Đại Bát Hầu

Chương 105: Thủ vững thần trí




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Dương Thiền ngồi trong gian phòng tối như mực, vừa sửa sang lại đan dược trong tay, vừa nói:
- Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Hiện ở ngoài thành, đám yêu tinh kia đang oán thán dậy đất kìa.
Dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp kia thoạt nhìn có chút tái nhợt, đoán chừng có thể do tiêu hao linh lực quá độ.
Đây là lần thứ hai, nàng phải tiêu hao linh lực quá độ vì Khỉ Đá.
Có đôi khi Khỉ Đá nghĩ lại, giao dịch lúc trước của mình cũng quá độc ác đi.
Khỉ Đá bất đắc dĩ cười cười đáp:
- Tiếng oán than dậy đất mới có thể thổi lời đồn thành sự thật được.
Một tràng quấy nhiễu này đã đẩy hơn một ngàn yêu tinh bỏ trốn, song lại là dê vào miệng cọp.
Nhưng ngoại trừ làm như vậy, chẳng lẽ còn cách nào tốt hơn sao?
Dương Thiền cúi đầu khẽ mấp máy miệng:
- Ngươi có từng nghĩ, nếu kế hoạch này thất bại thì sẽ gặp phải kết quả gì chưa?
Khỉ Đá không trả lời, chỉ tiếp tục ngồi xếp bằng một bên, ngơ ngẩn nhìn vào ánh trăng ngoài cửa sổ.
Dương Thiền hít một hơi thật dài, nói tiếp:
- Ác Giao kia đã vào Hóa Thần, có tu vi Thái Ất Tán Tiên trung kỳ. Ta nghi ngờ gã đã dùng kim tinh giao dịch được từ Thiên Đình đổi lấy đan dược thông qua kẻ nào đó. Tu vi như vậy, dù cho ngươi có đột phá cảnh giới Luyện Thần chỉ sợ cũng không cách nào lay động được mảy may nào. Dù có thêm cả ta và Nguyệt Triêu thì cũng hoàn toàn không phải là đối thủ.
- Cô nói là, sau lưng gã còn có người?
- Chỉ là phỏng đoán của ta. Tu vi kia rõ ràng là do nuốt đan dược mà có. Theo lý mà nói, yêu tinh rất khó có được đan dược, mà lấy được kim tinh từ Thiên Đình lại có thể, từ đó có được đan dược... Cho nên, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút. Nếu như phỏng đoán này đúng, như vậy người ở sau lưng gã chắc chắn phải rất mạnh.
- Sau lưng Thái Ất Tán Tiên, còn có một người mạnh mẽ hơn nữa...
Quả nhiên là không dễ chọc a.
Trầm mặc một lúc, Khỉ Đá mở miệng, chậm rãi đáp:
- Nếu quả thật thất bại, cô cùng Nguyệt Triêu lập tức rời khỏi đây, không cần lo cho ta.
- Làm như vậy, thật sự đáng giá không?
Dương Thiền kinh ngạc nhìn qua hắn.
- Ta cũng không biết, có đáng giá hay không...
Khỉ Đá lắc đầu, hít sâu một hơi, hấp háy mắt thở dài:
- Ta quả thật không phân rõ. Ta chỉ biết là, sớm muộn cũng có một ngày ta phải đánh nát gã thành thịt vụn. Tuyệt đối, tuyệt đối... không để mặc gã ở đây tiếp tục làm xằng làm bậy được.
Trong ánh trăng kia, hắn khẽ mím môi, sắc mặt lạnh nhạt, rồi nhanh chóng siết chặt nắm tay lại. Nắm tay kia vẫn còn run rẩy.
Đó là một loại hận thù ghi tạc tận đáy lòng, trọn đời không thể phai mờ.
Ngơ ngác nhìn con khỉ cố chấp như một hòn đá tảng, Dương Thiền bèn hiểu. Hắn là đang nói thật, rất thật, phát ra từ trong nội tâm hắn.
