới biết được. Nếu như khi đó cho các ngươi biết rõ, các ngươi còn có tâm tư chiến đấu sao?
- Ngươi!!! Ta giết ngươi!
Con thằn lằn tinh kia lao vọt về phía Khỉ Đá, lại bị sư tử tinh đè thẳng xuống mặt đất.
Trong lúc nhất thời, tất cả thủ lĩnh này đều bối rối, kích động muôn phần.
Nhìn xem sư tử tinh đang đè ép thằn lằn tinh đang kích động điên cuồng giãy dụa, Khỉ Đá nhàn nhạt nói:
- Buông gã ra. Nếu gã thật muốn động thủ, cứ để gã động thủ đi. Ta sẽ không đánh trả.
Vẻ mặt kia vẫn cứ vô cùng yên lặng như cũ.
Lời này vừa nói ra, xao động không tăng thêm mà tản đi.
Từng kẻ trong bọn chúng đều kinh ngạc nhìn qua Khỉ Đá.
Trong không khí tràn ngập cảm giác khiến người ta hít thở không thông.
Hồi lâu, Lão Ngưu một mực không nói tiếng nào bỗng ho khan hai tiếng, nuốt nhổ nước miếng, nói:
- Hắn làm gì cũng được, chúng ta không có tư cách trách hắn.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói chúng ta cũng không có tư cách trách hắn! Thuốc để gỡ bỏ chú pháp của Ác Giao là hắn lấy ra, trên người hắn lại không có yêu khí! Nếu như bỏ lại đám chúng ta mà đi, Ác Giao có thể đuổi bắt được hắn sao? Thiên quân có thể truy tung được hắn sao? Chúng ta có kẻ nào đủ tư cách trách hắn?
- Ngươi là người của hắn! Nhất định ngươi sẽ giúp hắn rồi! Các ngươi...
Thằn lằn tinh còn muốn nói tiếp, lại bị sư tử tinh tát một cái vào gáy mà bối rối.
Sư tử tinh kia gầm nhẹ một tiếng, nghiêng đầu trừng mắt nhìn từng tên thủ lĩnh:
- Kẻ nào gây khó dễ hắn, chính là gây khó dễ ta!
Dứt lời gã nghiêng đầu lại không nói gì nữa.
Dưới bóng cây âm u, Khỉ Đá có thể nhìn thấy từng thân thể một của bọn chúng đang run rẩy.
Nên biết, cuối cùng đã biết. Vào giờ phút này, nên đấu tranh tư tưởng vô cùng phức tạp đi.
Hắn nhàn nhạt cười, nhìn sư tử tinh.
Sư tử tinh liếc nhìn hắn, lầm bầm một câu:
- Ta chỉ nói một câu công bằng mà thôi. Bởi vì chia rẽ mà đám yêu chúng ta mới một mực bị đè nặng, đến quyền lợi sinh tồn cũng bị cướp đoạt. Không thể nào sống nổi thế này nữa.
Khỉ Đá càng cười tươi thêm.
Trầm mặc, trầm mặc một lúc lâu.
Sau một lúc trầm mặc, một con hổ tinh chậm rãi mở miệng:
- Sư tử nói cũng đúng. Chúng ta đều không muốn như vậy, nên mới có hôm nay.
Nói xong, gã cũng đưa mắt nhìn qua Khỉ Đá, vươn tay nhẹ nhàng đập vào tay của Khỉ Đá:
- Hầu ca... Cám ơn ngươi. Ngươi là ân nhân của ta. Dù lần này có sống sót được hay không thì đều là ân nhân của ta. Cả đời lão tử chỉ tư lợi, hôm nay ta bội phục ngươi, kẻ không hề tư lợi cho mình... ha ha ha.
- Hầu ca, nếu có thể sống sót, ta đây sẽ lăn lộn cả đời này cùng ngươi.
- Hầu ca, ta nghe lời ngươi.
- Ta cũng vậy!
Một đám thủ lĩnh tốp năm tốp ba bày tỏ thái độ.
Trên mặt đất âm u, thằn lằn tinh nằm sấp, bụm mặt, từng giọt nước mắt nhỏ xuống. Gã khóc.
Sư tử tinh buông lỏng ra tay đè chặt gã ra.
Gã cắn răng chống người lên, chậm rãi ngồi trở lại, đầu cúi sâu giữa hai gối:
- Thực xin lỗi...
- Không sao.
Khỉ Đá thò tay vỗ vỗ vai của gã:
- Đều là huynh đệ cả.
Khỉ Đá mím môi, quét mắt qua đám thủ lĩnh:
- Trận chiến này, chúng ta nhất định phải thắng. Dù đối thủ có mạnh bao nhiêu, chúng ta nhất định có thể sống được. Ít nhất, có thể sống sót được một số. Nhưng tốt nhất mọi người nên chuẩn bị tâm lý. Có lẽ phần sống sót kia, không phải là mình.