Cũng chỉ có Dương Thiền mới có thể hiểu được thù hận kia sâu đến cỡ nào. Sâu đến mức không tiếc bất cứ giá nào.
Nếu không tuyệt không cách nào thoát khỏi đau đớn.
Từ lúc hắn tiếp nhận một kiếm mà yêu binh đưa cho, đã định trước đời này kiếp này không đội trời chung với Ác Giao nữa. Ngoại trừ quyết đấu sinh tử thì không còn con đường thứ hai nào để đi cả.
Dương Thiền không mở miệng nói nữa. Chẳng qua nàng chỉ ngơ ngác nhìn, rồi lặng yên cúi đầu tiếp tục sửa sang lại mớ đan dược.
Rốt cuộc hắn đã không phải là con Khỉ Đá không sợ trời không sợ đất ở Tà Nguyệt Tam Tinh động nữa rồi. Chẳng qua cách làm khác nhau, nhưng tấm lòng kia lại hệt như cũ.
Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng không khỏi nổi lên chua xót nhè nhẹ, lại vui vẻ cười cười.
Cho dù thế nào, thì cuối cùng con khỉ này cũng sẽ là một anh hùng đội trời đạp đất, tuyệt không ruồng bỏ bản tâm của mình, không phải sao?
- Nhanh lên chút, thời gian không còn nhiều nữa. Tốt nhất nên hoàn thành đột phá trước lúc bình minh.
Nguyệt Triêu đứng ở một bên thúc giục nói:
- Tuy nói ta biến thành bộ dáng của sư thúc cũng có thể lừa gạt được người khác, nhưng là không đề cập đến Ác Giao kia. Nếu gã triệu kiến sư thúc... thì nguy chắc.
Thu hết đống đan dược trong lòng bàn tay, Dương Thiền đứng lên từng bước đi tới trước mặt Khỉ Đá:
- Ăn hết đi, sau đó dốc sức liều mạng hấp thu linh lực, sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái đột phá. Đến lúc đó sẽ có ảo giác. Ngươi cần phải thủ vững tâm thần, nếu hôn mê sẽ không đơn giản là kiếm củi ba năm thiêu một giờ đâu. Hoàn thành một lần phóng thích linh lực ra ngoài và tích lũy lại nguyên vẹn, ngươi coi như thành công.
Tiếp nhận lấy mớ đan dược, Khỉ Đá nắm lấy trong tay, cười cười trêu chọc Dương Thiền:
- Ta từng vượt qua được thuốc kích thích của cô rồi, hiện tại biết trước đó là ảo giác còn có gì đáng sợ chứ?
Dương Thiền không cười.
- Ảo giác đó không giống như vậy, một lát nữa ngươi sẽ biết. Viên đan dược này là ta đặc biệt phối trí, nhằm ổn định tâm thần. Còn mấy viên khác là có thể giúp ngươi rút ngắn thời gian đột phá. Nhưng tất nhiên là phải trả giá... Ngươi nên hiểu cho rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Dương Thiền, Khỉ Đá cúi đầu lặng yên nhìn chằm chằm vào đan dược trong lòng bàn tay một lúc lâu, rồi khẽ ngửa đầu một ngụm nuốt toàn bộ vào.
Hắn lại ổn định hô hấp, bắt đầu tu hành như thường ngày.
Linh khí mênh mông nhanh chóng rót vào trong cơ thể.
Rất nhanh, dược lực dâng lên. Khỉ đá đột nhiên cảm giác được đầu óc của mình vô cùng rõ ràng.
Lỗ tai của hắn có thể nghe được tiếng côn trùng đập cánh trên phiến lá rồi chậm rãi bay lên bên ngoài phòng, có thể nghe được tiếng giọt sương từ từ chảy xuống trên nóc ngói, nghe rõ ràng tiếng hít thở của hai người trong phòng, thậm chí của cả đám tôi tớ chậm rãi đi qua hành lang ngoài phòng.
Đây là một loại cảm giác lực không thể tưởng tượng. Hắn thậm chí có thể thông qua yêu khí nắm bắt được tất cả yêu bộc đang làm gì trong phủ đệ này.
Không lâu sau, linh lực tích góp từng tí một trong cơ thể hắn đã đến cực hạn, bắt đầu dũng mãnh lao ra bên ngoài cơ thể.
Hiện tại với hắn mà nói, chuyện này cũng không có gì là khó khăn cả. Dù sao thì bản thân cảnh giới Nạp Thần đã có năng lực phóng xuất linh lực ra ngoài rồi.
Linh lực chứa hết mức, tiếp đến chính là phóng xuất ra ngoài.
Nhưng mà vừa mới phóng xuất, hắn lại đầy bối rối. Tốc độ linh lực phóng ra ngoài không chỉ nhanh hơn mười lần so với ngày thường. Thần kinh cả người hắn căng cứng, mồ hôi lạnh điên cuồng tuôn ra.
Mấu chốt nhất không phải là chuyện này, mà là thần trí hắn như cũng đi theo linh lực mà phóng xuất ra ngoài!
Đây chính là ảo giác mà Dương Thiền nói tới sao? Trong lòng hắn kinh hãi không ngớt.
Có một sức mạnh bắt đầu xé rách lấy thần trí hắn, không cảm nhận được một cách sâu sắc nhưng lại đầy khủng hoảng.
Cái loại cảm giác này như thể mệt nhọc đến cực hạn, lúc nào cũng có thể sẽ mê man đi.
Có điều hắn không thể mê man được!
Hắn mở choàng mắt, mãnh liệt lay đầu nghĩ cách làm cho mình thanh tỉnh một chút.
Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt lại như thể thuốc nhuộm trong nước, nhanh chóng lan tràn ra.
- Đây là... Đây là thế nào... Là chuyện gì?
Hắn ra sức dụi mắt, lại mở ra. Toàn bộ thế giới đều lay động, bóng dáng Dương Thiền, tiếng nói của Nguyệt Triêu, cái bàn, khung cửa cách đó không xa, thậm chí cả ánh trăng ngoài cửa sổ... Hết thảy đều vặn vẹo cả lại.
Hắn đập mạnh đầu của mình.
Một loại cảm giác choáng váng đến từ sâu trong linh hồn nhanh chóng truyền đến. Thần trí hắn như thể bị phân chia làm mấy bộ phận.
Có bộ phận theo linh lực phóng ra ngoài chậm rãi bay lên, có bộ phận thì lại theo linh lực phóng ra ngoài chậm rãi hạ xuống, lại có bộ phận như trở lại chỗ hắn đang ngồi xếp bằng này.
Mọi thứ trước mắt hắn như đang xoay tròn, từng cảnh tượng một như điên cuồng mà nhảy múa, thác loạn.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, toàn thân Khỉ Đá chợt thấy hốt hoảng.
Hắn mở to hai mắt cố gắng ngồi xuống, nhưng hai tay hắn căn bản như không còn sức lực, chỉ có thể chống nhẹ. Rồi hắn ngã nhoài ra giường, đến giãy giụa ngồi lên cũng không còn sức.
Hắn kinh hoảng che đầu, cắn chặt răng lại.
Một loại cảm giác khủng hoảng vô cùng vô tận nhanh chóng sinh sôi trong lòng hắn, linh lực trong cơ thể bắt đầu bạo loạn tràn lan!
Trong lồng ngực hắn chợt dâng lên một cơn đau đớn, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
- Đây là... Xảy ra chuyện gì... Aaaaa...!
Hắn nhếch môi, răng nanh sắc nhọn lộ ra, cuồng loạn ôm đầu gầm thét, dồn dập thở dốc, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
Lông tơ hắn dựng thẳng lên, tất cả gân xanh trên người gồ hết cả lên.