Gấu tinh chưa từng mở miệng trước đó chậm rì rì thở dài:
- Ta cho rằng vất vả lắm cũng sống sót được, không nghĩ tới vẫn sẽ phải chết. Cũng được, làm yêu quá mệt mỏi rồi, chết sớm sớm siêu sinh. Chỉ là trước khi chết, tốt xấu gì cũng nên kéo theo mấy cái đệm lưng, bằng không chẳng phải bọn chúng quá thư thái rồi sao? Ha ha ha ha.
Tiếng thở dài này lập tức chọc cười cả đám yêu.
- Cái mạng này vốn là nhặt về, có mất đi cũng không tính là lỗ vốn. Nếu quả thật còn sống đi khỏi nơi này, tính là đại phát lợi nhuận rồi a. Xì xì xì.... Quả thực chính là mua bán không cần vốn mà.
Xà tinh phun ra nuốt vào đầu lưỡi nói.
- Chiến đấu kế tiếp sẽ rất khó khăn. Mọi người... Nhất định phải sống sót!
- Sống sót được chính là huynh đệ sinh tử!
- Mẹ kiếp, giết được kẻ nào hay kẻ nấy, liều mạng với bọn chúng!
- Chơi chết bọn chúng!
Ánh sáng từ chiến hạm lướt qua trên đỉnh đầu bọn hắn, lại là một hồi gầm nhẹ.
Trong tiếng cười nhàn nhạt, trong hốc mắt mỗi thủ lĩnh đều vằn lên tơ máu, kẻ nào kẻ nấy nghiến chặt răng lại.
Trận đấu của những con mãnh thú bị dồn đến cùng đường, những con thú vật bị vây khốn thật sự đã bắt đầu!
Khỉ đá ngẩng đầu lên, nhìn thấy tàu chiến hạm được mấy trăm thiên binh bảo vệ xung quanh đang hạ thấp xuống, ngang tới đỉnh một ngọn núi.
- Động thủ!
Một tiếng rống vang, Khỉ Đá dẫn đầu xông thẳng khỏi bụi cây, dựng người nhảy lên, khống chế Cân Đẩu Vân bay thẳng qua tàu chiến chỉ huy.
Ở phía sau hắn là một đợt thủy triều màu đen cuồn cuộn hòa cùng tiếng gào rú kinh thiên động địa.
- Đó là cái gì vậy?
Một tên thiên binh trên boong thuyền liếc nhìn về phía Khỉ Đá, một khắc sau, gã cả kinh trừng lớn hai mắt:
- Không có cánh! Yêu quái Luyện Thần ~! Thật nhiều yêu quái a ~!
- Địch tập!
Gã cuồng loạn la hét xuống dưới.
Phía dưới hạm đội, vô số yêu quái từ các nơi hẻo lánh lao ra, nhanh chóng lấp đầy mỗi tấc đất. Trong chớp mắt, tĩnh lặng của buổi đêm đã bị tiếng mãnh thú gào thét hoàn toàn thay thế.
- Địch tập! Nhanh! Nhanh! Bay lên đi!
Đối mặt với biển yêu quái đông nghịt, ba chiến hạm nhanh chóng dừng lại, bỏ qua thiên binh đang kêu la bên dưới, bắt đầu chuyển hướng bay lên.
Ngay lúc này, ầm một tiếng, ba chiến hạm bị chấn động mạnh, xiêu vẹo.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Đám thiên binh đứng cũng không vững trên chiến hạm hoảng sợ nhìn quanh bốn phía. Trên vách đá, trên mặt đất, có vô số yêu tinh dùng dây có móc sắt tung ra như tấm lưới mạng nhện, ương ngạnh kéo lấy ba tàu chiến hạm lại.
Còn có rất nhiều yêu quái cầm dây móc sắt trong tay, vung vẩy xoay tròn như muốn tìm cơ hội thích hợp.
- Chặt đứt dây thừng!
Viên tiểu tướng trên chiến hạm quát ầm lên.
Lời còn chưa dứt, mưa tên đầy trời đã kéo tới bọn chúng, không ít thiên binh nghe tiếng vội nhào người qua.
Thiên binh trên boong chiến hạm đã bị áp chế, mà thiên binh bảo vệ xung quanh lại đang bị yêu quái phi cầm dây dưa không thoát thân ra được. Từng con yêu quái bắt đầu đu theo dây thừng trèo lên boong tàu chiến hạm.
Chỉ mấy trăm thiên binh làm sao chống cự được hơn vạn yêu quái đột kích? Trong nháy mắt, tình thế đã tràn đầy nguy cơ.
Ngay lúc này, Khỉ Đá cũng đã đánh mạnh lên màn chắn Cự Lưu trận mà tàu chiến chỉ huy vội vàng mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.