Tiếng gầm gừ vừa rồi vang dội toàn bộ phủ đệ.
Nguyệt Triêu đứng bên cạnh cả kinh, vội vàng bấm ngón tay, bố trí ra một màn kết giới cách âm xung quanh Khỉ Đá. Ngoài phòng nhanh chóng vang lên âm thanh huyên náo.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, mấy yêu bộc chạy đến ngoài cửa phòng gõ cửa.
- Tướng quân? Tướng quân? Ngài làm sao vậy?
Khỉ Đá ôm đầu mở to hai mắt lạnh run. Trong lúc bối rối, hắn vơ lấy con dao găm trang trí bên cạnh giường đưa lên miệng, cắn chặt.
Lúc này, yêu bộc ngoài cửa không thấy Khỉ Đá đáp lại, chuẩn bị xô cửa đi vào.
Dương Thiền vội vàng đưa mắt nhìn một cái Nguyệt Triêu ra ý bảo.
Nguyệt Triêu hiểu ý, vội thi triển một tiểu pháp thuật lên cổ họng mình, tiếng nói chuyển biến giống hệt giọng Khỉ Đá:
- Không có việc gì, ta không sao, chỉ là ác mộng mà thôi. Các ngươi lui xuống đi.
- Tướng quân, có thật không cần...
- Không sao, các ngươi lui đi.
- Vâng, tướng quân.
Dứt lời, lão bộc kia quay đầu nói với hai tiểu yêu trẻ tuổi:
- Đêm nay hai người các ngươi ở lại canh giữ cửa phòng tướng quân, chờ người sai bảo!
- Vâng!
- Không xong, cửa ra vào lại có thêm hai tên canh gác.
Nguyệt Triêu bất đắc dĩ vỗ đầu một cái, thở dài.
Dương Thiền liếc y một cái.
Đợi cho đám người hầu kia đi rồi, Dương Thiền mới đi tới phía sau cánh cửa, chỉ một ngón tay, miệng thổi một ngụm khí về phía cửa gỗ đóng chặt.
Sương trắng nhàn nhạt xuyên thấu qua khe hở cửa phòng, chui ra bên ngoài.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng khò khò thở đều.
- Ây... Thủ đoạn của cô thật nhiều a?
Nhìn thấy Khỉ Đá run rẩy cắn chặt hàm răng, Dương Thiền chậm rãi đi đến bên tai của hắn, mím môi nói:
- Đây là quá trình linh lực ngưng thực, vốn linh lực có thể phóng ra ngoài nhưng ngươi lại không cách nào khống chế hoàn toàn được. Sau khi đột phá cảnh giới Luyện Thần, ngươi sẽ có đủ năng lực khống chế linh lực phóng ra ngoài. Đương nhiên, Luyện Thần không chỉ có những thứ thế này, mà còn có cả năng lực cải biến hình thể. Hiện tại ngươi cần phải làm là thủ vững thần trí mình, ngàn vạn lần không được để thần trí đi theo linh lực! Hoặc là nói ngươi không thể mất đi ý thức. Chỉ cần ngươi chịu đựng không mất đi ý thức, thì tính là thành công.
Khỉ Đá run rẩy khẽ gật đầu.
Suốt cả đêm, mãi đến khi trời có chút điểm sáng, Khỉ Đá vẫn đang tranh đấu với thứ ảo giác kia.
Ngơ ngác nhìn bóng người đang giãy giụa điên cuồng trên giường, miệng gào rú, khuôn mặt dữ tợn, Dương Thiền lại chỉ thở dài thật dài.
Con khỉ này, nếu có thể nguyện ý giả ngu mà nói, có lẽ sẽ sống được rất vui vẻ.
Nghĩ đến, nàng không khỏi nở nụ cười. Nếu như mình nguyện ý, không phải cũng sẽ như thế hay sao?
Quả thật có vài người, đã định trước không đi theo con đường như bình thường được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.